Áng Mây Ngang Qua Bầu Trời

Chương 7: Buổi tiệc




Liễu Hạ vào thu dưới ánh nhìn của tôi là các toà nhà dạy học xen giữa những hàng cây. Tán cây vàng ươm vươn mình lên bầu trời trong trẻo, con đường phủ đầy lá.

Ngày đầu ở địa học rất suông sẻ.

Bạn cùng phòng kí túc xá của tôi hòa đồng lắm. Mooyj người là dân bản địa, một người là dân nước ngoài và còn một người nữa- giống tôi, ở quê lên.

Giống như bao người khác, tôi đang tận hưởng cuộc sống sinh viên của mình. Một lần nữa.

“Bạn ơi?”

Cô gái trước mặt tôi quay lại.

“Sách của bạn.” Tôi đưa cuốn sách cho cậu ấy. Người này nhìn có chút quen mắt lắm.

“Cảm ơn.” Cô gái nhận lấy, cảm ơn tôi rồi nhẹ nhàng rời đi.

Đến khi người đi mất rồi, tôi vẫn chưa nhớ ra được cô ấy là ai.

“Ể, đó không phải là…” Tôi như bấn loạn đứng tại chỗ.

“Ây người cần gặp, gặp rồi không nhớ mà người không cần gặp thì cứ nhớ hoài.”

Tôi tiếc nuối ôm đầu ngồi xuống ghế đá. Xem ra lần đầu gặp gỡ với Thương Ảnh qua loa quá rồi.

Để tôi nói sơ về cái người tên Thương Ảnh. Dùng hết tất cả những vốn từ hoa mĩ nhất thì chính là đẹp, sang, giàu và giỏi.

Năm 24 tuổi đã trở thành địa cổ đông của hãng mĩ phẩm nổi tiếng. Năm 25 tuổi nhận bằng thạc sĩ loại giỏi. Năm 26 tuổi thành lập công ty thời trang riêng với thương hiệu Le Petri. Sau khi thành lập xong công ty, cô ấy kết hôn với một doanh nhân người nước ngoài giàu có.

Năm tôi trở thành nhà thiết kế, người đầu tiên tôi muốn kí hợp đồng chính là cô ấy. Tuy nhiên, vì lịch trình dày đặc của Thương Ảnh nên việc kí hợp đồng bị hoãn vô thời hạn.

Sau đó dần đi vào lãng quên. Đó chính là điều tiết nuối nhất của tôi khi ấy. Năm đó, có rất nhiều biến cố đến với tôi.

“Diệp Ninh, tí nữa có buổi tiệc giao lưu giữa tân sinh viên đấy. Cậu đi không?” Tôi vừa bước vào phòng thì nghe cô bạn đeo kính nói.

“Mấy giờ vậy?”

“Nửa tiếng nữa đấy, 6 giờ 30.”

Tôi gật đầu rồi đi thay quần áo. Chắc chắn là phải đi rồi, biết đâu gặp được người cần gặp thì sao.

Đúng 6 giờ 30 chúng tôi có mặt ở nơi diễn ra buổi tiệc. Đông khủng khiếp!

Khoa thiết kế bọn tôi chỉ có 24 người. Ít nhất trong tất cả các khoa. Và hình như, chỉ có mình tôi và Hạ Liên Y thuộc khoa thiết kế đi tham gia.

Chiếm số đông nhất là khoa Công nghệ thông tin và Toán học. Có khi lý do đông là vì đi để kiếm người yêu cho mùa Giáng Sinh tới.

Tôi ngồi xuống một cái ghế còn trống gần đó. Định bụng rằng ôm cây đợi thỏ, trở thành người vô hình.

“Cậu học khoa gì vậy?”

“Khoa thiết kế.”

Thấy tôi không có ý định nói chuyện, đối phương liền chuyển qua Hạ Liên Y đang ngồi cạnh tôi.

Cậu ấy khuề lấy tôi, gương mặt hiện rõ: Giang hồ cứu trợ, lát nữa báo đáp.

Thật ra mặt cậu ấy chỉ hiện giang hồ cứu trợ thôi, còn lát nữa báo đáp thì không. Nhưng có báo đáp mới cứu trợ nha.

Tôi chồm người tời lấy miếng táo, “vô tình” va phải ly bia trên bàn. Cái ly nhanh chóng đổ xuống áo người kia, hiện một mảng lớn.

“Xin lỗi xin lỗi. Tôi không cố ý.” Tôi rút vài tờ khăn giấy đưa người kia.

“Không sao.”

“Xong.” Tôi phủi phủi tay ngồi xuống ghế. Hạ Liên Y ghé sát nói vào tay làm tôi suýt nữa rớt tim ra ngoài.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” Tôi cười.

Kế hoạch ôm cây đợi thỏ của tôi thấy bại hoàn toàn. Từ đầu tới cuối buổi tiệc, Thương Ảnh không hề xuất hiện. Xem ra là vô ích rồi.

Tôi rời khỏi buổi tiệc, Hà Liên Y muốn về cùng tôi vì bảo đường về kí túc xá rất tối. Đi hai người sẽ tốt hơn.

“Không cần đâu. Tớ về 1 mình được.”

“Vậy cậu về tới thì điện cho tớ nhé.”

Tôi gật đầu, mở cửa đi ra.

Tôi không về thẳng kí túc xá mà đi loanh quanh trong khuôn viên.

“Tớ thích cậu.”

“Xin lỗi…”

Lúc bước qua một hàng cây cao, tôi dừng chân lại.

“Lý do của cậu là gì?”

“Không có lý do.”

Tôi nép lại gần cái cây hơn để nghe cuộc đối thoại. Sau đó là một khoảng lặng dài.

Cô gái kia quay người bỏ đi, lướt ngang qua tôi như một con gió chạy vào trong bóng tối.

Tôi định lú mặt ra xem chàng trai kia là ai thì có ánh đèn soi đến, càng ngày càng gần.

Tôi chưa kịp làm gì cả thì bị một bàn tay kéo lại, ngồi thụp xuống cái gốc cây to.

“Suỵt.”

Vì quá tối, tôi không nhìn được rõ mặt đối phương.

“Tại sao phải trốn?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

“Đây là khuôn viên cấm của trường.” Người đó đáp. Nghe giọng chắc là một chàng trai.

Tôi và cậu bạn đó nép mình hết cỡ để ánh đèn không soi đến. Bảo vệ đi qua phía bọn tôi, rồi đi xa.

Thấy nguy hiểm đã qua, tôi liền đứng dậy phủi dầu gối. Hình như cậu bạn kia vẫn đứng đó.

“Cảm ơn, vậy tôi đi trước đây.” Tôi nhanh chóng rời đi, ở lại quá lâu sẽ không hay.

Về đến kí túc, tôi nhận được một bưu kiện nhỏ. Người gửi là Tiểu Châu.

Con bé gửi cho tôi một bộ váy màu xanh nhạt. Kèm dòng ghi chú: Em thấy nó rất hợp với chị. Hi vọng chị sẽ thích.

Tôi cười nhẹ, ướm thử lên người. Quả thật cũng không tệ.

Nhưng mà có gì đó thiếu thiếu. Tôi nhìn lại vào gương rồi sờ soạn lên cổ.

Vòng cổ đâu?

Tôi cất váy đi lục trong túi xách, mọi ngóc ngách trên bàn học. Đều không có.

“Không lẽ rơi ở chỗ lúc nãy rồi.”

Có khi nào cậu bạn nãy nhặt được rồi không? Nhưng mà không biết mặt làm sao tìm được. Tiêu rồi.

Tôi thở dài, hôm nay ngày gì không biết. Lúc gặp Thương Ảnh thì không nhận ra, ôm cây đợi thỏ thì chẳng thấy, đi nhằm vào khuôn viên cấm mà không biết lại còn rơi mất vòng cổ.

Xui!

“Ể, vòng cổ ở đâu mà đẹp thế? Cậu mua à?”

“Không phải.”

“Đừng có mà tào lao. Đây là vòng cổ nữ. Cậu ấy mua làm gì?”

“Thế cái này ở đâu ra?”

“Cậu định mua tặng bạn gái hả.”

“Không, vừa nhặt được.”

“Thế sao không trả lại?”

“Không biết mặt để trả.”

“Úi chà, người thần bí à?”

“Ừm, thần bí lắm. Nhưng có thể nhận ra được.”

Nhờ mùi hương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.