[Zhihu] Xé mặt trà xanh

Chương 3: Phần 3




14.

Sảnh tiệc đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều nhìn chúng tôi, còn có người còn cầm camera chờ drama nhà chủ mỏ.

Mẹ con Trương Hồng được chú ý nên kiêu ngạo, cằm hếch lên trời, làm ra dáng vẻ được hoan nghênh đi đến trước mặt chúng tôi.

"Chúc mừng chị nha! Chị Chu."

Trương Hồng cười nhìn tôi, rồi lại nhìn mẹ tôi.

"Sinh được đứa con gái tốt thật có thể diện! Nhưng chuyện tốt như hôm nay cũng không biết đường gửi thiệp mời cho tôi, sợ tôi đến đoạt hào quang sao?”

Giọng bà ta nhẹ nhàng lại có lực, nói câu này rất có phong thái của Vương Tây Phong trong "Hồng Lâu Mộng" phiên bản 1987.

Mẹ tôi không chuẩn bị, há mồm định nói lại thì Trương Hồng đã uyển chuyển thướt tha đi đến chỗ bố tôi, mở miệng hờn dỗi:

"Lão Tần, anh cũng thật là! Chị Chu không hiểu chuyện mà anh cũng mặc kệ? Người không biết còn tưởng vợ chồng chúng ta quan hệ không tốt!"

Bà ta nhấn mạnh hai chữ “Vợ chồng”, nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt khoa trương, ra vẻ bà ta mới là chính thất.

Mẹ tôi cắn môi nhìn bố.

Trương Hồng là điển hình của việc trong lòng thanh tỉnh, ngoài mặt hồ đồ, bữa tiệc này có hơn 40 bàn, mẹ tôi chỉ mời hai bàn, còn lại đều là khách của bố tôi.

Sắc mặt bố tôi cũng không tốt lắm.

Ông ấy không muốn bị người khác chê cười, đành thản nhiên nói:

“Được rồi, nếu đã đến thì đều ngồi xuống đi!”

Trương Hồng lập tức bước tới, mông uốn éo chen vào chỗ mẹ tôi, nũng nịu kéo tay bố tôi, dùng hành động thuyết minh thế nào gọi là chim nhỏ nép vào người.

Tần Tuyết đứng cạnh tôi, mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, khẽ cười khẩy:

"Ngữ như mày cũng xứng mặc đồ giống tao? Đái một bãi nước tiểu rồi tự soi lại sự xấu xí của bản thân xem, đồ gà rừng! Bảo sao nam sinh thích mày đều quay ra thích tao.”

Thật trùng hợp, tôi đang cầm mic trên tay.

Càng trùng hợp hơn là khi Tần Tuyết nói từ đầu tiên, tôi vô tình bật mic.

Giọng của nó theo loa vang truyền vào tai của từng người tham dự bữa tiệc.

Trước khi mọi người kịp “Ồ” lên, tôi đã tiếp lời:

“Mẹ cô không dạy cô “giọng khách át giọng chủ” là bất lịch sự sao? Canh thời gian xuất hiện, cố ý chiếm spotlight bằng cách mặc giống như nhân vật chính của bữa tiệc là giáo dưỡng của cô?”

"Hôm nay những người đang ngồi đây đều là do bố mời, cô có biết tại sao ông ấy lại không thông báo cho mẹ con hai người không?”

Tôi cố tình dừng lại và mỉm cười:

"Bởi vì ông ấy sợ các người tự ti! Đồ ngu!"

Hai chữ cuối cùng, tôi nói rất nhẹ lại hết sức châm chọc.

“Ba năm cấp 3, mọi người đều chăm chỉ học tập, xây tiền đồ. Chỉ có cô là người giời chỉ tận lực học cách tán tỉnh, học cách đoạt đàn ông…..”

Vừa nói tôi vừa nhìn Trương Hồng đầy ẩn ý.

Thần sắc mọi người đều sáng tỏ, dù sao chuyện Trương Hồng thượng vị cũng là drama bát quái đứng đầu trong thành phố nhỏ của chúng tôi.

Mặt dày như Trương Hồng thì lúc này cũng không trụ được

Bà ta nhỏ giọng gọi tên Tần Tuyết, ra hiệu nó im mồm mau ngồi xuống.

Tần Tuyết vội vàng đến bên bố, cùng Trương Hồng người trái người phải ép ông ở giữa.

Bố tôi cau mày.

Đầu tiên ông nói với Tần Tuyết: "Cút đi! Đây là vị trí của chị gái."

Lại quay sang Trương Hồng: "Cô cũng cút đi. Không biết nhân vật chính hôm nay là ai sao? "

Mặt hai người hậm hực, không cam lòng đứng lên.

15.

Nếu chuyện kết thúc ở đây thì hoàn hảo.

Nhưng Trương Hồng quá tham lam, không chỉ muốn tôi và mẹ mất mặt mà còn muốn chúng tôi ăn đồ ăn bà ta mang tới.

Trước mặt mọi người, bà ta đẩy hộp đồ ăn đến trước mặt tôi, nói là tự làm để chúc mừng tôi được nhận vào trường đại học mơ ước.

Bà ta còn nhờ người phục vụ hâm nóng, nhiệt tình mời tôi và mẹ ăn nhân lúc nóng hổi.

Tôi mở hộp thì thấy bên trong có hai chiếc bánh màu đỏ hình hoa mai, bên trên có rải cánh hoa hồng và việt quất.

"Cẩn thận. Huỳnh Huỳnh, mau nếm thử!"

Ánh mắt Trương Hồng nhìn tôi cháy bỏng, hớn hở nói:

“Mời mẹ con cùng thử xem! Trước kia dì Trương không hiểu chuyện nên đắc tội, con đừng để trong lòng! Hai chiếc bánh ngọt này coi như quà xin lỗi của dì!"

Rõ ràng là cáo chúc tết gà.

Ăn, nghĩa là chấp nhận xóa bỏ hận thù trong quá khứ.

Không ăn, sẽ bị đánh giá là hẹp hòi.

Điển hình của bắt cóc đạo đức.

Tôi thấy rõ vẻ mặt mong đợi của Tần Tuyết, sự trào phúng lồ lộ của Tần Hữu.

Lấy giấy khử trùng lau tay, cầm một miếng bánh đưa đến miệng bố, giọng ngọt ngào:

“Bố, con có thể thi đậu không thể bỏ qua công lao của người. Miếng bánh này coi như mượn hoa hiến Phật vậy!”

Bố tôi mừng rỡ, chỉ vào tôi khoe khoang với mọi người:

"Con gái lớn của tôi, hiếu thảo!"

Đám đông vỗ tay.

Bố tôi mở miệng cắn một miếng.

Lập tức vẻ mặt mẹ con Trương Hồng như ăn phải ruồi.

Bỗng tôi ngửi thấy một mùi thối từ miệng bố, ông ấy cũng nhận ra có gì đó không ổn, cau mày há miệng nôn mửa.

Người phục vụ vội vàng đưa nước.

Bố tôi vừa súc miệng vừa đập tay xuống bàn.

Không quan tâm khách khứa có chê cười hay không gầm lên với Trương Hồng:

“Cmn, cô cho cái gì vào bánh?”

Chén trà phi thẳng vào đầu Trương Hồng.

Trương Hồng chột dạ không dám trốn, nhắm mắt cắn răng, nhẫn nhịn chịu đòn từ bố.

Trà làm ướt hết mặt, tóc và quần áo của bà ta.

Bố tôi vẫn chưa nguôn giận, không khỏi cầm thứ ông vừa nhổ ra ném vào mặt Trương Hồng, số bánh còn lại cũng dùng để ném bà ta.

Trương Hồng không dám trốn.

Bà ta phụ thuộc vào bố, không có tí kỹ năng sinh tồn nào nên không dám đắc tội với bố tôi, chỉ có thể chịu đựng thôi.

Trong chốc lát, cả người cả mặt đều hỗn độn bốc mùi khó chịu.

Xung quanh mọi người bịt mũi, nhỏ giọng thảo luận: “Mùi này là nước tiểu phải không?”

Bố tôi càng rõ ràng hơn so với người khác, dù sao ông không chỉ cảm nhận từ khứu giác mà còn cả vị giác, sao có thể không nhận ra?

Nghe mọi người nói, càng cảm thấy mặt mũi mất sạch, cố gắng hết sức kiềm chế cảm giác muốn đánh người, trán và mu bàn tay nổi đầy gân xanh, từng chữ bật ra từ kẽ răng:

“Cô cmn chán sống rồi! Cút! Ông đây không muốn nhìn thấy cô nữa.”

Giống như một con thú rít gào.

Tôi ngồi cạnh ông ấy, màng nhĩ đau nhức, cắn răng ngồi im cũng không giả vờ thảo mai nữa.

Tay tôi đặt lên mu bàn tay mẹ, nhẹ nhàng trấn an.

Tần Tuyết và Tần Hữu sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Trương Hồng bật khóc nức nở: “Chồng ơi, em biết em sai rồi!”

Bà ta cũng bất chấp tất cả, trước mặt bao nhiêu người quỳ xuống ôm chân bố tôi.

“Em biết sai rồi! Anh Tần, em nhất thời hồ đồ.”

Đồng thời cũng ra hiệu sau lưng cho Tần Tuyết và Tần Hữu muốn sự trợ giúp.

Tần Tuyết không phụ lòng mong đợi của Trương Hồng đứng lên: “Bố, làm ơn tha thứ cho mẹ lần này đi, mẹ chỉ quá để ý, sợ bố có chị gái rồi thì không thương bọn con nữa.”

Tần Hữu tiếp tục, nó cao hơn Tần Tuyết, giọng cũng càng lớn hơn.

“Đúng thế, bánh cức chó là ý đồ của chị, chị ấy ghen tị với Tần Huỳnh, muốn dạy cho cô ta một bài học nhỏ nên mẹ mới đồng ý không suy nghĩ.”

Tần Tuyết vốn run lẩy bẩy, vừa nghe lời này khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ bừng, ánh mắt hoảng loạn lắp bắp giải thích: "Không, không. Không phải con, con không….. Đều là do Tần..… ”

Chưa kịp nói xong thì Tần Hữu đã lớn tiếng ngắt lời: "Sao không phải là chị?! Nếu không phải để chị trút giận, chúng ta có thể nhào bột bằng nước đá.i (chó) sao?!"

Vừa nói, nó vừa hung hăng nhìn Tần Tuyết đầy vẻ cảnh cáo.

Tần Tuyết lại thật sự im lặng!

Lúc này tâm trạng của tôi rất phức tạp.

Từ lâu tôi đã không để ý nhiều đến Tần Hữu.

Cứ tưởng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, không ngờ chỉ một ánh mắt đã làm cho Tần Tuyết sợ đến ngậm mồm.

Trương Hồng tim được đường sống trong cõi chết, liều mạng kéo vừa Tấn Hữu vừa cầu xin: "Anh Tần, coi như nể mặt con trai, xin hãy tha thứ cho em! Em biết sai rồi, về anh phạt em thế nào cũng được.”

"Cút!" Vẻ mặt bố tôi không kiên nhẫn, "Đừng tưởng rằng có con trai là vô sự! Bao nhiêu người đang chờ sinh con trai cho ông đây!"

Vừa nói, bố tôi vừa nhìn về phía bàn cách đó không xa.

Cả bàn đều là phụ nữ, có hai đến ba người tuổi xêm xêm Trương Hồng, người nhỏ tuổi nhất cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, có người ôm bụng, có người đang bế con.

Tôi nhìn về phía mẹ.

Mẹ tôi bình tĩnh gật đầu.

Cũng đúng, đều là vợ bé bố tôi nuôi bên ngoài, càng ngày càng nhiều.

“Bố." Tần Hữu còn muốn nói tiếp.

"Cút!" Bố tôi lại đập bàn, trừng mắt nhìn bọn họ: "Cút hết đi! Ngày mai ông đây sẽ ly hôn với mẹ chúng mày!"

Ba người bèn rời đi.

Trái ngược với lúc đến xòe đuôi như khổng tước, khi về lại chật vật như chó nhà có tang.

16.

Bữa tiệc mừng tốt đẹp đều bị mẹ con Trương Hồng biến thành mớ hỗn độn.

Bố tôi ăn không vô, mặt đen khó chịu ngồi đó ngực phập phồng dữ dội.

"Bố..." Tôi nhẹ nhàng gọi, nghiêng người về phía ông, "Xin lỗi, con không biết…..”

Tôi thật sự không biết.

Mặc dù đoán được bánh có vấn đề nhưng không nghĩ đến nó lại chứa đầy cức chó.

Vẻ mặt bố tôi một lời khó nói hết, đầu đầy vạch đen, cầm hếch lên ra vẻ kiên cường.

Tôi nhìn xung quanh, thấy rất nhiều vị khách đang nghịch điện thoại.

Tôi đoán họ đang leak video hoặc tám chuyện, chia sẻ chuyện cười của Tần Bách Vạn.

"Huỳnh Huỳnh." Mẹ tôi thì thầm tên tôi, ánh mắt đầy lo lắng: “Có gây ảnh hưởng xấu đến con không?”

“Không quan trọng.” Tôi mỉm cười lắc đầu, giả vờ hào phóng: “Em trai em gái còn nhỏ, con là chị thì nên bao dung, không thèm chấp đâu.”

Bố tôi quay lại nhìn tôi, muốn nói lại thôi, dường như muốn nói: đương nhiên là tôi không thèm để ý, dù sao người ăn cức cũng không phải là tôi.

Tôi cắn răng nhịn cười, cúi đầu phồng má để không bật ra tiếng cười sảng khoái.

Tôi cũng không đồng tình với bố đâu, dù sao cái phúc tam thê bảy thiếp, con cháu đầy đàn cũng không dễ hưởng như vậy!

Nhiều năm về trước, mẹ con tôi bị đuổi khỏi nhà, giờ đến lượt mẹ con Trương Hồng.

Tục ngữ có câu “Phong thủy luân phiên”. À không, “Ác giả ác báo” chứ.

17.

Thời đại Internet, thông tin giống như mọc cánh bay.

Thời gian một bữa trưa, video "Tần Bách Vạn ăn nước đá.i chó" đã lên sóng ở địa phương.

Main chính là Tần Tuyết, thứ hai mới là bố tôi.

[Cố tình đụng hàng với nhân vật chính của bữa tiệc, nữ phụ độc ác bạn thấy chưa?]

[Bánh cức chó không phải người thường nghĩ ra được đâu! Cô bé này có thể hư hỏng đến thế nào chứ, không hổ là do tiểu tam thượng vị dạy dỗ ra!]

[Nhưng vẫn phải nói, em gái quá đẹp đàn ông rấc iu! Chị gái trước mặt tất cả khách khứa nói thẳng chuyện tán tỉnh câu dẫn, nếu tôi là em gái tôi sẽ giet chet cô ấy!]

[Đây không phải là Tần Tuyết sao? Ở trường cô ta luôn giật đồ của Tần Huỳnh, chỉ cần nam sinh thích Tần Huỳnh thì cô ta đều tranh! Học rất tệ, không thể so sánh với Tần Huỳnh.]

[Cấp 2 tôi học cùng lớp với Tần Tuyết, tận mắt thấy cô ta ném cặp chị gái từ tầng bốn, còn gọi người bao vây bắt nạt, cực hư hỏng!]

[Triệu phú Tần Bách Vạn ăn cức đến mức có bóng ma tâm lý.]

[Em trai ngu si tứ chi phát triển! Phí phạm oxi, nếu không nói là cức chó thì ai mà biết?]

Trên mạng bàn tán xôn xao.

Mấy ngày liền tôi lúc nào cũng nghe điện thoại, chủ yếu là bạn học, 80% đề tài đều hỏi tôi về bữa tiệc ngày hôm đó, họ nói Tần Tuyết đã nhận cái chet xã hội.

Tôi cố gắng không nêu ý kiến gì.

Đầu tiên là tôi không có nhiều thời gian thỏa mãn dục vọng tám chuyện của bọn họ, hai là thời đại bây giờ, chỉ cần da mặt đủ dày thì cái chet xã hội có là gì?

Không phải sau ngày hôm đó, ba mẹ con họ vẫn ăn uống du lịch khắp nơi sao.

18.

Nghỉ hè.

Hầu hết các bạn cùng lớp đều bận tiệc tùng, đi du lịch, tám chuyện.

Tôi không có nhiều bạn bè, thỉnh thoảng mới gặp mặt, thời gian còn lại đều vẽ tranh.

Phác thảo tĩnh vật, hoặc là đến công viên dựng sạp vẽ chân dung.

Tạm thời không thiếu tiền nên toàn bộ số tiền tôi kiếm được đều để mua họa cụ quyên góp đến viện trẻ mồ côi, hoặc làm quen với vài người bạn mới.

Hè này bố tôi và Trương Hồng cũng không ly hôn.

Mẹ tôi - vợ trước đã ly dị, cực kỳ nhiệt tình chú ý tình trạng hôn nhân của họ.

“Bố con tại sao vẫn không ly hôn? Nghe nói còn nuôi hồ ly tinh lớn nhỏ cơ mà!”

"Khoảng thời gian này hồ ly lớn đấu với hồ ly nhỏ thật lợi hại, so với phim truyền hình còn gay cấn hơn!"

Mẹ tôi luyên thuyên hồi lâu, tôi hỏi mẹ: "Sao mẹ biết rõ thế?”

"Đương nhiên là mấy người thất sủng nói cho mẹ rồi. Bọn họ thấy con được cưng chiều nên đến xun xoe."

Tôi "Chậc", nghiêm túc đề nghị bà lén lút hóng chuyện thì đừng nói gì là được, về sau đỡ rước lấy phiền phức.

Ngoài ra, giữ khoảng cách với bố tôi, đừng vì ông ấy trì hoãn bản thân.

Hè này tôi cũng nghe chuyện Tần Tuyết đỗ trường nghề.

Thật không may, chúng tôi học cùng thành phố, cùng chuyên ngành.

19.

Thành phố lớn hơn rất nhiều so với thành thị quê tôi.

Những dãy nhà chọc trời nối nhau san sát, kinh đô ánh sáng khi về đêm, những nhãn hàng ngoại cao cấp xa xỉ, chiếc xe thể thao trị giá hàng triệu USD…..

Cường hào như bố tôi, tại thành phố này cũng chỉ gọi là khá giả.

Thật sự có người lái xe thể thao đến trường.

Tôi không có ý so sánh nhưng dưới sự khai sáng của bạn cùng phòng, tôi đã thay cặp kính dày bằng kinh áp tròng, lần đầu tiên tô son, lần đầu tiên đi giày cao gót.

Có người nói học đại học giống như phẫu thuật thẩm mỹ.

Người khác thì tôi không biết, ít nhất tôi thật sự thay đổi.

Có lần, bạn cùng phòng tôi vô tình nhìn thấy đoạn video về bữa tiệc lúc trước.

"Mấy người này có mù không? Rõ ràng chị gái đẹp hơn!"

“Không thể trách họ được, mấy người có mắt nhìn chứ? Khi đó vừa tốt nghiệp cấp 3, Huỳnh Huỳnh vừa nhìn đã thấy giống mọt sách, còn bị em gái bắt nạt đến mức nào chứ?”

"Không tồi, còn biết bênh vực người mình. Nếu không tớ cũng bai bai người bạn là cậu!”

Về chuyên ngành, tôi không dám lơ là dù chỉ một giây.

Khi còn nhỏ, tôi nỗ lực chăm chỉ học vẽ vì tôi biết mọi thứ tôi muốn, dù là nhân phẩm hay tôn nghiêm thì đều phải dựa vào chính mình.

Ở trường, suy nghĩ của tôi là: so với có tiền, tôi không chỉ so thành tích mà còn so cố gắng!

Hồi đó tôi học vẽ, bao nhiêu người đăng kí lớp học thêm, mời gia sư chuyên ngành, hoặc trực tiếp bái họa sĩ nổi tiếng làm thầy phân tích kỹ thuật chuyên sâu.

Tôi không phải thiên tài, nên cần nỗ lực gấp 100 lần để thu hẹp khoảng cách.

Bốn năm đại học, tôi không biết yêu là gì, nhưng tôi biết khung cảnh vắng lặng của trường học lúc 3 giờ sáng có bóng cây xào xạc, ánh trăng chiếu rọi khắp nơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.