Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 193: Có chút năng lực đó




Nhưng theo bên ngoài, có thể trực tiếp phá vỡ linh trận cấp hai thì tệ nhất cũng là cường giả Động Cảnh.

Tia sáng nọ như sáng, ập tới trước mặt Sở Ninh. Bốp! Ánh mắt Sở Ninh như đao, áo bào bay lên, hư không

chấn động, tia sáng nọ cũng lắc lư, cứng lại trước mặt hắn vài thước.

Mọi người thấy đó chẳng qua là một cục đá bình thường nhưng ở trong tay kẻ có thực lực lại trở thành ám khí đoạt mạng.

Răng rắc!

Cục đá vang lên tiếng rồi nổ thành bụi, bay đi.

“Không hổ là thiên kiêu đứng đầu Thanh Châu, thảo. nào Đông Thắng Thái Tử cũng không đánh bại được!”

Giọng nói hùng hồn truyền tới, làm màng nhĩ người có mặt rung ầm ầm.

Khí thế như bão tố hội tụ lại ngày càng dày. Một ông lão đi chân trần xuất hiện. Ông ta mặc áo báo đơn giản, vải thô bao bọc cơ thể tóc thả thoải mái phía sau, trên người mang theo dấu vết thời gian, hốc mắt hõm xuống, trong đó bắ n ra ánh sao. 

“Đây là Lôi Minh tiền bối đã thành công chen lên Thanh Châu Thiên Tuyệt Bảng cách đó không lâu sau!”

Bạch Lộc Võ Chủ thấy ông lão này thì hô lên.

Những tu giả khác trong hội nghị Tân Tú nghe thế thì biến sắc, Hạng Bàng lo lắng: “Sao lão quái vật này lại tới đây?”

Thanh Châu có ba bảng.

Kiêu Tử bảng, chỉ xét biểu hiện.

Đại Quốc bảng, tổng hợp thực lực của các nước.

Chỉ có Thiên Tuyệt bảng này là sắp xếp theo thực lực cá nhân.

Tuy cả bốn hoàng triều lớn đều có Tử Phủ Hoàng giả nhưng đều không nằm trong này, đó là một bảng đơn tàn khốc khác.

Trên bảng có một ngàn tên, dùng xương kẻ thù để viết lên, dùng máu kẻ thù làm mực chấm, sở hữu tuyệt học, vinh quang đầy người.

Vì thế bảng này mới có một chữ “Tuyệt”.

Về phần Lôi Minh.

Đó là một ẩn sĩ vô danh của Vân Hiên võ triều, tu hơn trăm năm, hiện tại nổi lên, đánh ra danh tiếng trong cảnh giới Động Cảnh, nâng đỡ một nửa Vân Hiên võ triều, được trao danh Trấn Sơn Vương, cuối cùng tiến vào Thiên Tuyệt bảng.

Dù đứng cuối nhưng cũng không thể dò xét thực lực. 'Trên vùng đất Thanh Châu này, mạnh nhất là Động hùng chủ, so với những cường giả Động mà Sở Ninh gặp được, bản chất hai bên không giống nhau.

Hạng Bàng nào có thể không lo lắng. “Ngươi muốn ngăn ta đột phá?”, Sở Ninh bình thản.

Trong bụng hắn sáng chói, đã có bốn miệng Động mở ra.

Nhiêu đó chưa hết! Lôi Minh đứng trên bầu trời, lực Động mênh mông cưồn cuộn như bàn tay vô hình đè ép xuống, ngăn cản sinh mệnh triêu khí của Sở Ninh.

“Siêu Phàm Ngũ Cực vốn không nên xuất hiện ở vùng đất Thanh Châu này!”

“Đến nước này, lão phu không thể để ngươi rời đi!”

Trong lời Lôi Minh mang theo sự tiếc hận, ánh mắt như nhìn một người chết.

Ông ta vừa biết tin đã lập tức chạy tới.

Nhưng vẫn chậm một bước. 

30 cường giả Động đuổi giết Sở Ninh đều đã biến thành thi thể lạnh lếo.

Nếu ông ta không tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối không tin nổi Sở Ninh lại có thể nhập Động.

“Nếu ta là hoàng tử của bốn hoàng triều lớn thì ngươi sẽ nói lời này sao?”, Sở Ninh lạnh lùng.

Lôi Minh giật mình.

Hiển nhiên ông ta không dám đụng vào bốn hoàng triều kia!”

“Nhóc con, vậy chỉ có thể trách ngươi xui xẻo, gặp phải lão hủ - Động hùng chủ trên Thiên Tuyệt bảng!”

Tiếng của Lôi Minh bỗng nâng cao, bụng sáng lên, một cái động lớn hiện ra.

Trong giây lát. Trên đỉnh Tân Tú nổi lên lốc xoáy, gió sắc như đao.

Động của Lôi Minh chiếu rọi trong hư không, nghiền áp trời cao.

“Động ly thể!", Hạng Bàng hoảng sợ. Động là thứ hữu hình, một khi cô đọng ra trăm văn thì có thể rời cơ thể áp chế kẻ thù, dù chỉ là trong giây lát mà thôi. 

Cẩn thận quan sát!

Động của Lôi Minh có mười vòng vân, thanh thế kinh người, muốn trấn áp Sở Ninh.

Bùm! Từng vòng khí lan ra.

Sở Ninh dùng Đại Diệu Nhật Quyền ngăn cản, chân cũng bị chấn cho lùi ra sau.

Mà Lôi Minh đã xông tới gần Sở Ninh.

Hai người như cùng năm một sợi dây vô hình.

Năm ngón tay vươn ra, tiếng thú gào rống vang lên, trên mỗi đầu ngón tay đều hiện lên ảo ảnh dã thú, răng nanh sắc bén, lao về phía Sở Ninh.

Động trên Thiên Tuyệt bảng không chỉ có tu vi mà còn có tuyệt học.

Đây là Đại Thú Sát Chỉ, Lôi Minh đã dùng hơn mười năm để luyện tới mức cao nhất, mỗi một ngón đều có một linh binh.

Keng keng keng!

Tốc độ phản ứng của Sở Ninh cũng kinh người, Hạn Lôi Đao trong tay chém ra đao quang, va chạm mấy. chục lần, âm thanh như rồng ngâm.

Khi tiếng thú rống biến mất. 

Áo bào của Sở Ninh đã rách, trên lồ ng ngực vạm vỡ xuất hiện ba vết máu.

Sở Ninh cầm đao ngăn cản, vậy mà Tạo Hoá bảo thể vân bị tuyệt học của của Lôi Minh làm cho bị thương.

“Có chút năng lực đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.