Băng Liên Vạn Năm, Thiên Hậu Của Thần Giới

Chương 61: Tiêu diệt Đại Ma Linh




Tốc độ của thần thú Chu Tước đúng là quá nhanh,chỉ trong hai canh giờ mà đoàn người Nguyệt Lan đã về đến Đông Lâm quốc.

Từ xa nàng đã nhìn thấy cảnh chém giết,một chút lo lắng dâng lên trong lòng, nàng giục Chu Tước bay nhanh về phía Dạ gia.

Lúc này tại Dạ gia khung cảnh thật thê thảm tiêu điều,người chết thật nhiều nhưng toàn là binh lính mang huy hiệu của Vương gia.

Nàng lại gần thì thấy Phong Lan cả người đã chồng chéo vết thương,Các trưởng lão thì ra sức chống đỡ,có thể thấy đã kiệt sực lắm rồi.

Chu Tước nói to:

"Chủ nhân ta cảm nhận khí tức của Đại Ma Linh đang ở bên trong".

Nàng lo sợ cho sự an nguy của Phụ thân và mẫu thân.Nàng quay lại nói với Nguyệt Thần và Lăng Vân:

"Hai người xuống trợ giúp mọi người đi".

Mọi người bỗng ngước nhìn lên khi nhìn thấy nàng thì mọi người đều hò reo vui mừng:

"Quận chúa và thế tử đã trở về,ta đã bảo mà quận chúa chúng ta tài giỏi như thế chết làm sao được chứ,Nguyệt Lan nhìn thấy tia hi vọng trong mắt mọi người ".

Nguyệt Thần và Lăng Vân nhảy vào tham gia trận chiến,Nguyệt Lan vội bay vào trong,càng vào gần khí tức âm u lạnh lẽo càng nhiều.

Ở sân trong nằm la liệt người là người lúc nàng bước vào là lúc Đại Ma Linh đang chuẩn bị hút linh hồn của Đại trưởng lão.

Còn phụ thân và mẫu thân nàng đang bị trói trên ghế,Kim Như Họa và Kim Như Ngọc đang đứng giám sát bên cạnh.

Chu Tước hét lên giận giữ,quạt một luồng hơi nóng khiến đám người Đại Ma Linh bất ngờ ngước đầu lên nhìn.

Khi nhìn thấy nàng thì chúng không còn cười được nữa,Đại Ma Linh đã nhận ra thần thú Chu Tước,một nghìn năm trước nó cũng bị chủ nhân của Chu Tước tiêu diệt,nỗi sợ hãi dâng tràn trong lòng.

May sao hắn kí sinh linh hồn ở trên thân một ma thú nên mới thoát được một kiếp tuy nhiên bị tổn hại ma linh nên hắn phải trốn xuống Huyền Không đại lục để tu luyện lại từ đầu.

Nguyệt Lan lúc này đã giận giữ đến tột độ,Nàng đưa tay kết ấn chưởng phong mạnh mẽ tấn công vào Đại Ma Linh.

Những bông tuyết hóa thành những mũi tên sắc nhọn cắm thật chặt vào thân thể hắn khiến người hắn méo mó biến dạng.

Hắn đang định thoát linh hồn ra khỏi thân xác để bỏ trốn,hắn thật không ngờ chỉ với một năm mà tu vi của nàng lại kh ủng bố đến thế.

Nhưng hắn đã chốn một lần rồi thì làm sao có thể chốn lần hai,Nguyệt Lan ném Ly Hỏa Và Hồn hỏa ra,hai đốm lửa lập lòe một xanh lam một tím nhảy nhót vui sướng.

Hai người bọn họ lao vào linh hồn Đại Ma Linh như bị bỏ đói lâu ngày,tiếng rú ghê rợn vang lên khiến cho cả Dạ gia đều nghe thấy.

Chỉ một lúc sau Ly hỏa và Hồn hỏa lúc này đã biến về hình dáng cậu nhóc và cô nhóc chạy tới bên cạnh quận chúa vẻ mặt vô hại nói:

"Chủ nhân,linh hồn này thật xấu xa,chẳng ngon tẹo nào ".

Nguyệt Lan bó tay với chúng,nàng bảo Chu Tước và hai nhóc đi ra chiến đấu phụ giúp mọi người.

Lúc này Kim Như Họa và Kim Như Ngọc đang run cầm cập đứng một bên,đối với họ sự tồn tại của Ma Linh là một không tưởng,mà giờ đây lại

bị tiêu diệt một cách dễ dàng như thế.

Bọn chúng lui dần định chuồn ra ngoài để chạy trốn nhưng Nguyệt Lan làm gì cho chúng được toại nguyện.

Nàng tung kết giới giam giữ hai ả ta ở trong đó,nàng chạy lại gần cởi trói cho thân mẫu,thấy hai người không việc gì nàng mới yên tâm.

Mẫu thân nhìn thấy nàng lành lặn trở về,vui mừng ôm chặt lấy nàng vào lòng,nàng vỗ nhẹ vào lưng người trấn an rồi nói:

"Để con xem Đại trưởng lão bị thương có nghiêm trọng không ".

Lúc này Lâm Như Ngọc mới buông nàng ra,nàng từ từ đi đến kiểm tra,may mà chỉ bị thương ngoài da và không còn linh lực chứ không việc gì,nàng chỉ đến muộn một chút thôi là Đại trưởng lão đã bị Đại Ma Linh hút mất linh hồn rồi.

Nàng cho Đại trưởng lão uống một viên hoàn hồn đan rồi bảo người đã ông ngồi xuống vận khí.

Lúc này đoàn người Nguyệt Thần đã tiêu diệt hết người Kim gia ở bên ngoài rồi,đang chạy vào bên trong.

Lam Như Ngọc nhìn thấy nhi tử và nữ nhi của mình còn sống quay về bà khóc mãi không ngừng,phụ thân phải dỗ mãi bà mới ngừng khóc.

Nguyệt Lan bảo Chu Tước và mọi người ra phía ngoài cổng thành để hỗ trợ người hoàng gia bảo vệ dân chúng của Đông Lâm quốc.

Tất cả mọi người đồng loạt chạy đi,Nguyệt Lan chạy đến đỡ Phong Lan nàng nói giọng cảm kích:

"Vất vả cho ngươi rồi ".

Nàng lấy ra một viên nhất phẩm đan và một viên hoàn hồn đan cho nàng ta uống.

Một lúc sau Phong Lan quỳ xuống nói:

"Thuộc hạ không phụ sự ủy thác của Vương phi ".

Nàng mỉm cười rồi cho Phong Lan xuống nghỉ ngơi,nàng đưa đan dược để mọi người cho những đệ tử bị thương uống.

May sao trước khi Mạc Thiên Vũ đi đã để lại đội quân của mình bảo vệ Dạ gia nên Dạ gia mới tổn thất ít như thế này,nàng thầm cảm kích trong lòng.

Lúc này Đại Trưởng Lão đã phục hồi linh lực cảm ơn nàng rối rít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.