Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
Ở một góc phố đèn đỏ tại Vũ Hán có một tiệm trang điểm tên Trân Trân, chủ tiệm Giang Ánh Nghê tuy dữ dằn nhưng lại có tay nghề rất đỉnh.
Vào sinh nhật 19 tuổi, Giang Ánh Nghê tới trường lái ghi danh.
“Học số sàn hay số tự động?”
Người đàn ông ngước lên nhìn cô gái trẻ trang điểm rất đậm: “Đã thành niên chưa?”
“19.”
Giang Ánh Nghê đặt thẻ căn cước công dân của mình lên bài đánh “rầm” một tiếng, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, mới hay ông chú này chính là một vị khách quen của khu phố đèn đỏ…
“Số sàn 3000 tệ, bao dạy ba năm.” Rồi anh ta tỉnh bơ nói: “Trả bằng quét mã Alipay hoặc Wechat.”
“Bớt chút được không?” Thái độ của cô rất đỗi ngang ngược.
“Không được.” Anh lại liếc nhìn cô, “Về nhà bàn bạc với bố mẹ đi, xong hẵng tới ghi danh.”
“Em không có bố mẹ.”
Giang Ánh Nghê thôi trả giá, vừa quét mã trả tiền vừa hỏi: “Thực hành ai dạy thế?”
“Em muốn ai dạy?” Anh nói: “Chỗ tôi có sáu giáo viên.”
Cô đáp: “Em muốn anh.”
Anh nhướng mày, “Tôi là ông chủ, lười dạy lắm.”
“Anh có dạy không thì bảo?” Giang Ánh Nghê hất cằm hỏi.
Anh phì cười: “Có thể cân nhắc.”
Bình luận truyện