Ái Nhân Đích Đại Vô Tình

Chương 42




Tại thư phòng, Chính Kỳ không giấu được sự lo lắng, liên tục lượn qua lượn lại trước bàn làm việc, trong đầu hắn tràn ngập những câu hỏi không tài nào lý giải được.

Vì cái gì Thụy Đường dành suốt 3 năm lên kế hoạch trả thù hắn, hiện tại lại dễ dàng buông tha hắn?

Vì cái gì thái độ của hắn đối với Uy Thần thỉnh thoảng trở nên bất thường?

Rốt cuộc là từ lúc nào?

Chính Kỳ đau đầu ngồi xuống ghế, bình tĩnh nhắm hai mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm: " Suy nghĩ thật kỹ, muốn biết lý do tại sao, phải kể từ ba năm trước...."

Sau đó lại lắc đầu phủ nhận:" Không đúng, có gì đó rất kì quái. Lần đó...."

Dường như nghĩ ra một chuyện, hắn vội vã lấy điện thoại gọi cho Trịnh Phi: "Uy, ta hỏi ngươi, ngươi phát hiện Thụy Đường bất thường từ lúc nào?"

Đột nhiên nghe Chính Kỳ hỏi như vậy, Trịnh Phi biết trước thế nào người kia cũng tra rõ việc này: "Ta không biết."

Chính Kỳ chần chừ một lúc rồi mới nói: "Vậy ta hỏi ngươi, Thụy Đường vì cái gì ngày ấy lại buông tha ta và Vương Dương?"

Thanh âm bên kia đầu dây chợt lộ ra vẻ nghi vấn: "Ngươi nói, lúc hắn giam ngươi với Vương Dương ở phòng giam sao?" Chính Kỳ đặt ra câu hỏi bất ngờ khiến Trịnh Phi dần tỉnh ngộ.

"Đúng rồi, từ lần ra khỏi phòng giam của Vương Dương, trở về Thụy Đường sắc mặt rất khó coi, ta nói gì cũng không nghe, thất thần như người chết vậy."

Chính Kỳ kinh ngạc, không nói lời nào liền vội vã tắt máy.

Vương Dương, đáng lẽ nên tìm hắn ngay từ đầu mới đúng.

Bên này Trịnh Phi thì hoang mang nhìn màn hình điện thoại, hắn cũng có suy nghĩ giống Chính Kỳ, cam đoan sự việc lần đó hai người kia rõ ràng trong buồng giam đã nói chuyện, việc gì lại kích động đến Thụy Đường, khiến kế hoạch trả thù không theo trình tự mà bọn họ đã sắp đặt trước đó.

Vừa cất điện thoại vào túi quần thì chuông lại vang lên, người gọi đến là thư ký của Chính Kỳ.

"Uy, Tiêu Phàm?"

"Trịnh Phi, tổng giám đốc xảy ra chuyện rồi!" Giọng nói của Tiêu Phàm có chút hốt hoảng.

"Sao lại xảy ra chuyện được, hắn vừa gọi điện cho ta mà." Trịnh Phi sốt ruột đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

"Buổi sáng ta tới Weizt tìm giám đốc William thì nghe hắn nói chuyện điện thoại, hắn nói sẽ thuê người giết tổng giám đốc. Ta không biết khi nào, nhưng chắc chắn hiện tại ngài ấy đang gặp nguy hiểm. Ta gọi điện nhưng hắn không nghe máy. Trịnh Phi, ngươi là bạn thân của tổng giám đốc, làm ơn hãy giúp ngài ấy." Tiêu Phàm cực kì sợ hãi kêu.

"Tiêu Phàm, ngươi trước phải bình tĩnh, ta sẽ có cách giải quyết."

Tắt máy, Trịnh Phi khẩn trương nhấn nút gọi lại cho Chính Kỳ, quả nhiên là không nghe máy.

"Chết tiệt!"

Sau nhiều lần gọi, Trịnh Phi mới nghĩ đến một người.

"Uy, Vương Dương, Chính Kỳ hiện tại đang trên đường tới chỗ ngươi. Nếu ngươi chưa thấy hắn đến, lập tức gọi lại cho ta!"

Vương Dương còn chưa hiểu rõ sự tình ra sao, đột nhiên gọi tới không nói đầu đuôi khiến hắn cực kì hoang mang: "Ngươi nói vậy là ý gì? Vì cái gì hắn lại tới tìm ta? Còn có cái gì hắn không tới là thế nào?"

"Ngươi cứ nghe lời ta trước đi."

Vừa tắt máy, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người bước vào không ai khác là Uy Thần. Trịnh Phi không chút phòng bị mà hốt hoảng, vội vã cất điện thoại.

"Có chuyện gì, trông sắc mặt ngươi như vừa gặp quỷ vậy."

Uy Thần thản nhiên ngồi xuống ghế. Trịnh Phi nhìn hắn, trấn tĩnh bản thân, bình tĩnh nói. "Không có gì, chuyện nhà thôi."

Nhẹ gật đầu, Uy Thần nhỏ giọng kêu: "Xin lỗi vì đã lớn tiếng với ngươi. Ta không cố ý. Chẳng qua gần đây xảy ra nhiều chuyện, có chút áp lực."

Ngồi xuống đối diện người kia, Trịnh Phi nhún vai, cười lấy lệ: "Không sao, ta không để tâm."

Nghe câu trả lời từ đối phương Uy Thần cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng ánh mắt chằm chằm của người nọ cứ nhìn mình khiến hắn không khỏi thắc mắc: "Ngươi nhìn ta cái gì?"

"Uy Thần, ngươi có hận Chính Kỳ không?"

Không giống như tưởng tượng của Trịnh Phi, Uy Thần chỉ đơn giản mỉm cười: "Hận hắn thì đã sao, Thụy Đường vẫn còn yêu ta không? Chỉ vô ích thôi."

Trịnh Phi an tâm gật đầu: "Ta biết ngươi gặp nhiều chuyện, nhưng ngươi vẫn cố gắng vượt qua, ta luôn ủng hộ ngươi."

Đúng lúc cuộc gọi từ Vương Dương vang lên, Trịnh Phi nghe máy, quả nhiên lại là một đáp án khó tin: "Uy, như ngươi nói Chính Kỳ hắn tới gặp ta, rốt cuộc chịu nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Trịnh Phi giương mắt nhìn Uy Thần, vừa trả lời: "Không có gì, ta có sai sót thôi, hai người nói chuyện đi."

Tắt máy, Trịnh Phi vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh nhìn nghi ngờ của Uy Thần, hắn đang muốn tìm chuyện lảng tránh thì Uy Thần đột nhiên ngồi dậy chuẩn bị rời đi.

"Nhưng có cái này ta muốn nói rõ cho ngươi biết."

"Ngươi nói đi."

"Ta đã mất quá nhiều, lần này ta sẽ không bỏ cuộc đâu."

Trịnh Phi còn chưa kịp hiểu ý đồ của Uy Thần thì người kia đã mở cửa đi ra ngoài. Vội lấy điện thoại di động ra, hắn liền gọi điện cho thư ký Tiêu.

"Tiêu Phàm, ngươi nói Uy Thần hắn ta thuê người giết giám đốc, có nghe nhầm không?"

"Ta đảm bảo chuyện đó sớm muộn cũng xảy ra. Cho nên...." Tiêu Phàm còn chưa nói hết câu thì đã bị Trịnh Phi chặn ngang lời.

"Ta kiểm tra rồi, hắn an toàn, không có gặp chuyện gì."

"Nhưng mà..."

"Có thể khi đó Uy Thần nhất thời tức giận nên nói suông, hắn là bạn học của ta, ta hiểu hắn rất rõ."

Trịnh Phi càng cố gắng bao che càng khiến Tiêu Phàm nổi giận: "Ta thực sự không hiểu, ngươi phản bội giám đốc, đó là chuyện của ngươi, ta không muốn quản, nhưng ngay cả tính mạng của hắn đang bị đe dọa, ngươi vẫn có thể ung dung nói tốt cho tên khốn đó. Ngươi có còn xem hắn là bằng hữu không?"

"Tiêu Phàm, nghe ta giải thích."

"Đủ rồi, ta không muốn nghe. Tạm biệt."

Tiêu Phàm tắt máy quá nhanh khiến Trịnh Phi ngay cả cơ hội lên tiếng biện minh cũng không có.

Ai, đúng là phụ nữ, hay suy nghĩ lo lắng thái quá.

Thở dài, Trịnh Phi ngã lưng nằm xuống ghế sô pha, gần đây xảy ra nhiều việc khiến hắn ít nhiều không chợp mắt, hiện tại nên đánh một giấc để lấy lại tinh thần mới được. Hắn không hề nghĩ rằng, chỉ vài giờ sau đó, một cuộc gọi gọi tới báo cho hắn một hung tin rằng, Chính Kỳ thực sự xảy ra chuyện.

Thời điểm Chính Kỳ rời khỏi căn hộ của Vương Dương cũng đã là chập tối, cả ngày ở cùng Vương Dương dường như vẫn chưa cung cấp được thông tin gì, bất quá hắn biết rõ mối quan hệ của Thụy Đường cùng Uy Thần đặc biệt có vấn đề. Muốn biết được chân tướng, chỉ có thể đến tìm hai người bọn họ. Nhưng Thụy Đường hiện tại không muốn gặp hắn quá lâu, người còn lại, hắn không rõ Uy Thần có biết được nhiều chuyện hay không, nhưng đến tìm hắn vẫn là giải pháp tốt nhất.

Lái xe được nửa chặng đường thì Chính Kỳ mới để ý có một chiếc xe con đang theo đuôi phía sau, hắn nhìn ra ngoài gương chiếu hậu, lập tức nhấn ga tăng tốc độ, phía sau cũng tăng tốc theo.

Giỏi lắm, tên nào cả gan dám theo dõi tổng giám đốc Chính Kỳ ta đây, để xem ngươi còn bám đuôi đến khi nào.

Nhanh chóng bẻ tay lái, Chính Kỳ quẹo sang một con đường vắng. Chiếc xe phía sau vẫn như cũ bám theo hắn. Đến khi rẽ qua thì phát hiện xe của Chính Kỳ đã đậu giữa đường, hắn mở cửa bước ra ngoài, đứng trước đầu xe con điềm nhiên nhìn thẳng.

"Xuống xe!" Giọng hắn đầy lạnh lẽo mà uy nghiêm ra lệnh.

Thật lâu sau, từ trên xe bước xuống một nam nhân khoác trên người bộ trang phục công nhân màu xám, đầu đội mũ lưỡi trai, tay ở trong túi áo lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút, hắn nhìn Chính Kỳ mỉm cười, hoàn toàn không nói lời nào.

"Nói, ngươi là ai. Vì cái gì theo dõi ta?"

Nam nhân cười thành tiếng, tay cầm điếu thuốc chỉ vào Chính Kỳ: "Cao ngạo quá nhỉ? Ngươi nghĩ mình còn là tổng giám đốc của cái công ty rác rưởi Viên Thục gì đó sao."

"Bớt vòng vo." Thanh âm Chính Kỳ lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Nụ cười trên mặt nam nhân dập tắt, hắn thản nhiên phà khói thuốc, ném xuống dất, dùng mũi chân dẫm lên. Một lát sau, bốn năm chiếc mô tô từ phía sau chạy tới, bao vây Chính Kỳ và gã nam nhân kia, đầu mỗi tên đội kín mũ bảo hộ, trên tay cầm một thanh gậy sắt. Ánh mắt Chính Kỳ vẫn không dao động, nhìn nam nhân rồi nói.

"Ngươi muốn gì?"

"Mạng ngươi."

Vẻ mặt nam nhân lúc trả lời hắn cực kì phấn khởi. Chính Kỳ không nghĩ đến hiện tại lại có người muốn lấy mạng mình, xung quanh đến tận năm tên có vũ khí, hắn biết dù có dùng võ thuật cỡ nào một thân hắn cũng không thể chống lại bọn chúng.

"Ta muốn gặp chủ nhân của ngươi."

Nam nhân dở khóc dở cười:" Ngươi ở đó nói nhăng nói cuội gì đấy?"

Chính Kỳ thở mạnh một tiếng, đảo mắt nhìn năm tên cầm vũ khí một vòng rồi nói với nam nhân:" Uy Thần."

Nam nhân kinh ngạc, rồi lại cảm giác như lời Chính Kỳ vừa nói có gì đó thú vị, hắn cười gật đầu:" Dựa vào cái gì ngươi cho rằng chủ nhân bọn ta là Uy Thần? Mà cho dù như vậy, ngươi nghĩ ngươi có tư cách sao?"

"Thế nào? Một thân ta so với đám người này cũng đủ mất mạng rồi, trước khi chết ta không thể gặp hắn hỏi thăm một chút sao?"

Chính Kỳ vừa dứt lời, nam nhân liền vỗ tay cười lớn, tay rút điện thoại ra vừa bấm số vừa ca ngợi: "Ta đánh giá cao trí thông minh của ngươi......

Uy, đại thiếu gia, hắn muốn gặp ngươi."

Cúp máy, nam nhân ngoắc tay ra hiệu bọn thuộc hạ lui xuống, đối Chính Kỳ ra lệnh." Lên xe đi."

Chính Kỳ bình thản theo sau nam nhân, đúng mười lăm phút sau, xe dừng trước phía dưới cây cầu lớn của thành phố, Uy Thần quả nhiên đã đứng đợi ở đó từ lâu. Nam nhân theo Chính Kỳ bước xuống xe, nhìn Uy Thần cầm bật lửa châm điếu thuốc.

"Vốn dĩ ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi, bất quá, hi vọng Thụy Đường cùng một chỗ với ta kỳ thật rất nhỏ nhoi, ta biết, trong tâm hắn từ lâu không có ta."

Sắc mặt Uy Thần lúc nói ra những lời này rất bình thản, nhưng Chính Kỳ ngộ nhận rõ ràng thâm tâm hắn chịu đựng đến nhường nào.

"Vì cái gì?"

Uy Thần nhăn mày, không hiểu ý tứ của đối phương.

"Vì cái gì ngươi yêu hắn?"

Uy Thần sửng sốt, ngón tay cầm điếu thuốc thoáng run rẩy, thanh âm mang theo chút bi thương." Kỳ thật, nhiều lần ta cũng tự đặt câu hỏi như vậy, vì cái gì, vì cái gì lại yêu một nam nhân như hắn, hắn không xinh đẹp, không có địa vị, thậm chí còn rất ngốc, ta từng ghét những giọt nước mắt nhu nhược của hắn, cực kì căm ghét..."

Uy Thần nói một lúc rồi dừng lại, giống như tưởng tượng ra một cái gì đó, khẽ bật cười: "Không sai, Chính Kỳ ngươi từng nói ta lợi dụng hắn để đồng mưu cùng hắn trả thù, đó là sự thực, bất quá.... từ lâu ý định ấy đã sớm nguôi ngoai, ta cứ như vậy bên cạnh hắn ba năm, không ngộ giác thời điểm nào lại yêu sự ngây ngô của hắn, sự kiên quyết trong ánh mắt hắn, không giống Vương Dương, ở hắn ta cảm nhận được sự bình yên, hảo hạnh phúc. Cho dù có nói thế nào, cũng không đủ để ta nói lên nỗi lòng yêu hắn."

Thấy Chính Kỳ im lặng từ nãy đến giờ nghe mình nói, Uy Thần bỗng chốc thu lại vẻ mặt ôn nhu ban đầu, lạnh lùng cười. "Đều không phải tại ngươi, nhiều năm ta cũng không cần dốc sức hại ngươi, cũng không cần Thụy Đường có hài tử của ngươi."

Trên gương mặt Chính Kỳ lúc này đã không còn bình tĩnh như trước, nếp nhăn trên trán một lúc càng lộ sâu: "Ngươi nói cái gì?"

Uy Thần im lặng nhìn thuộc hạ hất cằm, bọn hắn thoáng hiểu ý, Chính Kỳ không chút phòng bị, phía sau hai đầu gối đột nhiên bị gậy sắt đánh thật mạnh, hắn đau đớn kêu lên một tiếng, chống cự không nổi khuỵu hai đầu gối xuống nền đất. Uy Thần nhẹ nhàng sải bước tiến về phía hắn rồi nói:

"Không giấu ngươi, đúng vậy, hài tử trong bụng hắn, đều một tay ta gây ra."

Hoàn chương 41


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.