Bách Hợp Yêu Thương

Chương 45: Tương Lai Là Một Màu Xám




Nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc để hình dung vẻ đẹp của Cleopatra là không đủ, mà là trí tuệ cùng với sự quyết đoán của mình đã khiến bà trở thành ”Nữ hoàng của các vị vua”.

Bà dùng vẻ đẹp tuyệt thế của mình để mê hoặc các anh hùng hào kiệt, nhưng bà trước sau vẫn không phụ thuộc vào bất luận kẻ nào, bà không cho bất luận kẻ nào có thể nắm trong tay sự độc lập và tự do của mình, chỉ có thể là bà nắm trong tay kẻ đó.

Bà chính là địa ngục yêu cơ tái thế, mang theo lực hấp dẫn mị hoặc khiến cho người khác không thể không tình nguyện từ bỏ hết thảy, dâng hiến hết thảy cho bà, cam tâm tình nguyện rơi vào địa ngục.

Ngô Phong cũng chính là như thế, mà Viên Quỳnh hiện đang đứng trước cánh cổng địa ngục.

Chỉ cần bước thêm một bước lập tức rơi vào vực thẳm vô tận.

Viên Quỳnh lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, nhìn Ngô Phong đứng trước mặt thật kỹ, một câu cũng không nói.

Ngô Phong nhìn ánh mắt của nàng, ánh mắt kia giống như giếng sâu không thấy đáy, nhìn không ra cảm xúc của nàng.

Ngô Phong lại càng thêm khẩn trương, nhanh chóng đi tới bên nàng, nói: ”A Quỳnh, em đừng hiểu lầm, tôi cùng dì ấy không có gì cả”.

Viên Quỳnh lại ngẩng đầu nhìn trời, nhìn ánh trăng sáng ngời trong màn đêm u tối, trong lòng lại vô cùng lí trí.

Tính cách của nàng cho tới nay vẫn là như vậy, khi đối mặt với áp lực càng lớn, lòng càng là bình tĩnh và lý trí, nàng nhìn ánh trăng thở dài một hơi, chậm rãi nói: ”Đến tột cùng em đã giao tim mình cho loại người gì vậy?”.

Tử Hồng còn chưa có rời đi, nghe thấy lời nói của Viên Quỳnh liền tiếp lời: ”Cô cho rằng em ấy là loại người gì? Em ấy đối với ai cũng không quá ba phần nhiệt tình, cô nếu như thật yêu em ấy, vậy xem như cho qua đi”.

Ngô Phong lạnh lùng nói: ”Dì còn không đi?”.

Từ Hồng nhún vai xoay người rời đi, Ngô Phong đi đến bên cạnh Viên Quỳnh, nói: ”A Quỳnh, chúng ta về phòng rồi nói được không em?”.

Viên Quỳnh nhắm lại hai mắt, không nói gì, cũng không có hành động gì, Ngô Phong lo lắng đứng vên cạnh nàng, không biết nên làm như thế nào, dưới ánh trăng lại nhìn đến những sợi tóc tán loạn bên sườn mặt Viên Quỳnh, thấy có cái gì đó sáng lấp lánh.

Ngô Phong nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc bên tai nàng, vành tai nàng có một chiếc khuyên tai kim cương lấp lánh.

Ngô Phong bỗng nhiên cười khẽ, nói: ”Em trai của tôi thực sự rất quý trọng nó, vậy mà đã giao nó cho em, ngay cả nó cũng nhìn ra được em ở trong lòng tôi có bao nhiêu quan trọng, A Quỳnh, em lẽ nào lại không biết?”.

Viên Quỳnh nói: ”Này không phải vấn đề, nếu như là người phụ nữ khác, thì đều là quá khứ cứ để cho nó qua đi, nhưng là dì ta chính là mẹ kế của chị, em bây giờ phải cân nhắc lại khái niệm về tình yêu của chị một chút, đối với chị mà nói, yêu chỉ là một loại trò chơi”.

Ngô Phong im lặng một chút, từ phía sau ôm lấy Viên Quỳnh, nói: ”A Quỳnh, có phải tôi phải lấy cả mạng của mình ra để hứa hẹn thì em mới tin tình yêu của tôi đối với em có bao nhiêu sâu đậm?”.

Viên Quỳnh yên lặng đẩy co ra, đi về phòng ngủ, Ngô Phong vội vàng đi theo đằng sau nàng, hai người đi về phòng ngủ.

Viên Quỳnh châm một điếu thuốc, yên lặng ngồi trên bệ cửa sổ ngoài ban công, sương khói mông lung bao phủ lấy gương mặt nàng.

Ngô Phong không thấy rõ được biểu tình của nàng, cô cảm thấy rất lo lắng, nếu Viên Quỳnh đối với cô mà phát giận, đánh cô mắng cô, cô còn cảm thấy an tâm một chút, như bây giờ một chữ cũng không nói, lại khiến cho cô nắm không được suy nghĩ của Viên Quỳnh.

Ngô Phong đi tới, bộ dáng lo lắng không yên giống như đứa trẻ làm chuyện sai, cô nhìn Viên Quỳnh, nói: ”A Quỳnh, trước kia là tôi lúc còn trẻ không hiểu chuyện phạm phải sai lầm, hiện tại tôi chỉ muốn yêu một người, yêu một mình em mà thôi”.

Sinh hờn dỗi là một chuyện tổn thương thân thể, Viên Quỳnh không chỉ cảm thấy đau đầu, bụng cũng ẩn ẩn đau đớn.

Nàng không thèm để ý đến Ngô Phong, vẫn lẳng lặng ngồi như trước.

Ngô Phong dựa vào tường, ngồi dưới bệ cửa sổ, nói: ”Thời điểm lúc trước khi dì ta mới gả cho ba tôi, tôi còn thật sự rất hận dì ta, tôi cảm thấy dì ta không nên thay thế vị trí của mẹ tôi.

Thật ra dì ta là người đầu tiên, sau khi quen biết dì ta về sau, tôi mới biết mình chính là người đồng tính”.

Viên Quỳnh vẫn như trước im lặng, trên đầu ngón tay, thuốc lá chỉ còn lại một mẩu, nàng hung hăng hút một hơi, phun ra một vòng sương khói nồng đậm.

Ngô Phong nhìn nàng, thở dài nói: ”Ngày từ đầu là dì ta câu dẫn tôi, sau này khi tôi có bạn gái liền chấm dứt với dì ta, sau khi bạn gái tôi tự sát, lúc đó tôi rất đau lòng cùng thất vọng, lại cùng dì ta dây dưa một chỗ, chúng tôi cứ tách ra rồi hợp lại, tôi cảm thấy tôi cùng dì ta không thể cứ mãi dây dưa không rõ, nhưng là dì ta vẫn bám riết không buôn”.

Viên Quỳnh nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đi đến bên bàn mà dập điếu thuốc, Ngô Phong cũng đi tới, xoay người nàng lại, nhìn nàng, nói: ”Tôi bay bướm là vì không tìm được cái gọi là tình yêu, nếu như có thể tìm lại được cái gọi là tình yêu rồi thì tôi chính là người dốc trọn lòng cho nó, cho nên đã là quá khứ thì cứ để cho nó ngủ yên, chúng ta chỉ nghĩ về tương lai sau này thôi được không?”.

Tương lai sao? Đối với Viên Quỳnh mà nói, hai chữ tương lai này chính là một màu xám u ám và nặng nề.

Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong trước mắt, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mày liễu thon dài, đôi mắt lơ đãng lúc nào cũng lộ ra một tia quyến rũ, chiếc mũi thẳng tắp khéo léo, đường công môi đẫy đà hoàn mĩ, hơi thở trên người cô lúc nào cũng lạnh như băng nhưng lại làm tăng thêm phần nào vẻ xinh đẹp yêu dị, cô chính là lãnh mị địa ngục yêu cơ.

Viên Quỳnh cảm thấy bụng của mình đau càng ngày càng lợi hại, nhưng là nàng vẫn kiên quyết giữ lấy gương mặt của Ngô Phong, hôn môi cô, lôi lôi kéo kéo cô đến bên giường, đè lên người cô, thô bạo xé toạc quần áo trên người Ngô Phong, bừa bãi chà đạp cơ thể thon thả trắng nõn của Ngô Phong.

Ngô Phong ôm nàng, thân thể run rẩy dưới sự công kích có phần thô bạo của nàng.

Viên Quỳnh dùng răng và ngón tay đem lại cho cô từng đợt đau đớn, nhưng cô vẫn là không có chống cự, bao dung Viên Quỳnh giống như là bao dung một tiểu sủng vật ngây ngốc vô tội, tuỳ ý để nàng phát tiết trên người mình, ở trong đau đớn cùng thống khổ nhưng lại có thể cảm nhận được ít ỏi niềm vui sướng, cơ thể giống như là đoá hoa bị người hái xuống, dưới thân Viên Quỳnh nở rộ xinh đẹp trong nháy mắt rồi lụi tàn.

Không biết qua bao lâu, Viên Quỳnh mới dần dần bình tỉnh trở lại, nàng đem tất cả mọi áp lực trong lòng hết thảy phát tiết lên người Ngô Phong, sau khi tỉnh táo lại, nương theo ngọn đèn nhìn đến cơ thể Ngô Phong tràn đấy dấu vết xanh xanh tím tím, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, nàng ôm Ngô Phong vào lòng, ôn nhu hỏi cô: ”Đau không?”.

Ngô Phong gật đầu nói: ”Rất đau”.

Viên Quỳnh có chút áy náy, vuốt ve đầu vai bị cắn đến ứ máu của cô, nói: ”Vậy sao chị lại không cự tuyệt chứ”.

Ngô Phong nhìn nàng cười cười, trong mắt đều là cưng chiều, nhẹ nhàng nói: ”Tôi không đành lòng”.

Viên Quỳnh ôm chặt cô, trong lòng lại đắm chìm giãy giụa trong sự mâu thuẫn.

Đã là nửa đêm, bụng Viên Quỳnh đau càng lợi hại, Ngô Phong bởi vì quá mệt mỏi nên sớm chìm vào giấc ngủ say, Viên Quỳnh không muốn quấy rầy cô, cắn góc chăn mà chịu đựng, trằn trọc một hồi, căn bản không thể nào ngủ được, nhìn bầu trời mong sao cho trời mau sáng chút.

Ngô Phong bị nàng làm tỉnh, nhìn thấy Viên Quỳnh nằm bên cạnh sắc mặt trắng bệch, đưa tay sờ sờ một chút, liền cảm giác được chăn nệm đều là mồ hôi lạnh.

Cô vội xoay người ngồi dậy, nói: ”Dạ dày em lại đau nữa sao? Em sao lại không gọi tôi hả?”.

Nói xong cô liền bước xuống giường, đi được vài bước liền đỡ lấy thắt lưng thở gấp, Viên Quỳnh hỏi cô: ”Chị bị sao vậy?”.

Ngô Phong cười khẩy, búng trán nàng, nói: ”Em còn hỏi tôi làm sao hả, lưng tôi đau đến muốn gãy luôn rồi”.

Cô lại một lần nữa đi tìm quần áo mặc vào, nhìn Viên Quỳnh nói: ”Tôi đi tìm xem trong nhà có thuốc đau dạ dày không”.

Không bao lâu, cô liền trở lại trên tay còn cầm theo ly nước ấm, đặt ly nước lên tủ đầu giường, nhìn Viên Quỳnh, nói: ”Trong nhà không có thuốc, tôi ra ngoài mua, em uống một chút nước ấm đi, có thể sẽ đỡ đau hơn một chút”.

Viên Quỳnh nắm tay cô, nói: ”Không cần đâu, em nằm một lát sẽ hết thôi”.

Ngô Phong lại nói: ”Em nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi rất nhanh liền về”.

Viên Quỳnh nhìn cô rời đi, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng, Ngô Phong càng quan tâm cô, thì cái loại cảm giác trống rỗng này càng rõ ràng hơn, nàng rất muốn có thể nắm lấy cái gì đó để giúp bản thân thêm kiên định một chút, nhưng là cái gì cũng không nắm được.

Chừng hai mươi mấy phút sau, Ngô Phong mua thuốc trở về, nhìn nàng uống xong thuốc, rồi lại ngủ thiếp đi, cô ôm nàng vào trong lòng, nhẹ vỗ về lưng nàng, cho đến khi nàng bình yên mà đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Ngô Phong dậy từ sớm, cô để Viên Quỳnh ngủ nhiều thêm một chút, cho nên đợi đến khi Viên Quỳnh tự động dậy đã là hơn mười giờ, nàng đi ra phòng ngủ, xuống lầu, đi tới phòng khách nàng thấy được Ngô Chính.

Ngô Chính đứng phía sau Ngô Phong, Ngô Phong ngồi trên sô pha, đang cúi đầu đọc báo cho Ngô Thiên Dã nghe, cần cổ tuyết trắng có mấy dấu xanh xanh tím tím, Ngô Chính nhìn thấy mấy cái dấu đó, ánh mắt lộ ra một loại áp lực nặng nề.

- --------------------------------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.