Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 49: Lông vũ




“Rắc,” trên đầu đột nhiên truyền đến một tiếng động khẽ. Đào Đào vội tránh sang một bên theo bản năng. Trong ánh sáng yếu ớt, trước mặt lại nổi lên một trận tuyết lớn bay lả tả, mà trong bầu không lạnh lẽo, một vầng trăng sáng từ trong tầng mây ló ra một nửa. Thật ra không phải tuyết rơi, mà là nhánh cây không chịu nổi trọng lượng của tuyết, vô ý làm gãy, tuyết mặc ý bay lượn trong gió lạnh.

Vạn vật trong trời đất, đều có một giới hạn chống đỡ, huống hồ là con người?

Cô ngẩng đầu lên, ra sức hít thở. Ánh trăng trắng bạc chiếu xuống nền tuyết, nhanh chóng hòa thành một thể với mặt đất. Đây là trăng lạnh mùa đông ở Thanh Đài, khi cô còn nhỏ, cũng thuần mỹ, sâu thẳm như thế này, không hề thay đổi chút nào, hoặc là, trăng lạnh mãi mãi đều luôn thuần mỹ, sâu thẳm như vậy, vì cô sẽ không động tình trước ánh nắng hay sao sáng, mà luôn một mình treo nơi chân trời.

Không động lòng, cũng sẽ không tổn thương.

Gió lạnh căm căm, cô không ngừng chà xát tay, giẫm chân chỉ sợ máu huyết bị đông cứng. Hai mươi phút sau, một chiếc taxi dừng ở bên cạnh cô, “Người đẹp, cần người đi cùng không?” Tả Tu Nhiên tinh nghịch nháy mắt với cô, xuống xe ôm vai cô.

Cô chậm rãi chớp mắt, che đi vẻ không vui trong giọng nói, cong cong khóe môi: “Rốt cuộc anh có gì muốn dặn dò thì nói đi, tôi sắp đông thành tượng băng rồi đây này.”

Tả Tu Nhiên làm ra dáng vẻ bị tổn thương, “Cô đúng là đồ động vật máu lạnh, chúng ta tốt xấu gì cũng sớm chiều ở bên nhau mấy chục ngày rồi, đột nhiên ba ngày không gặp, tôi muốn để hai chúng ta ở riêng bên nhau một lúc cũng cô không thể thỏa mãn tôi sao? Vì để được gặp cô sớm một chút, mà tôi ngày đêm thần tốc, ngựa không dừng vó đấy.”

Đào Đào nhướng mày, nhìn ngó xung quanh.

“Nhìn gì thế?” Anh vỗ đầu cô một cái.

“Ngựa của anh đâu?”

Anh cười to sảng khoái, tay dịch xuống một chút, ôm lấy cánh tay cô, “Đi thôi, tôi đi bộ tiễn cô về.”

Anh cố tình đi taxi quay lại là vì chuyện này? Đào Đào trừng to mắt, ngây người.

“Đêm đông đi đường rất ấm. Đương nhiên tôi cũng có thể lái xe đến đón cô, nhưng tôi đã uống rượu, bây giờ Luật giao thông phạt rất nặng đối với trường hợp lái xe sau khi say, cô sẽ không hại tôi đấy chứ? Ngồi taxi thì chẳng có gì vui, nói chuyện lặng lẽ giống như ăn trộm ấy.” Hình như anh sợ cô từ chối, một hơi đặt ra rất nhiều lý do.

Trái tim băng giá của Đào Đào bỗng ấm lại một cách kỳ lạ. Nhà hàng này cách đường Quế Lâm không xa, đi bộ không quá hai mươi phút, chỉ là một mình ngây ngốc đi dưới nền tuyết lạnh này sẽ sinh ra cảm giác thê lương nhiều hơn, nên cô mới muốn bắt xe về. Nhưng cô lại sợ quay về như thế, lúc này, bố mẹ nhất định đang ngồi trong phòng khách đợi lời giải thích của cô!

Trên nền tuyết hai bóng người một cao một thấp, thể hình một mập một gầy.

“Thầy Tả, anh đúng là không sợ lạnh!” Cô mặc trông như một con gấu, còn anh chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài áo lông.

“Nếu cô từng ở Đức vào mùa đông thì nhiệt độ này của Thanh Đài chỉ là mưa rào thôi!” Anh cười, nhấc tay vòng qua eo cô, chỉ là khẽ đụng vào áo khoác, không hề dính sát, sẽ không khiến cô câu nệ mất tự nhiên.

Đào Đào che chiếc mũi đỏ ửng ngoái đầu nhìn anh, anh trông thì có vẻ rất đào hoa rất huênh hoang, nhưng khi ở cùng anh, thật ra anh là một người rất dịu dàng, không đáng ghét.

“Hôm nay lại khóc nữa à?” Ánh mắt anh vừa mềm mại vừa ấm áp, giọng nói trầm thấp.

Đào Đào bỗng dừng bước chân, rơi vào một khoảng trầm mặc. Mỹ phẩm đúng là người bạn tốt cả đời của phụ nữ, cô đã dày công trau chuốt cho khuôn mặt, ngay cả Phi Phi cũng không phát hiện ra, sao anh lại nhìn ra chứ? Mà khóc còn là chuyện của sáng sớm nữa. Bây giờ đã sắp giữa khuya rồi.

Không khí lặng yên, yên tĩnh tới mức có thể cảm nhận thấy cô đột nhiên suy sụy và thất bại.

Tả Tu Nhiên cười khẽ một tiếng, bỗng siết chặt cánh tay, ôm gọn cô vào trong lòng, nhướng mày rất rộng lượng, “Đừng buồn nữa, cho cô mượn vòng ôm để sưởi ấm đó.”

“Thầy Tả!” Cô đỏ mặt, đẩy người anh ra.

“Không cần phải dè dặt, cô không phải minh tinh, không ai chụp lén đâu. Hơn nữa giữa chúng ta rất trong sáng.” Anh thuận tay đội mũ áo khoác lên cho cô, rồi lại kéo cô qua.

Đào Đào kháng nghị hừ một tiếng, anh ôm lấy eo cô bước thật dài, cô đành phải đi theo bước chân của anh.

Cái ôm này vẫn như trước đây… rất ấm áp. Không chỉ ấm, mà cô còn cảm nhận được một sự trân trọng mờ ảo, vào lúc này, bỗng khiến mũi cô cay cay.

Cành cây khẽ lung lay trong gió đêm, lá khô và bông tuyết cùng nhau rơi xuống. Trăng lạnh, đèn đường, tiếng bước chân lạo xạo, mọi thứ kỳ lạ và hài hòa đến thế.

“Đào Đào?” Anh khẽ gọi cô ở bên tai. Giọng nói nhẹ đến độ khiến cô tưởng như nảy sinh ảo giác.

“Ừm!” Cô đáp một tiếng, chuyên chú nhìn mặt đường.

“Không chỉ là bệnh tim của mẹ đúng không!” Không phải anh đang hỏi, mà giống như một câu than thở.

Ngón tay đeo bao tay có hơi cứng đờ, cô há miệng rồi lại cong lên, “Thầy Tả, khi nào thì anh kết hôn?”

“Chuẩn bị tặng tôi phong bì?” Anh cẩn thận ôm cô, vòng qua một đống người tuyết ở góc đường.

Cô cười, hà ra một hơi nóng, “Có chút tò mò không biết cái cây có thể khiến thầy Tả từ bỏ khoảnh rừng rậm kia trông như thế nào?”

“Tôi sẽ không kết hôn.” Tả Tu Nhiên nói, ngữ khí không giống như đang nói đùa.

“Tại sao?” Cô bỗng nhiên dừng bước, cả người tức thì ngã vào lòng anh. Cách một lớp áo lông cừu lạnh lẽo, có thể nghe thấy tim anh đập rất mạnh.

“Thầy Tả là người theo chủ nghĩa độc thân?”

Anh nhún nhún vai, cúi đầu nhìn chiếc mũ khảm một vòng da lông của cô, “Bởi vì bây giờ tôi vẫn chưa cho được một lời hứa và trách nhiệm của một người chồng. Không cho được, nên không muốn lừa dối. Hôn nhân là một chuyện thiêng liêng, không được tùy ý khinh nhờn. Sinh con cũng vậy, đừng tưởng con trẻ chỉ là một quả trứng thụ tinh, nó là một sinh mạng. Không cho con được một môi trường ổn định để trưởng thành khỏe mạnh, vậy thì đừng dễ dàng để nó đến với thế giới này, đây là sự tôn trọng đối với sinh mạng.”

“Ồ!” Cô lảo đảo đứng thẳng người, tiếp tục bước về phía trước. Lời của anh nghe có vẻ rất khác người, rất bạc tình, nhưng mà lại có một phần đạo lý.

Nếu như không thể yêu nhau đến bạc đầu, thì hà tất phải kết hôn?

“Đào Đào, còn cô, tại sao lại lấy chồng sớm như thế?” Anh cảm nhận được thân thể trong lòng co lại, có một cảm xúc lạ lẫm, bỗng nhiên dần dần nảy sinh trong lòng anh, cả người anh bỗng chấn động.

Đào Đào khẽ nhắm mắt, “Nếu có một ngày anh gặp được một người mình yêu sâu đậm, thì anh sẽ không hỏi vấn đề này nữa. Tình yêu thì ngắn ngủi như vậy, hôn nhân thì lại vội vàng đến thế, bóng dáng trong lòng anh vẫn chưa phai nhạt. Nhưng vì thích, vì yêu, rất rất muốn ở bên anh ấy, cho dù sau này có hối hận, vẫn bất chấp tất cả mà cưới. Những khi đêm khuya thanh vắng, nghe thấy anh đang than thở, biết anh nhớ đến người và chuyện trước đây, nhắm mắt thật chặt, giả vờ đã ngủ rất sâu, không làm phiền anh, không ghen tỵ. Để lại cho anh một không gian độc lập. Trước mặt anh thì giống như một đứa trẻ nũng nịu, ấu trĩ, muốn được anh quan tâm nhiều hơn. Thỉnh thoảng anh sẽ để lộ một tia dịu dàng, một mình sẽ thầm vui mừng những mấy ngày. Anh làm việc khiến người khác đau lòng thì nghĩ mọi cách tìm cớ gỡ tội cho anh. Trái tim bị xé nát rồi lành lại hết lần này tới lần khác. Không cần người khác nhắc nhở, cũng biết được rằng yêu là hèn mọn, yêu là đáng thương. Nhưng mà yêu một người không phải chuyện gì khác, phát huy dũng khí nhất thời, thì cả đời thật sự đã bỏ lỡ dịp tốt. Vì tôn nghiêm, tôi có thể ngẩng cao đầu, làm thật phóng khoáng, bước đi thật lỗi lạc, mười năm sau, hai mươi năm sau… lớn thêm một chút nữa, khi tóc điểm hoa râm bước chân không còn linh hoạt, lại quay đầu, tôi có thể bảo đảm rằng tôi sẽ không hối hận vì đã đưa ra sự lựa chọn như vậy hay không? Không nỡ, thật sự không nỡ… Chỉ cần có một chút kẽ hở thôi, tôi cũng sẽ dùng hết sức lực để giữ lấy, để tranh thủ, kết hôn sinh con cùng người mình yêu đậm sâu, là chuyện đẹp đẽ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời, chỉ là…”

Dưới ánh trăng, một giọt nước mắt lấp lánh chầm chậm trượt xuống nơi khóe mắt cô.

Anh đưa tay gạt đi, nhẫn nhịn hồi lâu mới nhả ra một chữ: “Ngốc!”

Cô ngại ngùng cúi đầu, hàng mi dài chớp chớp, vừa rồi hình như nói có hơi xúc động, lại để anh tìm được một cái thóp để cười nhạo nữa rồi.

“Đúng là cố chấp, đàn ông tốt trên đời này cũng không phải đã chết sạch. Xem này, hiện giờ bên cạnh cô đang có một người đấy.”

Cô dùng cùi chỏ huých anh một cái, “Anh vừa là bướm vừa là chuồn chuồn, ong mật, còn ngắm đến cá trong lưới của người khác nữa, không mệt sao?”

“Mệt nhưng vui.”

“Xí!” Cô vùng ra khỏi lòng anh, nhìn thấy một quán cà phê nhỏ tỏa ra ánh sáng dìu dịu nơi góc đường, “Tôi đến rồi, thầy Tả, anh bắt xe về đi!”

Anh đánh giá hàng cây ngô đồng trơ trụi hai bên đường, rồi lại nhìn căn biệt thự nhỏ phong cách Âu hóa. “Rốt cuộc cô có mấy cái hầm vậy?”

“Nói bậy gì đó hả, đây là nhà bố mẹ tôi.”

“Ừ ừ, quả thật là thiên kim tiểu thư nhà giàu mới nổi, vừa xuẩn ngốc vừa ấu trĩ, ngoại trừ tình với yêu ra, những việc khác đều không cầu tiến.”

“Thầy Tả!” Cô tức giận nâng cao âm lượng.

“Tôi có nghe thấy, ôi, ngôi biệt thự này lưng dựa vào biển, cây mọc thành hàng, sống ở bên trong nhất định rất hưởng thụ. Nhà cô có phòng cho thuê không? Căn hộ của tôi so với nơi này, quả thật nhỏ giống như một cái ổ vậy. Thật không công bằng gì hết.”

Đào Đào bật cười, “Anh còn có mấy ngày nữa là về Bắc Kinh rồi, nhẫn nại chút đi!”

Anh cong cong khóe miệng, “Nếu như tôi ở lại, liệu cô có vui mừng như điên không?”

“Ha, tôi sợ có người sẽ phát rồ phát điên đấy.” Cô tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp phẫn nộ đến mức méo mó của Tăng Kỳ, phụt cười thành tiếng.

Vẻ mặt anh khó hiểu nhướng nhướng mày, “Được rồi, được rồi, mau vào nhà đi!”

“Tôi còn mấy bước chân nữa thôi, thầy Tả, tạm biệt!” Cô mỉm cười vẫy vẫy tay với anh, đang định xoay người thì anh bỗng đưa tay ra níu lấy tay cô, cô trượt chân, anh nhanh nhẹn vòng lấy eo cô, thuận tay dọc xuống eo cô ôm thật chặt, toàn thân cô tê dại, cứng đơ giữa cánh tay anh, anh khẽ nhắm mắt, cúi người khẽ hôn lên cánh môi cô.

Giống như tuyết rơi xuống mặt hồ, tựa như lông vũ sượt qua da, giống như gió nhẹ lướt qua ngọn cây…

Không dùng một tí sức mạnh nào, không mang theo bất cứ tình cảm nào, chỉ là nhẹ nhàng đến mềm mại, nhẹ nhàng đến ấm áp…

Cô sững sờ mở to mắt, nghe thấy anh cười khẽ, sờ má cô, “Điện thoại đang reo kìa…”

Luống cuống mở dây kéo túi xách, sờ soạng một hồi cũng không sờ thấy điện thoại.

“Ngốc quá!” Anh cười lấy chiếc điện thoại đang nhấp nháy giúp cô, nhìn lướt qua màn hình, “Mai gặp!” Nói xong, xoay người rời đi. 

Máy móc mở điện thoại ra, nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh dần đi xa, tim đập thình thịch không ngừng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.