Bá Linh Thiên Đỉnh

Chương 22 : Lạc




“ Khụ… khụ…………”

Còn Lục Bảo hiện giờ vẫn đang trong trạng thái mơ hồ. Hắn dần mở mắt ra, trước mắt hắn không phải là trong hang động nữa rồi. Đây lại là một thế giới mới đầy màu sắc, chim ca bướm lượn có một dòng suối trong mát chảy dài ngay gần hắn. Mùi hương thanh mát đó khiến hắn thanh tỉnh hơn nhiều.

“ Ta…. Tay……”

Chợt hắn giật mình sờ lên chỗ tay phải mà hắn bị đứt, nhưng nó lại không như những gì hắn nhớ.

“ Vẫn còn !.. Ha.Ha… Ha ……Ha haha”

“ Nó vẫn còn….”

“ Nhưng đây là đâu ?”

“ Lại sang một thế giới khác sao ?”

Hắn đứng dậy và quan sát xung quanh, tất cả những gì hắn thấy là đồng cỏ và đồng cỏ. Chỉ có sự khác biệt duy nhất là thêm một dòng suối uốn lượn qua đây và một cây cổ thụ to nhất mà hắn từng thấy. Có lẽ đó là trung tâm khu này vì theo hắn nhìn thì không thấy điểm cuối cùng là đâu. Không có một ngọn đồi nào, ở phía xa chỉ có màu xanh của cỏ cho biết cuối chân trời là đâu.

“ Đây là đâu ?”

Hắn tự hỏi.

Hắn tìm cách tới gần hơn với cây cổ thụ đó thì có thêm một cây cầu nhỏ bắc ngang qua dòng suối đó. Phía bên kia cầu cạnh gốc cây cổ thụ có một cái bàn đá kèm theo hai chiếc ghế đá. Cái cây này to lắm phải hơn mười người ôm không xong cái thân.

“ Hài…….hồi sinh ư ?”

Thở nhẹ một cái hắn ngồi xuống tận hưởng từng đợt gió thanh mát thơm nhẹ nhàng lên mặt hắn. Bây giờ hắn mới để ý tới chiếc bàn này kĩ hơn, hắn làm qua nhiều việc vặt trong tông môn lên tất nhiên sẽ có các việc đi kiếm nguyên liệu như thảo dược và các loại kim loại đá dành cho luyện khí sư. Nhưng cái bàn này làm cho hắn cảm nhận nó ở hẳn một đẳng cấp khác. Đó là một tấm đá nguyên khối được đặt trên một cái cột thấp màu vàng, cái cột này chính xác là một loạt nguyên liệu rất hiếm dành cho luyện khí sư chuyên luyện các vũ khí cấp cao. Nhưng cũng giống như mặt bàn hắn.. chả biết gì hơn là nó thật kì lạ.

Dưới đất hai con chim mà hắn thấy từ lúc mới tỉnh dậy đến giờ vẫn theo tới đang chơi đùa với nhau. Một con lông mượt mà trắng như tuyết thì yểu điệu con còn lại màu đen với bộ lông óng ánh không kém đẹp đẽ tí nào có khi còn vượt bậc hơn. Có lẽ cái cây cổ thụ này là nhà của chúng nó từ trước đến giờ, và hiện tại có thêm hắn.

Một kẻ ngoại lai.

“ Rầm…. rầm……..”

Mặt đất đang dần rung chuyển đúng ba giây dừng lại. Hắn nói :

“ Cái gì vậy ?”

Bỗng có tiếng nói :

“ Ngươi nhìn đi đâu đấy !”

“ Oắt con !”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.