Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Chương 22: Bánh vừng chiên




Lúc Giang Trúc biết tin ba mình qua đời, anh vẫn còn đang ở trong phòng tự học buổi tối.

Lúc ấy anh vừa mới thi đậu vào trường trung học thực nghiệm của tỉnh, vốn là Giang Trúc nói muốn học ở quê, dù sao cũng gần nhà hơn một chút, bởi vì thành tích của anh rất xuất sắc nên còn có thể được miễn học phí.

Lúc ấy, vì bệnh tình của mẹ mà tiền tiết kiệm trong nhà đã chẳng còn bao nhiêu. Sau khi mẹ qua đời, nhìn ba anh cũng già đi nhiều.

Thế nhưng người ba luôn ít lời của anh lại cực lực phản đối, trường thực nghiệm là trường trung học trọng điểm của tỉnh, nếu Giang Trúc có thể đến đó học thì sẽ nhận được sự giáo dục tốt hơn.

Cả ba và mẹ đã nghèo khổ cả đời, làm lụng vất vả nhưng vẫn bị trình độ văn hóa thấp làm liên lụy, không ít lần bị người ta lừa gạt.

Vì vậy, ba anh luôn muốn anh nhận được nền giáo dục tốt nhất.

Nào ngờ vừa mới học được một tháng, chủ nhiệm của Giang Trúc gọi anh ra ngoài phòng học, sắc mặt không được tốt lắm.

“Giang Trúc, ba em gặp chuyện không hay rồi.”

Ba của Giang Trúc luôn lái xe rất vững, ông lúc nào cũng cẩn thận, chưa bao giờ vượt đèn đỏ, thế nhưng lại bị một chiếc xe tải chạy ngược chiều đâm vào trên đường cao tốc, tử vong tại chỗ.

Ba của Giang Trúc là con một, ông bà nội đã qua đời từ lâu, giờ chỉ còn một mình anh. Hàng xóm láng giềng thấy anh đáng thương, góp chút tiền bạc và sức lực, giúp Giang Trúc đưa ba anh đến an táng ở vùng ngoại ô, thuận theo phong tục nơi này, lập một phần mộ.

Giang Trúc vẫn luôn theo chủ nghĩa duy vật, chưa bao giờ tin tưởng vào ma quỷ. Nhưng vào ngày thứ bảy sau khi ba mất, anh không quay về trường mà ngồi canh trước mộ cả một đêm.

Không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có đêm hè gió lạnh.

Sáng sớm hôm sau, anh từ ngoại ô trở về nhà, lúc đi ngang qua đầu con hẻm nhỏ thì nhìn thấy một cô bé con mặc một chiếc váy lụa mỏng màu hồng phấn đang nhặt hoa dưới tàng cây.

Đó là một gốc cây hợp hoan xum xuê, bởi vì trời vẫn còn sớm nên lá cây chưa xòe ra hết, chỉ có những đóa hoa màu hồng nhạt đang nhẹ nhàng tỏa hương thơm.

Cô bé con buộc tóc đuôi ngựa, trong tay nắm một vốc hoa, miệng đang lẩm bẩm: “6, 7… À, 5, 6…”

Mặc dù đã sai mấy lần nhưng cô bé vẫn không nhận ra, vẫn đang cố gắng đếm.

Giang Trúc đứng bên cạnh nhìn, cô bé con không cao, ước chừng chỉ đến đùi anh. Từ trước đến giờ anh không biết phân biệt tuổi của trẻ con, chỉ là thấy xung quanh không bóng người, gần đây lại có lời đồn về bọn buôn người, anh hơi lo cô bé này sẽ bị người ta lừa đi.

Nhìn qua đã biết là chỉ cần một cái kẹo là đã dỗ được rồi.

Giang Trúc liền ngồi xuống hỏi cô bé: “Này cô bạn nhỏ, người nhà em đâu?”

Ánh mắt cô bé con rất sáng, chớp chớp, bỗng nhiên vươn một ngón tay ra đặt ở trên môi, “xuỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em lén trốn ra đấy, anh đừng nói lớn tiếng.”

Nói xong, cô bé còn cẩn thận quay đầu lại nhìn cái ngõ nhỏ phía sau, giống như sẽ có người từ đó đi ra bắt cô bé đi mất.

“Em đang làm gì đấy?”

“Nhặt hoa ạ!” Cô bé nghiêm túc trả lời: “Hôm qua mẹ em kể Lâm Đại Ngọc chôn hoa, còn nói Lâm Đại Ngọc cực kỳ thông minh; mọi người trong lớp đều nói em ngốc nghếch, em nghĩ chỉ cần em đi chôn mấy bông hoa này, em cũng có thể trở nên thông minh.”

Suy nghĩ rất ngờ nghệch.

Giang Trúc không nói gì nữa, cũng không định rời đi, muốn ngồi ở đó chờ một lát, chờ người nhà cô bé đến thì mới rời đi.

Cô bé chuyên tâm nhặt hoa, bỗng nhiên bất cẩn vấp cái gì đó, ngã quỳ trên mặt đất, đau đến mức kêu lên thành tiếng. Giang Trúc vội vàng đỡ cô bé dậy, thấy trên đầu gối bên phải của cô bé có quấn một lớp băng gạc, lúc này ở bên ngoài đã dính bùn đất.

Cô bé con vội đưa tay lên muốn xoa, nhưng Giang Trúc kịp thời ngăn lại: “Đừng đụng vào, càng đụng sẽ càng đau hơn.”

Cô bé con gật gật đầu, trong mắt đã rưng rưng, giống như sắp khóc tới nơi: “Hoa của em…”

Vừa rồi bị ngã như vậy, tất cả hoa đều bị rơi hết rồi.

Giang Trúc vội vàng nhặt hoa lên cho cô bé, hỏi: “Em định chôn ở đâu?”

Cô bé con nắm một vốc hoa, khóe mắt vẫn còn dính nước, cũng không để ý đến cái chân đang đau nữa, đi đến dưới tàng cây hợp hoan, lấy cái xẻng đồ chơi bằng nhựa, chậm rãi đào đất lên, thật cẩn thận bỏ hoa vào, đắp đất lại, sau đó vô cùng thành kính nói: “Hoa à, hãy phù hộ cho ta trở nên thông minh đi.”

Sau khi cầu nguyện xong xuôi, cô bé cũng không phủi bùn đất trên váy mà thò tay vào trong cái túi nhỏ bên trong váy, móc một hồi lâu, lấy ra một viên kẹo sữa bò màu trắng. Cô bé vô cùng trịnh trọng bỏ kẹo vào trong tay Giang Trúc: “Mẹ của em nói, có ân thì phải báo. Hôm nay anh đã giúp em nhặt hoa, kẹo này là để trả công cho anh.”

Con nhóc này!

Tâm tình nặng nề của Giang Trúc giảm bớt đi một chút, anh nhận viên kẹo, nói một tiếng: “Cảm ơn!”

Cô bé con lại trịnh trọng nói: “Không cần cảm ơn, đây là việc em nên làm.”

— Những lời này chắc hẳn là bắt chước ở trên TV.

Nghe thấy phía sau có người gọi “Quỳ Quỳ”, cô bé con nói một câu: “Mẹ em tìm em rồi!”, sau đó vẫy vẫy tay với Giang Trúc rồi chạy vào trong con ngõ nhỏ phía sau.

Thời gian trôi qua đã lâu, Giang Trúc đã chẳng còn nhớ rõ khuôn mặt cô bé kia, chỉ nhớ rằng viên kẹo kia rất ngọt. Có người nói đồ ngọt có thể kích thích trung khu thần kinh, khiến người ta sinh ra cảm giác vui vẻ.

Từ đó về sau, mỗi khi tâm trạng giảm sút, Giang Trúc đều có thói quen ăn chút đồ ngọt.

Bây giờ, Giang Trúc nhắc lại việc này, Đường Quỳ lại nhìn anh đầy kinh ngạc: “Em hoàn toàn không nhớ gì nữa… Nhưng mà lúc còn nhỏ em quả thật rất ngốc. Còn về chuyện chôn hoa gì đó thì em không có ấn tượng gì, chỉ là mẹ em thường xuyên mua óc dê cho em ăn, nói là ăn gì bổ nấy…”

Sau khi nói xong, cô lại tự cảm thán: “Nói như vậy, đột nhiên em lại cảm thấy tuổi tác của chúng ta chênh lệch thật là nhiều… Nghĩ lại xem, anh đã lên đến trung học, bắt đầu học đến giải hàm số lượng giác, em vẫn còn đang nghịch đất đếm một hai ba bốn. Ài, lúc đó em có gọi anh là chú không đấy?”

Giang Trúc xoay mặt nhìn vòi nước trong sân: “Không có!”

Chắc là không có nhỉ?

Anh cũng không nhớ rõ nữa.

“Hôm nay em định ở lại đây sao?” Giang Trúc hỏi: “Trong vòi nước không có nước, trong bếp cũng chẳng có thứ gì, trời lạnh như thế cũng chẳng có thiết bị sưởi ấm, mấy gia đình xung quanh đều đã chuyển đi rồi, em ở đây một mình quá nguy hiểm…”

Anh phân tích một lượt cho cô thấy là điều kiện sống của cô bây giờ tệ đến mức nào, cuối cùng đề nghị: “Em đến ở chỗ anh đi? Trứng Muối cũng rất nhớ em.”

Này…

Đường Quỳ không kìm lòng được nhớ đến lời mẹ Đường.

Trước khi cô đến, mẹ Đường rất nghiêm túc nói với cô rằng, cô muốn đến trấn An Sơn một thời gian ngắn thì không có vấn đề gì cả, dù sao cũng đã là người lớn rồi, vừa hay còn có thể bồi dưỡng tình cảm với Giang Trúc — nhưng tuyệt đối không được ở cùng với Giang Trúc, cô nam quả nữ, sẽ khiến cho người ta cười chê.

“Trên lầu có hai phòng ngủ.” Giang Trúc nói: “Anh đã quét dọn sạch sẽ rồi, em đến đó ở, chỉ cần mang theo chăn đệm là được. Phòng tắm và nhà vệ sinh đều đã được tu sửa lại, còn nữa, em ở đây, tắm rửa cũng bất tiện.”

Đường Quỳ dao động rồi.

Lúc trước cô nóng đầu nên mới tới đây, hoàn toàn không suy xét gì đến vấn đề máy nước nóng và chuyện cơm nước, vừa rồi nghe Giang Trúc phân tích, cô mới nhận ra.

Nói ra, cô rất yên tâm về nhân phẩm của Giang Trúc. Dù sao hai người đã yêu đương hơn nửa tháng, thế mà vẫn mới chỉ phát triển đến bước nắm tay vô cùng thuần khiết.

Cô gật gật đầu.

Giang Trúc mỉm cười, cùng cô xách đồ về nhà.

Vừa mở cổng ra, Trứng Muối đã nháo nhào chạy tới, điên cuồng vòng quanh chân Giang Trúc vẫy vẫy đuôi. Luẩn quẩn một hồi, lại chạy đến bên người Đường Quỳ, nhảy trái nhảy phải, hưng phấn như thể nhìn thấy đùi gà.

Giang Trúc chủ động cuốn chăn đệm của mình lại, đưa cho Đường Quỳ: “Đây là phòng ngủ trước kia của anh.”

Thật ra, không cần Giang Trúc nói Đường Quỳ cũng có thể đoán được, giường đặt sát bên tường, chiếc bàn gỗ kê cạnh chiếc tủ cũ kỹ, bên cạnh là giá sách, bên trên không có nhiều sách lắm, nhưng được xếp rất ngăn nắp chỉnh tề. Trên ngăn tủ phủ một tấm vải dệt kim, bên trên tấm vải là một lọ hoa giả bằng nhựa.

Trong phòng rất sạch sẽ, gạch lát nhà cũng là hoa văn màu lam nhạt thịnh hành vào thời đó, bây giờ nhìn có vẻ đã lỗi thời, nhưng lại vô cùng thân thiết.

Giang Trúc giúp Đường Quỳ trải chăn đệm ra, nhưng lại lấy từ trong tủ ra một bộ ga trải giường và vỏ gối khác màu lam nhạt, đặt lên giường: “Mấy thứ mới mua hôm nay, tốt nhất là giặt rồi dùng sau. Nếu em không ngại thì cứ dùng tạm của anh trước, anh mới mua cách đây không lâu, chỉ mới dùng qua một lần, cũng đã giặt rồi.”

Đương nhiên Đường Quỳ đáp rằng không ngại.

Bên ngoài thời tiết rất tốt, Giang Trúc nghĩ nghĩ, lại đưa chăn đệm của cô ra ngoài giá gỗ phơi nắng. Trên ban công có mấy chậu hoa để không, đất bên trong đều đã khô nứt, Đường Quỳ nghĩ, mấy ngày nữa, chờ thời tiết ấm áp hơn một chút là có thể gieo hạt trồng vài loại hoa.

Sau khi được anh dọn dẹp, sân vườn đã trở nên gọn gàng sạch sẽ, Trứng Muối đã mập lên, cũng cao hơn, chỉ là mặt vẫn cứ ngây ngô như vậy. Hiện giờ nó đang chạy loạn lên trong sân rất vui vẻ, không ngừng đuổi theo cái đuôi của mình.

Có lẽ là vì ít người nên nơi này lạnh hơn thành phố A, nhưng dường như bầu trời cũng xanh hơn một chút, ngay cả ánh mặt trời cũng ấm áp hơn nơi đó.

Từ ban công lầu hai có bậc thang xi măng nối thẳng xuống sân, Đường Quỳ cẩn thận đi xuống. Trứng Muối nghiêng đầu sang, kêu lên một tiếng, chạy tới không ngừng cọ cọ chân cô, tỏ ra vô cùng thân thiết với nữ chủ nhân.

Lông của Trứng Muối không dài, vừa mềm lại vừa ấm, Đường Quỳ ôm lấy nó, Trứng Muối ra sức dụi đầu vào trong lòng cô, cái đuôi đong đưa, cực kỳ vui vẻ.

Đường Quỳ lấy ra một cây xúc xích, lột vỏ xong thì đút cho Trứng Muối ăn.

Lại nói, cách mà loài chó biểu đạt sự thân thiết gắn bó với chủ nhân cũng chỉ có hai cách thức thường gặp nhất, một là vẫy đuôi, hai là liếm.

Đương nhiên Trứng Muối cảm thấy chỉ vẫy đuôi thì không thể hiện được hết sự nhiệt tình của bản thân, lè lưỡi ra muốn liếm lên mặt Đường Quỳ. Đột nhiên, Giang Trúc đến đứng đằng sau Trứng Muối, ôm nó lên, chỉ thương cho Trứng Muối, chỉ biết lè lưỡi ra ngơ ngác nhìn Giang Trúc.

Giang Trúc xách nó lên cao, đối diện với mặt trời, nghiêm túc nhìn chằm chằm nó một lúc lâu. Trứng Muối ư ử mấy tiếng, anh mới thả nó xuống, đưa tay ra vỗ đầu nó, vô cùng thành khẩn dạy dỗ nó: “Trứng Muối, đừng có quá phận, đó là của tao.”

Đường Quỳ: “...”

Lời này có tính là Giang Trúc đang gián tiếp đùa giỡn cô không?

* Lâm Đại Ngọc là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần. Cô là một cô gái hay sầu bi và có tâm hồn nhạy cảm. Cô thương hoa, khóc hoa và chôn hoa khi mùa hoa tàn. Hành động chôn hoa của cô bị người ta cười chê là ngốc nghếch.

Cảnh Lâm Đại Ngọc chôn hoa, Giả Bảo Ngọc ngẩn ngơ đứng nhìn là một trong những chi tiết để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho độc giả.

Trích đoạn “Táng hoa từ” (Bài từ chôn hoa) do nhóm Vũ Bội Hoàng dịch:

Giờ hoa rụng có ta chôn cất,

Chôn thân ta chưa biết bao giờ.

Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,

Sau này ta chết, ai là người chôn?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.