[Zhihu] Xé mặt trà xanh

Chương 4: Phần 4




20.

Năm cuối Tần Tuyết bắt đầu đến gặp tôi.

Lúc đó tôi đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, vậy mà nó đã tốt nghiệp, mở phòng trưng bày, bán tranh, dạy bọn trẻ vẽ.

Nó nói nó biết sai rồi.

Tất cả những hành vi ngang ngược ra sức nhắm vào tôi đều là do hun đúc từ tam quan sai lầm của mẹ nó.

Nó vẫn luôn nghĩ bố tôi và mẹ nó là chân ái, người không yêu mới là người thứ ba.

Nó cho rằng tôi là con của con giáp thứ 13, mẹ nó còn suốt ngày so sánh mắng nó không biết cố gắng.

Nên nó càng nhìn càng thấy tôi gai mắt.

Nó hy vọng tôi có thể tha thứ cho tuổi trẻ ngu dại của mình.

Nói nhiều năm như vậy, nhìn lại nhận ra người nó ngưỡng mộ nhất là tôi.

Nói học được ở tôi một đạo lý: làm người phải biết kiên trì thì mới thành công.

Nó thường hỏi tôi về kỹ thuật vẽ, đôi khi lại gửi ảnh qua Wechat, lúc thì tự cầm tác phẩm của mình dến gặp tôi.

Chỉ cần tôi không bận thì đều đưa ra lời khuyên.

Mềm lòng đúng là nhược điểm của con người!

Thứ nhất, nó thỏa mãn lòng hư vinh muốn lên mặt dạy đời của tôi; thứ hai, quá khứ đau thương của nó cũng là nỗi đau của tôi.

Chúng tôi đều gánh vác tiếc nuối của mẹ, nhiều năm sau mới được làm chính mình.

21.

Sự việc xảy ra khi tôi là nghiên cứu sinh năm 2.

Khi đó, tôi cũng đã có danh tiếng nhất định trong giới, giành được một vài giải thưởng, có xưởng vẽ riêng ở ngoại thành.

Khi không đi học, tôi ở lì trong studio vẽ tranh.

Tôi biết Tần Tuyết dùng danh tiếng em gái Tần Huỳnh để thu hút người học cho lớp vẽ của nó, nhưng tôi không phản đối.

"Chị ơi, chị đang ở đâu? Hôm nay không có tiết chứ?"

"Em vẽ một bức tranh, nhưng sửa thế nào cũng không đẹp. Nếu chị rảnh thì xem giúp em nhé?”

Bây giờ Tần Tuyết nói chuyện với tôi đều dùng kính ngữ.

Tôi đồng ý, bảo nó đến studio tìm tôi.

22.

Nửa tiếng sau.

Tần Tuyết tay cầm một bức tranh, tay cầm túi cà phê đến studio của tôi.

Tôi vừa đi vừa nhìn, nhận tranh đặt lên giá trước bệ cửa sổ chỗ có ánh sáng mặt trời tốt nhất, thuận tay nhấp một ngụm cà phê được đưa đến.

"Chị, chị nghĩ sao?" Nó đứng bên cạnh hỏi.

"Bố cục OK, màu sắc OK, tính thẩm mỹ cũng OK, so với trước tốt hơn nhiều.”

Tôi dừng lại một chút: “Tiếc là quan niệm nghệ thuật vẫn còn hơi thiếu sót, ra giá mấy ngàn tệ bán trong phòng trưng bày cũng được, cao cấp hơn thì…..”

Chưa dứt lời đầu tôi đã choáng váng, quay người lại thì thấy vẻ mặt dữ tợn của Tần Tuyết.

Cốc cà phê!

Nó đã bỏ cái gì vào? Nó muốn làm gì?

Tôi theo bản năng chạy đến chỗ đặt điện thoại muốn báo cảnh sát, gọi 110!

Nhưng đầu tôi choáng váng đi không vững, vừa đi vừa đụng đổ giá vẽ và khung tranh.

Nó ung dung đi phía sau tôi, cười khẩy như mèo vờn chuột.

Tôi cực kỳ căng thẳng.

Ngay khi chuẩn cầm được điện thoại, tiếng “Bộp” vang lên, cơn đau từ phía sau đầu truyền đến, khung kính vỡ tan nát.

Tôi ngã rầm xuống đất, bất tỉnh.

"Đồ ngu!"

Giọng Tần Tuyết từ trên vọng xuống, nó lấy giày cao gót điên cuồng đá vào mặt và người tôi.

Vẽ, vẽ, vẽ…..

"Bà đây giả làm chó của mày lâu như vậy, cuối cùng cũng kết thúc!"

"Mày cmn cái gì học không học, cứ phải học vẽ? Hại bà đây cũng phải học. ĐM, phiền vl!”

Ý thức tôi cứ dần dần rã rời, giọng của nó cũng trở nên mơ hồ và cơn đau cũng biến mất.

Cho đến khi phay cạo sơn dầu đâm mạnh vào mặt tôi.

Đau, đau không thể tả.

Tôi nghe nó cười cuồng loạn.

"Hahaha, khuôn mặt mày làm tao buồn nôn….., thế mà nhiều tên lại bợ đít mày như vậy!”

Chất lỏng sền sệt chảy xuống má và cổ, mùi máu nồng nặc khiến nước mắt tôi trào ra.

Nó càng cười rạng rỡ hơn, nhặt bút sơn dầu từ dưới đất lên nhìn tôi.

Tôi vô cùng sợ hãi.

So với chet, tôi càng sợ mù.

Run rẩy…..

Tôi hối hận.....

"Chị...”

“Đừng chơi nữa! Có người đến! "Giọng nói của Tần Hữu từ ngoài truyền đến.

Tần Tuyết khịt mũi đá tôi ra.

Trước khi ra ngoài, nó châm lửa, xưởng vẽ lập tức thành mồi lửa lan xa….

23.

Đường xuống âm phủ, hoa bỉ ngạn nở rộ, trà Mạnh Bà đắng ngắt.

Cô hồn dã quỷ không có chỗ về.

24.

Một năm sau.

Tôi đứng trước một ngôi mộ ở nghĩa trang Tây Sơn.

Tên tôi khắc trên bia mộ, tôi đặt hoa cúc lên bục.

“Tần Huỳnh, cậu có kế hoạch gì không?”

Người hỏi là người đã cứu tôi, bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ Nhiễm Sắc.

Bạn trai cô ấy là Nghiêm Quân, bác sĩ ngoại khoa, chúng tôi quen nhau nhiều năm, họ cũng là hàng xóm đối diện studio của tôi.

Khi tôi gặp nạn thì đúng lúc họ quay về.

Tần Hữu hét "Có người đến" là chỉ họ.

Họ đã cứu tôi, còn để lại một bộ xương người trong phòng thí nghiệm.

Khi đội cứu hỏa đến dập lửa, từ mớ hỗn độn chỉ còn lại bộ xương mục nát.

Tôi lang thang dưới địa ngục suốt một năm, nhìn hoa bỉ ngạn nở rộ như ngọn lửa, địa ngục trống rỗng vô biên…..

Tôi gặp Diêm Vương, ông ấy muốn tôi dẫn đường cho ma quỷ.

Tôi đồng ý.

Sau khi xảy ra tai nạn, Tần Tuyết là người đầu tiên tới hiện trường, tiếp đến là Tần Hữu, cuối cùng là bố mẹ tôi.

Mẹ tôi sụp đổ hoàn toàn.

Nhiều năm qua tôi là chỗ dựa tinh thần của bà.

Tôi mất, mẹ cũng không thiết sống nữa.

Bố thay mặt lo hậu sự cho tôi.

Danh tiếng bố nổi tiếng tại địa phương, nhưng thành phố lớn, rất nhiều chuyện đều cần quan hệ, quà lễ, cần quy trình khiến ông ngần ngại.

Ông ấy đẩy việc này cho Tần Tuyết và Tần Hữu.

Không ai thắc mắc về nguyên nhân cái chet của tôi, chị em Tần Tuyết sắp xếp tang lễ hết sức hoành tráng.

Diễn đàn trường là các post tưởng nhớ tôi, ghim rất lâu.

Vô số phương tiện truyền thông thổi phồng tranh của tôi, nói tôi là một họa sĩ thiên tài với kỹ thuật tinh xảo; con cưng của trời, tiếc là bạc mệnh.

Cùng lúc đó, có người đấu giá trăm vạn mua bức tranh tôi định chuẩn bị mang đi thi quốc tế.

Rõ ràng đó chỉ là một bản thảo chưa hoàn thành.

Sau đó, giá tranh tôi từng vẽ tăng vọt, hoàn toàn khẳng định câu nói: “Giá trị của tác phẩm chỉ tăng lên sau khi nghệ sĩ qua đời.”

Tần Tuyết lợi dụng cái chet của tôi cũng nhận được rất nhiều sự chú ý của giới truyền thông.

Trong thời đại này, nơi mà “vẻ ngoài đóng vai trò chính nghĩa, một ánh mắt cũng mang đến lưu lượng”, thì nó cũng dần được chú ý, tiến vào hàng ngũ “họa sĩ trẻ”.

“Tớ đã xem tranh của cô ta, phong cách rất giống cậu.” Nhiễm Sắc nói.

“Bắt chước bừa thôi.” Tôi chế nhạo.

Tần Tuyết chỉ là tay ngang, tôi dạy nó vài năm sao lại không biết trình độ của nó chứ.

"Nhưng thầy cậu từng khen ngợi tranh của cô ta." Nhiễm Sắc thận trọng nói. "Nói trò giỏi hơn thầy."

Lần này tôi ngạc nhiên, nói như vậy là giỏi hơn tôi một bậc.

Thầy tôi, trình độ chuyên môn siêu phàm, là người chắt lọc huấn luyện tinh hoa của “đội tuyển quốc gia”, phẩm cách mắt nhìn rất cao, sẽ không nói phét.

Chẳng lẽ Tần Tuyết thật sự là thiên tài? Nó đã giấu nghề bao nhiêu năm qua?

Không, không có khả năng.

Dựa theo cái tính được di truyền từ bố, nếu có năng lực nó đã hếch mặt lên trời rồi!

“Tớ không hiểu biết nhiều về hội họa, hay cậu tự đi xem xem.” Nhiễm Sắc nói.

Tôi gật đầu.

"À, còn có chuyện này cần chú ý một chút."

Nhiễm Sắc dừng một hơi: "Hiện giờ cô ta là bạn gái Cố Phi. Nếu muốn xử cô ta thì phải nghĩ cách đối phó với Cố Phi trước. Nghe nói anh ta rất yêu cô ta, dùng rất nhiều tiền nâng cao danh tiếng cho cổ.”

Cố Phi?

Không biết, chưa từng nghe qua.

Nhiễm Sắc nhìn tôi như người ngoài hành tinh, nhấn mạnh từng chữ:

"Họ Cố! Một trong bốn gia tộc giàu có nhất ở thành phố A! Nhà đầu tư thiên thần nổi tiếng! Độc thân đẹp trai nhiều tiền!"

25.

Việc Tần Tuyết có thể quyến rũ Cố Phi nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Một người là con gái chủ quặng mỏ vận hành một phòng trưng bày nhỏ, còn người kia lại là cậu ấm nhà giàu hàng thật giá thật.

Không ngoa khi nói hai giai cấp chênh lệch rất lớn.

Khi tra cứu thông tin Cố Phi, nhìn ảnh không hiểu sao có cảm giác rất quen.

Về phần Tần Tuyết, khi nhìn thấy tác phẩm thành danh của nó, tôi bật cười.

Ngày hôm đó, nó không chỉ giet người phóng hỏa, còn thuận tay trộm tranh của tôi.

Một phần được dùng để lăng xê, phần còn lại đều trở thành tác phẩm của nó.

Mấy bức tranh này sử dụng phương pháp mới lạ chưa từng thấy, dù chỉ là bán thành phẩm cũng đủ trở thành tác phẩm của họa sĩ thiên tài Tần Tuyết được vô số người hâm mộ săn đón.

Ôi, sao vẫn cứ tham hư vinh như vậy chứ, muốn bất chấp hậu quả sao?

Danh tiếng và tiền tài là con dao hai lưỡi.

Tài hoa vay mượn rồi cũng có lúc cạn kiệt, từng được bao người chú ý rồi cũng có ngày từng đó người bỏ đã xuống giếng thôi.

26.

Có hai tin tức hữu ích:

Thứ nhất, Cố Phi dự định đầu tư vào công ty em trai Tần Tuyết là Tần Hữu.

Trên mạng có hai ý kiến, có người nói thân là người đầu tư mà Cố Phi lại bị sắc dục che mù con mắt, cũng có người nói dự định đã lâu mà đã đầu tư thật đâu, nói mồm thôi.

Thứ hai, buổi ra mắt tác phẩm mới của Tần Tuyết sẽ được tổ chức vào cuối tháng 6, lúc đó sẽ có rất nhiều “cây cổ thụ” trong ngành tham dự.

Khu bình luận tràn ngập slogan "Nữ thần mãi mãi là Thần*", thỉnh thoảng xen lẫn vài bình luận trái ngược: "Sức mạnh tư bản quá mạnh mẽ, chỉ là mấy bức tranh bán thành phẩm cũng dám mời nhiều danh gia đến tâng bốc cô ta như vậy!”

{*YYDS: từ viết tắt tiếng Trung 永远的神 (yǒnɡyuǎn de shén), nghĩa đen “mãi mãi là Thần.”}

Tôi gửi tin nhắn cho đàn chị*: “Đàn chị, em chưa chet.”

Đàn chị lập tức gọi điện: “Em ở đâu? Tại sao không liên hệ với bọn chị? Em có biết em gặp nạn thầy thương tâm thế nào không?”

Tôi nói: “Em nằm viện một năm rồi. Chị, em muốn thiệp mời đến buổi ra mắt của Tần Tuyết.”

Đàn chị lập tức hỏi ra trọng điểm: “Tranh của Tần Tuyết thật sự là em vẽ?”

Tôi cười: “Bị phát hiện rồi?”

Đàn chị: "Đúng thật này! Nào có họa sĩ nào một năm chỉ show ra được vài bức bán thành phẩm cơ chứ? Phong cách lại còn bắt chước y hệt của em! Bọn chị còn đặc biệt đến phòng trưng bày của cô ta xem, trình độ gà mờ cũng chỉ có vậy!”

“Chỉ có Cố Phi mắt mù mới bợ đỡ một bãi cức thôi! Này, nói xem có phải tai nạn của em có liên quan đến cô ta không?”

“Chuyện em còn sống thầy đã biết chưa? Mau báo cho ông ấy đi, ông ấy nhất định sẽ rất vui! Em đang ở đâu? Chị đến gặp em.”

Đàn chị nói như súng bắn liên thanh, không để người ta chen lời.

Chờ chị ấy phấn khích xong tôi mới yêu cầu cô ấy tạm thời giữ bí mật, hứa sẽ gặp vào buổi ra mắt tác phẩm mới của Tần Tuyết.

Đàn chị trầm mặc.

"Có chuyện gì vậy?"

"Xem tin nhắn nhóm đi."

Tôi thoát khỏi giao diện cuộc gọi, mở nhóm Wechat 7 thành viên bao gồm tôi, đều là người có thể tin cậy được.

Một đám người nhao nhao hỏi:

[Thật sao?"]

[Tần Huỳnh có thật là còn sống không?]

[Cần chúng ta làm gì không? Gì cũng được, cam kết hoàn thành!]

[Yên tâm, 100% giữ bí mật!].....

Tôi yếu ớt lên án đàn chị: "Trước đây cũng không biết miệng chị rộng như vậy!"

Đàn chị cười haha: "Không phải là không nhịn được sao? Hiện tại nhân lực đông lại còn miễn phí, chúng ta làm lớn đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.