Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 97: Thành Tích Em Tốt Em Tùy Hứng




Câu cuối cùng của Giang Tuệ Tiêm như một tiếng sấm nổ ầm trong phòng làm việc.

Kiều Khanh không khỏi nhíu mày.

Trong nháy mắt sắc mặt Lương Mẫn đã tái đi: “Cô Giang, cô…”

“Tôi làm sao? Lẽ nào tôi nói không đúng à?” Giọng Giang Tuệ Tiêm cứng rắn vô cùng.

“Nể tình thầy trò trước kia, tôi đã từng khuyên em cũng đã cảnh cáo em.

Nhưng em lại làm như gió thoảng bên tai, không ngừng gây trở ngại cho đứa nhỏ này, vậy cũng đừng trách tôi bóc rõ ngọn ngành của em trước mặt mọi người.”

Một cô giáo hoảng sợ nói: “Trời ạ, cô giáo Lương còn từng trải qua một chuyện như vậy sao? Tôi thật sự không tưởng tượng nổi cô giáo Lương mạnh mẽ như thế sẽ đi theo đuổi người khác!”

“Lúc con trẻ mặc dù tôi kém tuổi Kiều Truy Bác, nhưng cũng may mắn từng gặp mặt ông ấy.

Một người thành tích tốt, dáng dấp lại tuấn tú lịch sự, là nam thần trong lòng đại đa số nữ sinh, cô giáo Lương thích ông ấy hẳn cũng không quá đáng đâu chứ?”

Có thầy giáo bắt đầu vì Lương Mẫn nói chuyện, dù sao đều đã là người lớn, cũng là đồng nghiệp, trước mặt mọi người khiến cho người ta không có bậc thang để xuống đài là chuyện rất ít người làm.

“Thích một người không sai, nhưng không theo đuổi được lại ghi hận trong lòng, ỷ mình là cô giáo, đi ức hiếp con gái của ông ấy, hành động tiểu nhân như vậy thì thật xin lỗi tôi không thể tiếp nhận được.”

Các thầy cô khác trong văn phòng nghe nói thế, dù trở ngại thân phận giáo viên, ngoài miệng không có hùa theo nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Lương Mẫn lại mang theo chút ý tứ sâu xa.

Nhất là chuyện bí mật động trời vừa lật tẩy, lại bị lấy ra nghị luận trước mặt mọi người, Lương Mẫn chỉ cảm thấy trên mặt giống như bị người ta tát một cái, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Bị nữ giáo viên liên tiếp châm chọc hai lần, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn nữ giáo viên rồi không nói một lời mà cầm túi xách rời đi.

“Được rồi, được rồi, đề tài này dừng lại ở đây.” Thầy vật lý muốn xua tan bầu không khí ngột ngạt, nói sang chuyện khác: “Thầy Dương, chúc mừng chúc mừng thầy nha!”

Tất cả mọi người ở đây đều có thể hiểu được ý tứ của câu chúc mừng này.

Năng lực thật sự của Kiều Khanh đã bại lộ, dường như đã thay thế Diệp Phàm trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí số một bộ môn khoa học tự nhiên của trường Nhất trung thành phố Lương.

Với chỉ số thông minh thiên tài này, thi đậu đại học Bắc Kinh cũng không thành vấn đề.

Một học sinh mạnh mẽ như thế, chỉ cần thi thật tốt trong cuộc thi tốt nghiệp trung học phổ thông thì nhất định sẽ tỏa sáng.

Đến lúc đó thứ mang đến cho chủ nhiệm không chỉ là tiền thưởng hậu hĩnh, cơ hội thăng chức mà còn có vinh dự vô hạn.

Dương Liên Phong nghe vậy chỉ cảm thấy bay bổng, hết lần này đến lần khác còn muốn ra vẻ tự cao.

Tay đặt lên miệng ho nhẹ một tiếng, nhìn Kiều Khanh hỏi: “Lúc thi đại học, em sẽ không ẩn giấu thực lực đấy chứ?”

Kiêu Khanh nói: “Em phải vào đại học Bắc Kinh, cho nên em sẽ không làm thế.”

Lời này của cô vừa nói ra, tâm tình vẫn đang treo lơ lửng của Dương Liên Phong triệt để thả lỏng xuống.

“Nhìn mà xem, lời nói của học thần chính là tự tin như vậy! Người khác đều nói muốn vào đại học Bắc Kinh, đây lại trực tiếp nói phải vào đại học Bắc Kinh.”

“Ôi chao, buổi sáng nay tôi còn không cho đám nhóc con kia vào lớp của tôi, thôi không ở đây ăn hành nữa.

Đi nào, đi dán điểm thôi.”

Một thầy giáo lấy một đống phiếu điểm từ trong máy in ra, quay người đi ra khỏi văn phòng.

Có ông dẫn đầu, những người khác cũng đi về phòng học hoặc đi về nhà.

Dương Liên Phong mỉm cười nhìn một màn này, không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, cầm phiếu bài thi ngữ văn đưa cho Kiều Khanh.

Nhíu mày, giọng điệu ủy khuất lại gần như già mồm: "Khanh Khanh, có phải em có ý kiến gì với thầy không?

Kiều Khanh lắc đầu.

“Không có.”

“Vậy tại sao em không viết văn? Nếu như em viết văn, đạt 700 điểm trở lên căn bản không thành vấn đề, như vậy chẳng phải có thể càng đứng cao hơn người ở vị trí thứ hai sao?”

Kiều Khanh: “Em không muốn viết.”

Dương Liên Phong: “…”

Thành tích của em tốt, em tùy hứng.

Vì để Kiều Khanh từ bỏ thói quen không viết văn, Dương Liên Phong nghĩ ngợi rồi uy hiếp nói: “Lần này chỉ là cuộc thi do trường học tổ chức, cũng chỉ là so tài với học sinh trường chúng ta, đến kỳ thi tuyển sinh đại học cũng không phải như vậy nữa.

Tô Khải của Bát trung, Nam Anh của Trung học Ti Dục, đều được đặt nhiều hy vọng cho vị trí thủ khoa của ban khoa học tự nhiên…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.