Bá Linh Thiên Đỉnh

Chương 17 : Kết Quả




Cuối cùng cũng đến lượt hắn, tiên nhân là một điều gì đó mới lạ mà chỉ biết trên phim truyện nay hắn đã được trải nghiệm thực sự ngay trước mắt. Lục Bảo dốc hết tinh thần bước lên trước tấm bia Hỏa Thạch Bia.

" Bắt đầu đi "

Tiếng nói của Vân Dương Tuyền vang nhẹ bên tai hắn làm cho hắn bật ra khỏi những suy nghĩ đang xô đẩy nhau trong tâm chí hắn.

" Phù ..."

Thở nhẹ một tiếng hắn liền đưa tay trái lên Hỏa Thạch Bia.

" ... Hô ..."

Mọi người đều đang chờ đợi người cuối cùng kết thúc để có thể sang vòng khảo hạch thứ hai, nếu nó xong sớm cũng có nghĩa là có thêm thời gian chuẩn bị cho vòng sau.

Một ... Hai ... Ba ..... Mười

Đã hơn mười phúc trôi qua mà Hỏa Thạch Bia vẫn chưa có phản hồi, tứ đại trưởng lão bắt đầu nghi vấn vì trường hợp này chưa bao giờ trong lịch sử xảy ra. Nếu là không có ít ra tấm Hỏa Thạch sẽ ảm đạm dần hoặc sẽ đổi màu dòng khí bao quanh chân Thạch Bia.

Vì chưa biết rõ trường hợp này là gì lên Vân Dương Tuyền ánh mắt có ý nhìn về phía tứ Đại Trưởng Lão.

" È hèm... Vì việc này chưa bao giờ xảy ra nhưng chúng ta có thể đưa ra đáp án rằng hắn không có cái gì cả !!"

Đại Trưởng Lão Mộng Vương cũng không quá để ý quá nhiều liền nói cho qua.

" Cho hắn qua giữ chức tạp vụ đi"

Đại Trưởng Lão Văn Cơ Pháp tức Hoàng Văn Cơ đã đưa truyền âm lại cho Tam Đại Trưởng Lão. Tuy các trưởng lão đều thấy khó hiểu nhưng nó qua cũng nhanh vì cũng không quá để ý đến vặt vãnh này. Nhưng riêng Lôi Hình thì khác, hắn trầm tư suy nghĩ một lúc rồi mới quay lại thái độ như trước.

" Lục Bảo tuổi mười một, tư chất không, khống hệ không, LOẠI. Mọi người giải tán nghỉ ngơi sáng mai tập chung đầy đủ những ai đã qua cửa một để bắt đầu vòng khảo hạch thứ hai. Riêng Lục Bảo ở lại tí đến gặp ta."

" Mọi người không cần phải tò mò vì Lục Bảo là trường hợp chưa có bao giờ lên ta muốn trao đổi tí."

Vân Dương Tuyền nhận được truyền âm của Trưởng Lão rồi tuyên bố.

Còn về phía Lục Bảo thì giờ này khuôn mặt của hắn lộ rõ vẻ u sầu rồi. Từ nhỏ đến lớn học hành luôn được thành tích cao nhất lớn từ dưới lên trên rồi, mà cay nhất đã chết sang bên này vẫn bị điều đó là sao ?

" Cuộc đời này.. Tao phúc"

Lục Bảo buồn bã chửi một câu.

-----------

Sau đó hắn liền tới tìm gặp Vân Dương Tuyền.

" Bái kiến Vân đại nhân."

" Ta biết ngươi có điều muốn hỏi. Thực sự ta cũng không rõ về trường hợp của ngươi, đáng lẽ ngươi đã không hợp cách đủ để vào Linh Thiên Nhai này nhưng có người ra mặt chiếu cố ngươi làm tạp vụ. Ngươi có hài lòng làm điều đó."

Nghe Vân Dương Tuyền nói xong câu đó hắn thực sự cảm thấy trường hợp hiện tại mình như một con chó hoang được người ta cho cục xương vậy nhưng hắn liền mỉm cười nói :

" Đa tạ đại nhân ... đa tạ đại nhân"

" Được rồi nếu đã vào ngươi phải gọi ta là Đại sư huynh hiểu chứ !"

" Vâng thưa Đại sư huynh"

" Giờ đi ra ngời sẽ có người hướng dẫn ngươi, đi đi."

" Dạ"

Nhìn Lục Bảo đi ra ngoài xong hắn liền ngồi xuống ghế nhâm nhi tách trà và đôi mắt thay đổi một trời một vực so với hồi nãy.

" Tại sao một thằng vô danh tiểu tốt lại có thể được Đại Trưởng Lão giúp đỡ được, chắc chắn phải có điều gì ẩn giấu sau điều này. Thôi chỉ là thằng oắt con..."

Còn về phía Lục Bảo hắn dù sao cũng sinh viên đại học lên nhận thức của hắn về xã hội này có khác biệt rất lớn so với một thằng mười một tuổi giống hắn. Hắn biết rằng ở đâu cũng thế kẻ yếu không bao giờ có tiếng nói, vì muốn trả thù cho A Ngưu hắn đã phải uốn mình lại. Cứ cho là mình không có tài cán gì đi nhưng đôi khi nó cũng là một cái năng lực. Chả có ai là kém cả, chỉ là họ không biết cách làm cho mình giỏi hơn thôi cũng chính là nhìn ra con đường của mình.

Hiện tại hắn cũng mông lung trong thế giới này nhưng mà theo chí hướng của hắn thì hãy cứ tiến lên rồi con đường đó sẽ tìm tới chính mình. Chỉ là điều hắn băn khoăn nhất ở đây là ai là người giúp đỡ hắn ...

" Thôi mày lại nghĩ nhiều rồi ..."

Tự nói với mình một câu vậy thì ở đằng xa có một đồ đệ tới gặp hắn. Qua hỏi han thì hắn biết được người này tên là Thế Khắc là đồ đệ đã vào Linh Thiên Nhai tu hành được hơn hai mươi năm rồi.

--------------------------

Xin lỗi tôi vì đã bỏ dở một năm trời không viết truyện.

Vì áp lực từ gia đình và học hành tôi đã nghỉ học Đại Học Xây Dựng và bước trên con đường mới, thoát ra khỏi vùng an toàn.

Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình, mong các bạn góp ý xấu hay tốt cũng được để mình có thể phát triển thêm. Cảm ơn !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.