Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 150: Tìm chiếc nhẫn bị vứt.




Editor: Cheeng cheeng

Cố Ngôn Sanh đẩy cửa tầng hầm bước vào, thấy Thẩm Lạc An đang nằm trên mặt đất.

Thẩm Lạc An quần áo xộc xệch, tư thế hai chân không được tự nhiên, run rẩy nghe tiếng mở cửa, cong người lui về phía sau, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi giày da đen quen thuộc.

Cố Lâm cũng đi đến, đá một chân nói: " Chết rồi sao? Chưa chết thì ngẩng đầu lên, Cố tổng có chuyện muốn hỏi mày"

Thấy hắn không có phản ứng, khi hắn sắp nói điều gì đó, Cố Ngôn Sanh đã ngăn lại…

Đột nhiên, Cố Ngôn Sanh bước tới, nắm lấy tay Thẩm Lạc An và giật mạnh, thấy trong tay không có gì, ánh mắt anh lạnh lùng và hất tay hắn ta ra.

“Cố Lâm, đi ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn hỏi anh ấy.”

“Vâng”

Vẻ mặt Cố Ngôn Sanh u ám nhìn người trên mặt đất, châm một điếu thuốc, lạnh lùng nói : “ Chiếc nhẫn ở đâu? "

Vẻ mặt Thẩm Lạc An vô tội." Tôi không hiểu anh đang nói về cái gì ... chiếc nhẫn nào ... "

Cố Ngôn Sanh nắm tóc Thẩm Lạc An và buộc đầu hắn ta lên, trầm giọng nói:" Tôi đang hỏi cậu chiếc nhẫn đâu! ”

“ Chiếc nhẫn nào? Tôi không biết, anh có đưa tôi chiếc nhẫn nào đâu... ”

“ Không phải cậu giỏi nhất là ăn trộm đồ của người khác sao? ”

Cố Ngôn Sanh đưa điện thoại ra trước mặt Thẩm Lạc An và nói trầm giọng nói: "Giả bộ không biết gì? Sao cậu lại có chiếc nhẫn này? Sao lại đeo nó trên tay! Là cậu đánh tráo nó hả?"

Vẻ mặt của Thẩm Lạc An có chút mất tự nhiên sau khi nhìn thấy bức ảnh.

Đây là điều mà cậu cố tình bày ra cho Ôn Niệm Nam xem, chỉ là để kích thích Ôn Niệm Nam làm cho cậu ta cảm thấy rằng cậu và Cố Ngôn Sanh đang yêu nhau, cậu ta chỉ là người ngoài cuộc.

"Cậu muốn giả bộ không biết sao? Nếu không nói cho tôi biết, tôi chỉ có thể để Cố Lâm hỏi."

Sắc mặt Thẩm Lạc An tái nhợt, vội vàng nói: "Tôi nói, tôi nói! Đúng, là tôi lấy, lúc trước tôi đã lén lấy chiếc nhẫn, tôi biết mẹ anh là Lục Vân đang muốn đuổi tôi đi và để Ôn Niệm Nam làm vợ anh nên tôi đã lẻn vào phòng làm việc của anh lấy chiếc nhẫn và tìm người làm đồ giả. thay thế”

"Lúc đó, tôi nghĩ rằng người mà anh muốn kết hôn là tôi, chứ không phải Ôn Niệm Nam. Chiếc nhẫn này vốn dĩ thuộc về tôi, không có gì sai khi tôi lấy đi những gì thuộc về tôi."

Cố Ngôn Sanh hét lên, "Trong bức ảnh, cậu đeo chiếc nhẫn vào ngày yến tiệc. Cậu cố ý để Ôn Niệm Nam nhìn thấy sao?"

"Tôi không có"

"Thẩm Lạc An, tôi cảnh cáo cậu! Cố Lâm đang ở bên ngoài, nếu cậu dám nói dối lại bị tôi phát hiện, thì kết cục của cậu sẽ rất thê thảm. "

Thẩm Lạc An càng nhìn sắc mặt của Cố Ngôn Sanh, càng thêm kinh hãi, run rẩy nói:" Lúc kẻ bắt cóc định mang tôi đi, lại gặp Ôn Niệm Nam, cậu ta vùng vẫy quá mạnh. Tôi sợ rằng tôi sẽ bị bắt nếu cậu ta bỏ chạy. Vì vậy, tôi đã đánh gục cậu ta. Cậu ta cũng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay tôi, anh ... anh lúc ấy say rồi ... "

Cố Ngôn Sanh nghe Thẩm Lạc An nói ra những điều anh ta không biết, và cơ thể anh lảo đảo rồi dựa vào tường.

Hóa ra chiếc nhẫn quan trọng với Ôn Niệm Nam đến vậy, có phải chiếc nhẫn là nguyên nhân dẫn đến sự tan vỡ của cuộc hôn nhân này?

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Thẩm Lạc An trên mặt đất, và nói: "Cố Lâm, vào đi!"

"Không! Không! Anh đã hứa với tôi rằng anh sẽ không để cho anh ta đánh tôi!"

Thấy miệng Cố Lâm với một nụ cười khó hiểu đến gần, ánh mắt Thẩm Lạc An đầy sợ hãi và lùi lại.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Sau khi kết nối, ánh mắt của Cố Ngôn Sanh sửng sốt, và anh ấy hỏi với giọng điệu lo lắng: "Đã khôi phục lại hồ sơ cuộc gọi chưa? Được rồi ..."

"Cố Lâm, tôi giao lại cho anh, dùng cách thông thường của anh."

Cố Ngôn Sanh nghe thấy đằng sau anh khi anh rời đi, có một tiếng hét.

Trong xe Cố Ngôn Sanh di dộng phát ra âm thanh, tay anh đang run rẩy, hít một hơi thật sâu rồi bấm máy.

Nội dung cuộc gọi vang lên trong xe, nội dung ngắn ngủi nhưng sự thật gây ra một cú sốc rất lớn.

Chiếc xe màu đen dừng tại chỗ trong hai giờ đồng hồ mà không di chuyển ...

Ôn Niệm Nam hôm nay có hai cuộc phỏng vấn, một trong số đó là quay tại studio của Minh Nguyệt. Toàn bộ quá trình đó là đứng giới thiệu về studio và cuộc sống hàng ngày, đôi chân của cậu ấy bắt đầu đau trở lại.

Rốt cuộc cũng xong Ôn Niệm Nam ngồi xuống nghỉ ngơi, hai chân đau đớn, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Trong lúc nghỉ giải lao, Ôn Niệm Nam lấy điện thoại di động mở trang web kiểm tra, nhưng lại nhận được rất nhiều tin nhắn riêng tư, đại khái là cảm thấy có lỗi với anh ta.

Ôn Niệm Nam sững sờ khi nhìn thấy, linh cảm trên Weibo đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy vội vàng khởi động Weibo.

Sau khi nhìn thấy tìm kiếm và bình luận trên hot search, cậu đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nhìn những vết hằn trên ngón tay đeo nhẫn, trong mắt cậu thoáng hiện lên một tia chua xót.

Nhẫn giả hay thật không quan trọng, điều quan trọng là tôi không còn quan tâm nữa.

Điện thoại mở ra giật tít là hình ảnh Cố Ngôn Sanh đang cau mày tay cầm điếu thuốc đeo chiếc nhẫn...

“Niệm Nam, cậu đang nghĩ gì vậy?” Đường Sóc đột nhiên từ phía sau vỗ vỗ vai cậu, ánh mắt như muốn nhìn trên điện thoại của Ôn Niệm Nam một lúc.

Ôn Niệm Nam thoát khỏi Weibo, tắt điện thoại di động, nói: "Đường Sóc, sao cậu lại ở đây? Công ty không bận sao?"

"Vẫn tốt, gần đây có một dự án khó khăn, tôi đanh nghĩ cách giành lấy nó."

“Cậu có thể.”

“Nhân tiện, Niệm Nam, ngày mốt Tưởng gia có yến tiệc, cậu có thể đi cùng tôi không?”

“À, được.”

Đường Sóc vươn tay vuốt mái tóc che mắt của Ôn Niệm Nam, ấm áp nói: "Niệm Nam, cậu sẽ không bỏ rơi tôi đúng không? Tôi chỉ có cậu thôi. Cậu sẽ không bỏ rơi tôi đúng không?"

Ôn Niệm Nam sửng sốt hỏi: "Cậu bị sao vậy Đường Sóc ? Đã xảy ra chuyện gì sao?

" Không sao đâu, tôi chỉ sợ cậu không cần tôi, gần đây tôi đang phải chịu nhiều áp lực. Tôi không thể ở bên cạnh cậu như trước nữa.”

Đường Sóc xem ảnh của Ôn Niệm Nam trên Weibo. Anh ấy biết rằng Cố Ngôn Sanh đang điều tra các sự kiện trong quá khứ, anh ta cũng biết rằng Thẩm Lạc An đã biến mất, sợ rằng nếu Cố Ngôn Sanh kích động tấn công, anh ta sẽ cướp Ôn Niệm Nam đi.

Anh muốn mọi người biết rằng Ôn Niệm Nam thuộc về anh, mối quan hệ với Cố Ngôn Sanh chỉ là trong quá khứ, còn Đường Sóc và Ôn Niệm Nam là tương lai.

"Tôi biết cậu rất bận. Ở phòng thu đã có tôi. Cậu chỉ cần bảo vệ Khải Duyệt."

Ôn Niệm Nam nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt Đường Sóc thì biết mấy ngày nay anh hẳn không được nghỉ ngơi tốt.

"Tôi đã cử người đến nước N để kiểm tra tung tích của anh trai tôi, nhưng không tìm thấy gì cả. Tôi sợ rằng anh ấy thực sự ... không còn nữa ..."

Mắt Đường Sóc đỏ hoe, trong thời gian này anh ấy quá mệt mỏi, lúc mới tiếp quản công ty đã phải học quá nhiều, bố anh ấy hôn mê trong bệnh viện, mẹ anh ấy ngày nào cũng rơi nước mắt, và gia đình hạnh phúc ban đầu đã bị hủy hoại chỉ sau một đêm.

Anh ấy phải tiếp xúc với mọi thứ mà anh ấy chưa bao giờ chạm vào trước đây, và chỉ có thể từ bỏ sở thích của mình vì lợi ích của gia đình.

Ôn Niệm Nam vươn tay nắm lấy tay anh, an ủi: “Anh trai cậu sẽ không sao, nhất định còn sống.”

Đường Sóc khẽ dựa vào Ôn Niệm Nam không lên tiếng, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Tôi sẽ không bỏ qua thủ phạm của tất cả những điều này. Tôi phải trả thù. Tôi muốn anh nếm thử sự đau đớn này Cố Ngôn Sanh ...

N quốc

Chu Nguyên Phong vừa kết thúc cuộc họp và đang xử lý tài liệu của công ty và nộp tài liệu tới Lục Vân. Đã thấy 6 giờ , anh ta đứng dậy và rời khỏi văn phòng.

Thay vì lái xe đến nơi ở, anh ta đến bệnh viện.

Bác sĩ nhìn thấy Chu Nguyên Phong, mỉm cười chào hỏi: "Anh Chu, anh lại ở đây."

"Cậu ấy thế nào?"

"Việc hồi phục không lý tưởng. Cậu ấy từ chối điều trị. Anh có thể nói chuyện với cậu ấy, hơn nữa anh là chồng của cậu ấy, anh có thể ở cùng cậu ấy nhiều hơn. ”

“ Được rồi, cám ơn bác sĩ. ”

Chu Nguyên Phong cầm lấy hộp trong tay, mở cửa bước vào, người trên giường bệnh nhìn sang.

“Tỉnh rồi, còn đau không?”

Chu Nguyên Phong đưa tay ra trước mặt hắn bắt tay, không có đáp lại, trong mắt thoáng hiện lên một tia buồn bực.

Anh đứng dậy đi đến bệ cửa sổ, đóng rèm cửa rồi ngồi lại, nói: "Anh mang cho em thứ mà em thích, em có muốn thử không?"

Người trên giường quay đầu nhìn sang, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác: "Anh là ai? Tôi biết anh sao?"

Chú Từ đang tưới bồn hoa, quay đầu lại nhìn một chút khi nghe thấy tiếng xe, hôm nay tiên sinh lại về sớm quá vậy.

"Tiên sinh, sao hôm nay tiên sinh về sớm vậy ..."

Chú Từ nhận ra vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh có chút khó chịu, hốt hoảng chạy vào nhà không kịp đóng cửa xe, dì Lam vừa bước ra khỏi bếp thì nghe thấy tiếng động.

Có tiếng đồ vật rơi từ sàn nhà trên lầu, hình như Cố Ngôn Sanh đang lục lọi thứ gì đó.

Căn phòng lộn xộn, sàn nhà bị xô đổ, phòng làm việc lộn xộn, Cố Ngôn Sanh ngồi phịch xuống đất, ôm đầu.

"Đâu rồi... sao lại không tìm thấy ... chiếc nhẫn đã biến đi đâu ..."

Một lúc sau anh mới nhớ ra chiếc nhẫn đã bị ném xuống tầng một, Cố Ngôn Sanh đứng dậy chạy xuống lầu với một sự hoang mang, rối loạn.

Cố Ngôn Sanh lật ghế sô pha, chăn trên mặt đất cũng được vén lên, anh nhìn chằm chằm các góc trên mặt đất nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút sững sờ.

Cố Ngôn Sanh nhìn ghế sô pha bị anh làm cho rối loạn, anh nhìn chiếc ghế sô pha đơn màu xanh đậm bên cạnh, ánh mắt có chút giật mình, anh nhớ tới Ôn Niệm Nam thích cuộn người trên ghế để đọc sách.

Mỗi lần từ công ty về nhà, Ôn Niệm Nam đều đặt quyển sách trên tay xuống, đứng dậy chào đón ...

"Không ... nhẫn mất rồi ... không thấy nhẫn đâu cả..."

Chú Từ sửng sốt, lần đầu tiên ông nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Cố Ngôn Sanh, ông vội vàng hỏi: “Tiên sinh, ngài bị sao vậy? Ngài đang tìm gì vậy?"

"Chiếc nhẫn ... Chiếc nhẫn của Ôn Niệm Nam ở đâu? Chiếc nhẫn của em ấy ... bị mất ở đâu ... nhẫn đâu! "

Anh muốn nhìn chiếc nhẫn bị vỡ, anh muốn nhìn chiếc nhẫn giả mà Ôn Niệm Nam đã nâng niu cẩn thận suốt ba năm ...

Cố Ngôn Sanh đẩy chú Từ ra và đi đến nhà ăn, cúi xuống nhìn xung quanh nhưng vẫn không thể tìm được. Cuối cùng, anh ta ngã ngồi xuống đất.

Nhìn chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt anh đầy chua xót: "Chiếc nhẫn tôi còn không tìm được. Mang nó theo nó thì có lợi ích gì, chỉ làm cho Ôn Niệm Nam thêm chán ghét ..."

Giơ tay lên, anh từ từ tháo chiếc nhẫn ra.

“Chiếc nhẫn?”

Chú Từ ngạc nhiên và nói: “Tiên sinh, ngài nói muốn tìm chiếc nhẫn của phu…Ôn tiên sinh ném chiếc nhẫn ở đây, tôi sợ làm mất nó, nên đem cất vào phòng đàn. "

Đang ngồi dưới đất Cố Ngôn Sanh sững sờ một lúc, ngừng tháo nhẫn trên tay, đột nhiên ngẩng đầu lên và đôi mắt đỏ lên rất đáng sợ, kinh ngạc hỏi: "Ông nói gì … chiếc nhẫn vẫn còn ... "

" Đúng vậy, hôm tôi thấy phu nhân ném nhẫn xuống đất liền nhặt lại, lão phu nhân nhờ tôi cất nó giúp và nói rằng nó sẽ có ích trong tương lai, nên tôi cất chiếc nhẫn vào hộp và để trong phòng đàn. "

Cố Ngôn Sanh hốt hoảng đứng lên chạy lên trên lầu mở cửa phòng đàn…

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chu Nguyên Phong nổi lên lần nữa haha!

Tên hacker lớn sắp lộ mặt!

Bây giờ Cố Tra Tra đang là một bộ nhớ nhỏ, và đột nhiên nó bị nhồi nhét vào rất nhiều thứ, haha, nó sẽ bị lỗi!

Bạn có muốn mưa dao không? Con dao hiện giờ có được tính là một con dao nhỏ không?

Đội hỗ trợ của Niệm Nam đang đến!

Gu Lin là một người mẫu dễ thương, nhưng thủ đoạn thì rất tàn độc. Có thể nói gần giống với thỏ con đội lốt ác quỷ.

Trailer: Xin thứ lỗi cho tôi trong bữa tiệc, Đường Sóc ôm Ôm Niệm Nam gây ra bàn tán, Cố tổng là tra nam, hacker lộ mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.