App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 32: Trong Mơ Tôi Làm Gì Cậu




Dọc đường đi Tần Linh đều rất trầm mặc, Nhan Khang luôn muốn đùa cậu, bị ánh mắt của Mục Huyền Cảnh ngăn lại, Tần Linh hẳn là đang suy nghĩ chuyện gì, nếu lúc này quấy rầy cậu, cậu hẳn sẽ càng không vui.

Khi đến nơi diễn ra ca phẫu thuật thẩm mỹ thất bại của ma nữ, Nhan Khang liền phát huy được tác dụng, hắn lấy giấy tờ tùy thân chính thức ra và hỏi: “Cô có biết người trong ảnh không?”

Người phụ trách lễ tân tiếp đãi với một vẻ mặt cay đắng, “Lại tới?”

Nhan Khang cười nói: “Đừng sợ, tôi chỉ muốn hỏi vài chuyện khi cô ta còn sống thôi, sẽ không bắt người.”

“Tất cả chúng tôi đã hòa giải, các anh cũng không thể bắt chúng tôi được,” Người này giải thích với họ rằng cô cũng rất tức giận, “Vương Tiểu Mỹ đúng là đã chết ở đây.

Gia đình cô ta đã yêu cầu hòa giải, chúng tôi đã bồi thường rất nhiều tiền cho gia đình cô ta.

Thành thật mà nói, cái chết của cô ta hoàn toàn là do bản thân tự gây ra chứ không liên quan gì đến chúng tôi, bởi vì cô ta mà công việc kinh doanh của bệnh viện của chúng tôi cũng không tốt.

Nhan Khang ngồi xuống, tốt tính kiên trì nghe, “Vậy cô ta không phải thiếu mất đại đức rồi chứ? Chết rồi còn hại người.”

“Không phải sao!” Cô lễ tân có lẽ chưa bao giờ thấy một người nói chuyện dễ dãi như vậy, trong lòng trào ra một tràng chua xót,“ Chúng tôi là bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ chính quy, bác sĩ đều ở nước ngoài đào tạo chuyên sâu, người có thể lên bàn mổ phải có hơn chục năm kinh nghiệm, càng có nhiều người chọn phẫu thuật thẩm mỹ ở đây, không có tai nạn nào.

“Vương Tiểu Mỹ kia chết trên bàn mổ như thế nào?” 

“Vương Tiểu Mỹ trước đây thường xuyên đến.

Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ thành nghiện, đã phẫu thuật hàng chục lần.

Thực ra, cô ta trông rất dễ nhìn từ rất lâu rồi, nhưng cô ta không vừa lòng, càng chỉnh càng xấu, càng xấu lại càng chỉnh, các anh cũng đã xem ảnh của cô ta rồi đấy, chả giống người tẹo nào cả.

Các bác sĩ của chúng tôi đã nói rồi, cô ta không thể làm được nữa, cơ thể cô ấy không thể chịu đựng được, nhưng cô ta không nghe, cứ phải làm.

Cho nên là, xảy ra chuyện rồi, gia đình cô ta đến gây rối, chúng tôi có hợp đồng: chúng tôi không chịu trách nhiệm về vụ tai nạn của cô ta, nhưng những người nghèo thân thích trong gia đình cô ta như phát điên, họ kéo băng rôn vào bệnh viện của chúng tôi, cảnh sát tới bắt người cũng không sợ.

Bệnh viện của chúng tôi không thể mở cửa, thanh danh không tốt.

Vì nhân nhượng cho yên chuyện, bệnh viện đã cho họ một số tiền, lúc này mọi chuyện mới lắng xuống.

Xui xẻo! Gặp cô ta là bệnh viện chúng tôi đã xui xẻo rồi!”

Tần Linh nghe xong cảm thấy đau, “Yêu cái đẹp thì phải có mức độ.

Phẫu thuật thẩm mỹ không bị giày vò sao?”

Nhân viên lễ tân đều vẻ mặt đau khổ, “Làm sao có thể không giày vò chứ? Cô ta từng làm phẫu thuật tăng chiều cao, nghĩa là phải cắt bỏ xương chân, để phục hồi cũng là một quá trình dài đằng đặc, có bao nhiêu đau khổ chỉ có tự cô ta biết.

Chúng tôi đều nghĩ rằng cô ta có vấn đề về tâm lý, nếu không thì không thể chỉnh sửa như vậy được.

“Cô cho rằng cô ta bị bệnh tâm lý?” 

“Chúng tôi chỉ phỏng đoán thôi.

Chưa biết tình hình cụ thể ra sao.

Phải hỏi gia đình cô ta ấy”.

Nhan Khang hỏi địa chỉ nhà của Vương Tiểu Mỹ định đến thăm nhà cô.

Lực chú ý của Tần Linh cuối cùng cũng bị thu hồi lại, vô thức sờ sờ mặt của mình, sau đó sờ sờ chân của mình, sau khi nghĩ lại liền cảm thấy thốn.

Mục Huyền Cảnh mỉm cười theo dõi động tác nhỏ của cậu, ghé vào tai cậu thì thầm: “Nếu tất cả mọi người đều như bạn, ngành công nghiệp phẫu thuật thẩm mỹ sẽ biến mất hết.

” 

Tần Linh trợn to hai mắt, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng trong mộng, sắc mặt lập tức đỏ bừng, “Anh tránh xa tôi ra chút!”

Mục Huyền Cảnh không rõ, “Làm sao vậy?”

Lỗ tai Tần Linh đỏ lên, “Anh gần tôi quá, tôi dị ứng.”

Mục Huyền Cảnh đi cùng với cậu lâu như vậy, lần đầu tiên nghe nói cậu dị ứng, anh nhìn vào mắt Tần Linh đầy thăm dò, “Đêm qua trong mơ tôi đã làm gì cậu?”

Tần Linh: “…”

Không thể nói chuyện! 

Tần Linh muốn tống cổ Mục Huyền Cảnh ra khỏi xe, nhưng làm như vậy chứng tỏ giấc mơ đêm qua của cậu không bình thường, Tần Linh đỏ mặt, cuối cùng cậu nói: “Tôi mơ thấy anh bị ma nữ hôn.”

Mục Huyền Cảnh nhếch miệng lên, “Ma nữ kia dễ nhìn hơn cậu sao?”

Tần Linh đỡ trán, không hiểu sao không nói được Mục Huyền Cảnh, cứ như vậy lần nào cũng thua.

“Đừng tán gẫu nữa, nói nữa là hết làm bạn luôn.”

Mục Huyền Cảnh không trêu chọc cậu, “Uống trà sữa không? Tôi đi mua.”

Tần Linh: “Bỏ nhiều đường, tôi cần đường để động viên.”

Nhà của Vương Tiểu Mỹ cách bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ kia không xa.

Cặp vợ chồng già đã nghỉ hưu, Nhan Khang nhanh chóng tìm thấy cha cô ở tầng dưới.

Nghe nói cha của Vương Tiểu Mỹ đang hỏi về cuộc sống của con gái cô ấy.

Thái độ của cha Vương Tiểu Mỹ không được tốt lắm, mặt lạnh hỏi: “Nó đã chết rồi, các anh hỏi nó làm gì? Khi còn sống nó đã phạm tội à?”

Nhan Khang cười nói: “Sau khi chết phạm tội, chúng cháu cũng quản.”

Ông già mông lung, “Cái gì?” 

Nhan Khang cười ha ha giải thích: “Chính là sau khi con gái ông chết, không sống yên ổn, quỷ hồn giết người, thấy con gái đẹp thì lấy da mặt người ta …”

Ông già hít một hơi, vẻ mặt sợ hãi thay đổi.

Tần Linh uống trà sữa, không nói nên lời, ai mà tin loại chuyện hoang đường này chứ?

Không ngờ, ông già nắm lấy tay Nhan Khang kéo vào nhà, “Đi vào nhà tôi rồi nói.”

Nhan Khang quay lại nháy mắt với họ, ý là tôi lợi hại không.

Tần Linh bất đắc dĩ đi theo vào, ông già đóng cửa lại, “Nó thật sự biến thành quỷ rồi trở lại?”

Nhan Khang gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Chuyện này chúng cháu không nói mò đâu, sẽ bị trời phạt.”

Ngược lại lời này của hắn có thật có giả, ông già thật sự tin tưởng, “Ta nói cho các anh biết, nó thật sự đã trở lại, mấy ngày trước nó báo mộng kêu ta đốt giấy tiền vàng bạc cho nó, sau khi ta đốt xong, nó liền gây rắc rối, nói không đủ, ta mua cho nó một bao tiền âm phủ, lúc này mới dừng lại.

Ta không ngạc nhiên khi nghe nó thấy một cô gái xinh đẹp thì lấy da người ta.

Đứa nhỏ này, chính là thứ đòi nợ mà!”

Ông già nói, vẫn còn một chút sợ hãi, đi ra bên ngoài thấy trời nắng to, ngập ngừng nói: “Nó từ nhỏ đã thích chưng diện, phẫu thuật thẩm mỹ đã tiêu hết tiền dành dụm, cũng vay mượn họ hàng hết rồi, ai còn đâu? Trả thì không phải là chúng ta trả sao? Sau đó nó không mượn được tiền nên đi vay nặng lãi, đem hết nhà cửa đi cầm khiến mẹ nó tức giận.

Thế mà nó không quan tâm, một lòng một dạ muốn phẫu thuật thẩm mỹ, gả vào hào môn, cuối cùng chết trên bàn mổ.

Bệnh viện bồi thường một khoản tiền nên cuộc sống của chúng ta khá hơn chút.

” 

Tần Linh hỏi: “Không phải là ông đòi tiền bệnh viện sao? Bệnh viện cũng thật xui xẻo.”

Ông già trong giây lát mất mặt, “Nhưng, than ôi! Chúng ta không thể làm gì được nếu không có tiền!”

Tần Linh lườm một cái, trên đời này ai cũng có oan ức, cậu lười quản, lười đánh giá.

Tần Linh xoay người đi ra ngoài, Mục Huyền Cảnh đi theo cậu ra cửa, Tần Linh mỉm cười, “Đừng lo lắng cho tôi, tôi chỉ quản người chết, không quản người sống, bởi vì người sống liên luỵ quá nhiều, quá phiền phức.”

Sau khi trấn an ông già, Nhan Khang đi ra, gọi bọn họ đi tới, “Cô ta chết, nhân quả đã kết, người khác không nợ cô ta.

Hiện tại cô ta thiếu nợ người khác, nên trả lại.  Các ông đừng lo lắng về nó, tôi trở về giải quyết.”

Trên đường trở về, Nhan Khang nhận được một cuộc gọi, “Chạy rồi? Nhốt rồi sao chạy được? Gương à? Các người quá phế vật!”

Tần Linh ghét bỏ nhìn Nhan Khang, trong lòng đã có dự cảm không tốt.

Nhan Khang cười khổ một cái, “Vương Tiểu Mỹ vừa tiếp xúc gương thù có thể chạy, đứa nhỏ mới tới không biết, không đóng kỹ…”

Tần Linh chỉ vào hắn: “Lão đại phế vật, đại phế vật.”

Nhan Khang: “…”

Nhan Khang buổi chiều phải trở về xử lý công việc, muốn mang hai người bọn họ đi hỗ trợ, Tần Linh tối hôm qua ngủ không ngon, “Tôi muốn về ngủ tiếp, ông đi đi.”

Tiễn Tần Linh trở lại cửa hàng, Mục Huyền Cảnh m hỏi hắn: “Buổi trưa ăn cái gì rồi đi ngủ, đừng để đói.”

Tần Linh mím miệng, ấm ức theo chỉ thị, biệt nữu phất tay một cái: “Biết rồi, đi thôi.”

Vương Tử Hoàn một tay ôm chân vịt gõ bàn phím, Tần Linh vừa vào cửa cảm thấy không khoa học, Vương Tử Hoàn cũng có thời điểm làm ăn sao? Cậu đi tới xem xét, đối phườnđang thiết lập một cửa hàng trực tuyến với cái tên, cửa hàng chuyên kinh doanh đạo cụ của Tần đại sư.

“Cái này là cái gì?” 

Vương Tử Hoàn cắn một miếng chân vịt, “Tôi đang kinh doanh một cửa hàng trực tuyến, sau này chúng ta sẽ bán đạo cụ, chuyên cung cấp cho nhà ma, mật thất, giới điện ảnh và truyền hình.

Những thứ độc lạ rất dễ bán.

Tôi sẽ lấy Weibo phát sóng trực tiếp, tôi sẽ quảng bá nó cho anh.

Tần Linh: “Ai dao động cậu?”

Vương Tử Hoàn khó hiểu hỏi: “Ngươi không phải nói sao? Ta đây giúp bán đồ của ngươi, sau này sẽ chia thành năm phần.” Tôi biết những điều này trên mạng, và để lại cho tôi.

Bạn có trách nhiệm thực hiện chúng, và tôi có trách nhiệm bán hàng.

Tôi có một số tiền trong tay.

Việc quay phim sẽ có thể được thực hiện vào mùa hè năm sau.

Vương Tử Hoàn không rõ hỏi: “Không phải là anh nói sao? Tôi giúp bán anh những thứ kia, chuyện thành thì chia 50:50, tôi rất quen thuộc những việc này trên internet, đều giao cho tôi, anh phụ trách chế tác, tôi phụ trách bán, trong tay tôi có chút tiền, rồi cùng người nhà nói chuyện chính, lại tự mình kiếm tiền, mùa hè năm sau có thể quay phim rồi.

Tần Linh tức nhận ra hệ thống giả trang cậu đàm luận với Vương Tử Hoàn.

Cậu nhanh chóng vỗ vai Vương Tử Hoàn, “Cố lên! Nếu năm sau cậu không đủ tiền đóng phim, tôi sẽ đầu tư cho cậu.”

“Ba ba!” Vương Tử Hoàn vừa nghĩ tới Tần Linh là phú nhị đại ẩn hình siêu cấp, kích động muốn cùng Tần Linh nắm chặt tay, bị Tần Linh ghét bỏ tránh ra, một móng vuốt đầy dầu, bàn phím tràn đầy.

Tần Linh ngủ cả buổi chiều, khi tỉnh dậy thì căn phòng tối om, giống như ở giữa đêm.

Tần Linh nhìn đồng hồ, đã sáu giờ.

Vừa định đứng dậy, liền nghe thấy trong phòng vang lên tiếng “bộp bộp”, như có thứ gì đó bò vào, Tần Linh nằm im cảnh giác nhìn xung quanh.

Ngay sau đó nghe vật kia càng lúc càng gần, một tia oán khí từ góc đông bắc truyền đến, Tần Linh không cần nhìn cũng biết, đó là gương.

Tần Linh tức cười, nhìn cậu yếu thế sao? Có thể làm cho quỷ tìm tới cửa!

Ma nữ mặt trắng bệch từ trong gương chui ra, tham lam nhìn Tần Linh, oán khí của nó đã sắp tản đi, nhất định phải tìm một người chiếm hữu, chỉ cần chiếm được thân thể gà yếu này, hai người bạn kia của cậu cũng không dám làm gì nó.

Tần Linh giấu tay dưới chăn bông, đã cầm chặt chiếc ô màu đỏ, trước khi đợi đối phương đi tới, cậu mở miệng nói: “Sao ngươi lại tìm ta?”

Ma nữ thấy cậu đã tỉnh, cũng không sợ hãi cậu, “Bởi vì ngươi yếu nhất.”

Tần Linh ngồi xuống, lười biếng nhìn đối phương, “Vậy thì sao? Bất kể ta yếu thế nào, ta cũng là một huyền thuật sư.

Ngươi tìm ta hẳn phải có mục đích khác.”

Ma nữ tham lam nhìn mặt của cậu, “Gia thế của ngươi, dung mạo của ngươi, ta đều muốn!”

Tần Linh hiểu rõ vì sao nhiệm vụ là “Ai ngủ bên cạnh bạn”, “Ngươi muốn trở thành ai, thì chiếm lấy thân thể của người đó, để cho người quen thuộc không biết đã thay đổi, cũng khiến người đầu ấp tay gối không biết là ai.

Ma nữ ngạo nghễ nói: “Đúng vậy, ta muốn đem hồn phách của ngươi ăn sạch, chiếm lấy thân thể của ngươi, hưởng thụ cuộc sống của ngươi.

Tiền bạc, bạn bè, cưng chiều của cha mẹ, thậm chí cả tình yêu đều là của ta!” Dùng đủ xong, ta sẽ gây ra đủ loại tử vong bất ngờ, rồi tôi đi tìm mục tiêu tiếp theo, làm quỷ thú vị hơn làm người rất nhiều! Hahaha …… “

Tần Linh chán ghét, “Ngươi trừng lớn mắt ếch lên mà nhìn cho rõ, ta là nam!”

Ma nữ hung ác xông tới, “Gia thế ngươi tốt như vậy không cần quan tâm nam nữ!” 

Tần Linh nhân tiện lộn nhảy ra khỏi giường, “Sao ngươi lại chắc như vậy, ta là người yếu nhất?”

Ma nữ giễu cợt nói: “Hai người bọn họ đều bảo vệ ngươi.

Ngươi không phải yếu nhất sao?”

Tần Linh mở ô, dùng tay phải ngắt một chỉ thượng dẫn lôi quyết, trên đầu hình thành một đám lôi vân màu tím.

Lôi là thứ cứng nhắc nhất trên thế giới, mà quỷ thuộc về tai hoạ âm u, dù hung dữ đến đâu thì cũng sợ sấm sét, quye đạo hạnh không sâu chạm vào lôi sẽ hồn phi phách tán.

Ma nữ kinh hãi nhìn lôi vân, lúc này mới ý thức được mình nhìn lầm, quay người muốn chạy trốn, đầu mũi ô của Tần Linh vung lên một cái, trong phòng đã hình thành một lớp bảo vệ.

Ma nữ đập đầu vào đó, hét lên rồi bị giật lùi trở về, ngã xuống đất.

Tần Linh ném chỉ thượng dẫn lôi quyết đi, rồi làm phép, phù trấn quỷ, nguyền rủa diệt hồn… Để quỷ hồn phi phách tán với lôi quang từ đỏ, trắng, tím, đen … Mọi thứ đều đổ dồn về nơi ma nữ, tạo thành một quả cầu năng lượng cao bằng người, như thể nó có thể phát nổ trong giây tiếp theo, áp suất không khí xung quanh giảm xuống, trong không khí phát ra từng trận ong ong.

Hệ thống sợ tới mức trốn ở trên vai Tần Linh, hai bàn tay ôm chặt lấy hắn, “Bình tĩnh! Ông chủ! Nhà sắp bay rồi!”

Tần Linh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đây cho ngươi như vậy ảo giác như vậy, thật sự là, đcm xin lỗi!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.