Viên Quỳnh cảm thấy bản thân mình không có tư cách để yêu cầu bất cứ cái gì từ Ngô Phong, nàng thà rằng Ngô Phong bay bướm, trêu đùa tình cảm khắp nơi, mặc dù điều này sẽ làm tim nàng vô cùng đau đớn, nhưng mà ít nhất nàng sẽ không phải ngày ngày đấu tranh nhiều như vậy.
Trở lại nhà của Ngô Phong, Ngô Phong nhìn nàng, nói: ”Ba tôi nói đến lễ hội tát nước năm nay, sẽ dẫn tôi đi Myanmar”.
Trong lòng Viên Quỳnh lập tức căng thẳng, cười nói: ”Đi đến đó làm gì vậy?”.
Ngô Phong nói: ”Ông ấy muốn tôi đi gặp Mông Sa, gặp được Mông Sa rồi thì ông ấy sẽ mặc kệ tất cả, giao lại mọi chuyện cho tôi”.
Viên Quỳnh hiểu ý, gật gật đầu, nói: ”Tất cả mọi thứ ở đây đều giao cho chị, vậy em trai chị thì sao? Cậu ấy không phải xen vào việc này sao? Cậu ấy có thể không hài lòng hay không?”
Ngô Phong cười nói: ”Nó có gì mà không hài lòng?”.
Viên Quỳnh mang theo nụ cười khó lường, nói: ”Các người đúng là những kẻ có tiền ha”.
Ngô Phong cũng cười nói: ”Tôi cũng sẽ không bạc đãi nó”.
Viên Quỳnh cười không nói gì, Ngô Phong nói tiếp: ”Em có biết vì sao ba tôi lại đặt tên nó là Chính không? Chính là hy vọng nó cả đời này có thể đi theo con đường chính đạo, không cần phải đi trên con đường lúc nào cũng có thể bỏ mạng này”.
Viên Quỳnh quay đầu nhìn cô, Ngô Phong lại tiếp tục nói: ”Kỳ thật không có người nào lại muốn đi trên con đường này, ba của tôi năm đó cũng là do cuộc sống bất đắc dĩ, không còn lựa chọn nào khác”.
Viên Quỳnh đột nhiên hỏi cô: ”Vậy còn chị, chị vì cái gì lại không đi con đường chính đạo?”.
Ngô Phong nở nụ cười gượng gạo, nói: ”Tôi không kịp chọn thì đã bị nhuộm đen rồi”.
Viên Quỳnh kinh ngạc nhìn cô, trong mắt mang theo tràn đầy sự nghi vấn, Ngô Phong cẩn thận chà lau cây súng trong tay, nói: ”Em có biết ước mơ trước đây của tôi là gì không?”.
Viên Quỳnh nhìn cô, nói: ”Là gì?”.
Ngô Phong nói: ”Làm luật sư, làm một luật sư ngay thẳng, vì người khác mà dốc hết sức mình”.
Viên Quỳnh cười lên, Ngô Phong vô cùng nghiêm túc nói: Em đừng cười tôi, điều tôi nói là thật.
Viên Quỳnh không còn cười nữa, hỏi: ”Vậy tại sao chị lại đi trên con đường này? Là vì ba chị sao?”.
Ngô Phong lắc đầu, nói: ”Ông ấy không ép tôi, ông ấy cũng hy vọng tôi có thể đi trên con đường chính đạo, ông ấy sống cả đời trên con đường này cũng mệt lắm rồi, ông ấy không muốn tôi giống như ông ấy.
Nhưng là vào cái năm tôi mười bốn tuổi, mẹ của tôi bị giết do một tranh chấp băng đảng, là bị ám sát, ba tôi tìm được tên chủ mưu liền dẫn người đi báo thù cho mẹ tôi, tôi nói với ông ấy tôi muốn tự mình trả thù cho mẹ, thế là ông ấy mang theo tôi cùng đi, chính tay tôi đã nổ súng bắn chết tên chủ mưu giết chết mẹ tôi”.
Mười bốn tuổi! Viên Quỳnh nhớ tới thời điểm lúc mình mười bốn tuổi vẫn còn bám lấy mẹ mình làm nũng, trong khi đó Ngô Phong đã cầm súng giết chết người báo thù cho mẹ cô, một đứa trẻ thế mà lại mang trên mình tội danh giết người.
Viên Quỳnh yên lặng đi tới, ôm lấy cô, nếu cuộc sống có thể được lựa chọn thêm một lần nữa…..
thì thật tốt.
Viên Quỳnh ở bên tai cô nói: ”Em sao lại không thể sớm một chút quen biết chị, cùng chị vượt qua những ngày tháng này”.
Những ngày tháng u ám nặng nền làm người ta ngày càng tuyệt vọng đó, Viên Quỳnh không biết Ngô Phong dùng cách gì để có thể sống được tới tận bây giờ, nhưng nàng biết ngày mà mẹ cô mất, ngày mà lần đầu tiên tự tay cầm lấy súng mà giết người, nhất định vô cùng đau đớn và tuyệt vọng.
Ngô Phong dựa lưng vào lòng nàng, cái ôm của Viên Quỳnh thật là ấm áp, Ngô Phong dựa vào nàng liền có một cảm giác vô cùng an tâm, mặc kệ cô mạnh mẽ cỡ nào, lạnh lùng cỡ nào, rốt cuộc thì cô cũng chỉ là một con người, cũng chỉ là một người con gái, cô vẫn luôn hy vọng mình có thể tìm được một người ấm áp để có thể dựa vào, nhưng là hoàn cảnh mà cô sống, con đường mà cô đi, phần lớn những người mà cô phải đối mặt là kẻ thù, để gặp được một người có thể để cô an tâm mà dựa vào là mong ước xa vời.
Ngô Phong rất quý trọng cảm giác này, trên thực tế những ai đang sống trong loại áp lực lo lắng một ngày nào đó phải bỏ mạng như bọn họ, đều rất quý trọng cảm giác này, một khi bọn họ gặp được người mà mình có thể tin tưởng dựa vào, bọn họ chính là sẽ trả bằng toàn bộ tình cảm.
Nhưng sau khi trả giá lại phát hiện tất cả chỉ là giả dối, bọn họ ngay từ đầu đã bị tính kế lừa gạt cùng lợi dụng, đau đớn thống khổ và tuyệt vọng của bọn họ sẽ mãnh liệt gấp bội lần.
Viên Quỳnh đau lòng ôm chặt cô, thầm suy nghĩ, chính mình nhất định phải đem cô ra trước vành đai của pháp luật sao? Nếu xét về tội trạng của Ngô Phong, ở Đại Lục chắc chắn sẽ là tử hình, bước lên toà án, cô sẽ không có nửa phân đường sống.
Nhưng nàng không thể làm trái lương tâm mình, không thể trốn trách nhiệm của mình, chỉ vì nàng yêu Ngô Phong mà để cho Ngô Phong vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Trên tay Ngô Phong dính đầy máu tươi, trên lưng đeo vô số tội ác, cô nên trả giá cho toàn những tội ác mà cô đã làm.
Viên Quỳnh dường như quên mất sự tồn tại của Trình An Nhi, khi nhớ tới chuyện đó, nàng cảm thấy vô cùng áy náy, nàng hy vọng có thể lợi dụng tình cũ cùng Trình An Nhi để củng cố lại phòng tuyến trong lòng mình, nhưng tất cả lại là vô ích, nàng vất vả lắm mới có thể dựng lên hàng phòng tuyến này, vậy mà khi đối mặt với Ngô Phong lại sụp đổ đến rối tinh rối mù.
Tình yêu của nàng dành cho Ngô Phong đã muốn khắc vào tận xương tuỷ, con gái làm đẹp cũng vì người mình thích, nàng vì Ngô Phong mà mang giày cao gót, vì Ngô Phong mà tô son điểm trang, chỉ cần là Ngô Phong thích, nàng đều tận lực mà làm, Ngô Phong nhìn thấy sự thay đổi của nàng, hiểu được vì sao Viên Quỳnh vì sao lại thay đổi như, trong lòng tràn ngập vui sướng.
Có lẽ thời gian của hai người không còn nhiều nữa, nếu như Ngô Phong thật sự mang theo Viên Quỳnh đến Myanmar, cũng có nghĩa là hoạt động nằm vùng của bọn họ sẽ kết thúc, Mông Sa là mục tiêu cuối cùng của bọn họ, mặc kệ Ngô Phong xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, hai người chung quy vẫn phải chấm dứt.
Ngô Phong đẩy cửa phòng ngủ đi vào, nhìn xung quanh không thấy Viên Quỳnh, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, phí sau, Viên Quỳnh bỗng nhiên từ đằng sau cánh cửa chui ra từ phía sau ôm lấy cô, khiến cho Ngô Phong nhất thời hoảng sợ, theo bản năng đưa tay bắt lấy cổ tay Viên Quỳnh, đem nàng kéo quăng ra ngoài, Viên Quỳnh bị cô ném thật mạnh té xuống giường.
Bất mãn bĩu môi nói: ”Haiz, chỉ đùa một chút thôi mà, chị cũng không cần phải phản ứng lớn như vậy chứ?”.
Ngô Phong có chút dở khóc dở cười, lại nhìn Viên Quỳnh mặc trên người bộ đồ lót gợi cảm màu đỏ tựa như hoa hồng, còn có mấy đường viền hoa, màu đỏ diễm lệ của hoa hồng tương phản với màu da trắng tuyết của nàng sinh ra một loại cảm giác thị giác bị kích thích mạnh mẽ, hương diễm làm cho Ngô Phong có chút choáng váng.
Viên Quỳnh dùng khuỷu tay chống lấy cơ thể, nằm nghiêng trên giường, hai chân thon dài gác lên nhau, ánh mắt xuyên qua hàng lông mi đen dài nhìn thẳng Ngô Phong, trong mắt mang theo vài tia khiêu khích, thần thái phóng đãng, nâng lên đôi chân dài tinh xảo, cọ qua cọ lại trên người Ngô Phong.
Ban đầu Ngô Phong có hơi kinh ngạc một chút, trong lòng lập tức tràn đầy ngọt ngào, Viên Quỳnh biết Ngô Phong thích mình chủ động câu dẫn cô, biết Ngô Phong thích bộ dáng mình ở trên giường gợi cảm cùng quyến rũ.
Ngô Phong lên giường, vuốt ve da thịt trắng nõn của Viên Quỳnh, trong mắt không phải lửa nóng của dục vọng, mà là tràn đầy yêu thương.
Sau khi qua cơn triền miên, Ngô Phong nhìn người dưới thân sắc đỏ còn chưa phai, cơ thể mềm mại như không xương, Viên Quỳnh trông vô cùng quyến rũ, đột nhiên cô rất muốn ghi lại khoảnh khắc này, cô lập tức xoay người đứng dậy, tìm thấy máy ảnh của mình, trong nháy mắt liền chụp lại được toàn bộ cảnh đẹp của Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh còn đang ngơ ngẩn trong làn sương mù, phát giác được hành động của cô, Ngô Phong cũng đã chụp được kha khá bức, trong lúc Ngô Phong còn đang hăng say chụp ảnh, Viên Quỳnh buồn bực liền ngồi dậy, nhanh tay giựt lấy máy ảnh, hung hăng trừng nhìn Ngô Phong.
Ngô Phong liền bày ra dáng vẻ vô tội, Viên Quỳnh bất mãn mở ra phần lưu trữ ảnh, Ngô Phong chụp tới ba tấm hình, hai tấm chụp toàn thân, một tấm chụp từ nửa phần eo trở lên.
Viên Quỳnh bấm vào nút xoá ảnh, muốn xoá toàn bộ mấy tấm ảnh, Ngô Phong vội vàng cầm tay nàng, trông mong nói: ”Chiếu lên máy tính coi trước rồi quyết định được không?”.
Viên Quỳnh nhìn ánh mắt cầu xin của cô, vẫn kiên quyết lắc đầu, Ngô Phong nói: ”Coi một chút đi mà nha? Nếu coi rồi em vẫn không thích thì mình xoá.
Được không em?”.
Nói xong liền nhanh tay đoạt lấy máu ảnh trong tay Viên Quỳnh, nhanh chóng kết nối với máy tính.
Hình ảnh dần hiện lên, Viên Quỳnh nhìn lên màn hình thấy chính mình nằm ngửa trên giường, gương mặt mang theo vẻ mê say, sợi tóc đen nhánh tán loạn trên mặt, con ngươi nửa mở nửa khép, ánh mắt mê loạn, môi ánh đào khẽ nhếch lên, là da trắng nõn tinh tế hơi hơi phiếm hồng, vòng eo cong cong, cổ ngửa về phía sau, nhìn với góc độ này càng khiến cho bộ dáng của nàng càng thêm mê người, cả người tràn ngập hơi thở của dục vọng, nhưng lại mảnh mai nhỏ bé khiến người khác yêu thương.
Nhìn bức ảnh, Viên Quỳnh cũng chút ngẩn người, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể xinh đẹp yêu mị đến vậy.
Ngô Phong nhẹ nhàng ôm lấy cả người nàng, nói: ”A Quỳnh, tôi chỉ muốn đem những khoảng khắc xinh đẹp nhất của em lưu lại, vĩnh viễn giữ lại làm kỷ niệm, em đừng xoá nó được không?”.
Viên Quỳnh nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn đến vẻ mặt chân thành của cô, nói: ”Như thế này đi, em chỉnh lại một chút rồi lưu lại”.
Viên Quỳnh nói xong, nhấp nhấp chuột xoá bỏ một bức ảnh chụp toàn thân kia, bức còn lại thì cắt đi một nữa chỉ để lại từ phần vai trở lên, nàng còn định đem bức ảnh chụp từ eo trở lên xoá đi.
Lại bị Ngô Phong ngăn lại, Ngô Phong liên tục năn nỉ cầu xin: ”Tha cho tôi đi, tấm này để tôi lưu vào điện thoại, để có thể mọi lúc đều có thể nhìn thấy em, đừng xoá đừng chỉnh gì nữa được không?”.
Viên Quỳnh nhìn ánh mắt như đứa nhỏ đang mong chờ của cô, có chút đau lòng, yên lặng một hồi, cuối cùng cũng gật đầu.
Ngày hôm sau, Ngô Phong liền đem hai bức đi rửa ra còn phóng to đến 30 tấc, lồng vào một cái khung ảnh tinh xảo, một bức treo tại phòng ngủ, một bức trong ở vị trí bắt mắt nhất trong phòng khách, Viên Quỳnh nhìn khung ảnh treo tại phòng khách tràn ngập hơi thở ái muội, cảm thấy vô cùng xấu hổ, mãnh kiệt yêu cầu Ngô Phong gỡ khung ảnh xuống, nhưng Ngô Phong vẫn đem khung ảnh treo lên, Ngô Phong ôm lấy eo nàng, một bên thưởng thức bức ảnh, một bên nói với nàng: ”Tôi đây là chiêu cáo thiên hạ, Ngô Phong tôi đã có bà quản gia rồi, không thể tuỳ tiện đụng chạm”.
Viên Quỳnh nghiến răng nói: ”Chị mới là bà quản gia”.
- --------------------------------------------------------