Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
1.
Khi Trâu công công, thái giám bên người hoàng thượng đến đón ta, cha ta là Quý Tiện Nam đang vội vã bái đường thành thân.
Nhà họ Quý tràn ngập không khí vui mừng, chỉ có viện nhỏ đơn sơ của ta cô đơn lạnh lẽo.
“Tiêu Tiêu, hôm nay là ngày vui của cha con, người nó cưới chính là đích tiểu thư của phủ thừa tướng, rất cao quý, thế nên con đừng làm ra chuyện xấu gì.”
“Nhớ rõ những lời mà cha dặn con, sau khi vào cung vẫn phải ngoan ngoãn đấy.”
Bà nội của ta, Liễu thị, tuy đã ngoài năm mươi nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như thường.
“Nhà họ Quý chúng ta sau này đều dựa vào con cả đó.”
Ta ngước lên nhìn về phía Liễu thị, bà cong môi cười với ta, âm thầm vỗ vỗ túi tiền bên hông.
Trong đó có cất một chiếc chìa khóa.
Chiếc chìa khóa ấy có thể mở ra ngăn bí mật trong thư phòng của Quý Tiện Nam.
Tro cốt của mẹ ta được đặt trong ngăn bí mật đó.
Ta híp mắt, ngoan ngoãn cất lời:
“Vâng ạ.”
Trong thư phòng dán đầy bùa chú, ta hiển nhiên không thể đến gần.
Nếu không, sao ta có thể bị họ khống chế đến nông nỗi này?
Sau lưng Quý Tiện Nam có cao nhân chỉ điểm, ấy cũng chính là nguyên nhân mà ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bấy giờ, ông ta đang vội vã thành hôn, căn bản không có thời gian đến đưa tiễn ta.
Ta bước lên trên kiệu mềm, đi theo Trâu công công vào cung.
Cỗ kiệu vừa dừng lại, ta lập tức cảm nhận được trên đỉnh hoàng cung có một trận pháp Khóa Yêu cực kỳ lớn.
Đây là do quốc sư Ô Cưu bày ra, chỉ vì muốn giam cầm mẹ con ta.
Lão thái giám vừa giới thiệu cho ta phong cảnh trong hoàng cung, vừa a dua nịnh nọt:
“Nương nương, người xinh đẹp quá.”
“Tân đế nhìn thấy người, chắc chắn không thể rời mắt nổi.”
“Nếu lão thái phi còn sống thì tốt rồi, hai mẹ con người đúng thật là tiên nữ hạ phàm.”
Lão thái phi mà Trâu công công nhắc đến chính là mẹ của ta, Mạnh Nịnh.
Người trong cung đều nói mẹ ta là tiên nữ hạ phàm, mang đến sự giàu có cho Đại Thịnh.
Nhưng chỉ có ta biết, người mẹ dịu dàng hiền thục kia của ta vốn dĩ chẳng phải tiên nữ nào cả.
Bà ấy chẳng qua chỉ là một con yêu quái trên núi, là con chim nhả vàng cuối cùng trên thế gian này.
Một năm trước, người cha Quý Tiện Nam của ta vì dục vọng riêng của bản thân mình mà chuốc thuốc mê mẹ ta.
Ông ta dâng tặng mẹ cho hoàng đế tuổi già sức yếu, dùng bà ấy để đổi lấy công danh.
Tiên đế mê đắm nhan sắc xinh đẹp của mẹ ta, yêu thích khả năng nhả vàng của bà ấy. Vì thế, lão lệnh cho quốc sư bày ra một trận pháp lớn trong cung, cưỡng ép giữ mẹ ta lại hoàng cung.
Mẹ ta mất đi sự tự do, ngày ngày buồn bã không vui, nửa năm trước không chịu nổi mà qua đời.
Lão hoàng đế mất đi mỹ nhân, đau đớn khôn nguôi.
Ngày qua ngày, lão ta đắm chìm trong việc tu luyện, một lòng muốn hóa thành tiên hạc, bay lên trời tìm kiếm mẹ ta.
Nửa tháng trước, vì sử dụng “tiên đan” quá liều mà lão đột ngột qua đời khi đang thượng triều.
Tân đế Hoắc Bắc Kiêu lên ngôi, chèn ép các lão thần khắp nơi.
Cha ta vì muốn bảo vệ bản thân, đồng thời lấy lòng vị tân đế này, quyết định đưa ta vào cung.
Bởi vì trước đây từng có lịch sử huy hoàng có thể nhả vàng của mẹ ta nên tân đế rất vui mừng, sai Trâu công công đến Quý phủ nghênh đón ta từ sớm.
Ta vừa nghe Trâu công công nói, vừa nở nụ cười dịu dàng:
“Sau này còn phải nhờ công công chiếu cố thêm.”
Ta lấy một miếng vàng lá ra, lặng lẽ nhét vào trong tay Trâu công công.
Trâu công công là người khôn khéo, vui mừng nhận lấy, sau đó rút một quyển sổ ra đưa cho ta:
“Nô tài đã ghi chép sở thích của tân đế vào đây, hy vọng có thể giúp cho nương nương.”
Ta nhận lấy quyển sổ kia, bước vào cung Cẩm Tú.
Ta biết, hiện giờ, Quý Tiện Nam không những là thượng thư mà còn có phủ thừa tướng chống lưng.
Nếu muốn xử lý lão, ta cần phải có một chỗ dựa lớn hơn.
Mà tân đế Hoắc Bắc Kiêu, chính là chỗ dựa mà ta đang kiếm tìm ấy.
2.
Nhờ có sự giúp đỡ của Trâu công công, đêm đó, Hoắc Bắc Kiêu lật thẻ bài của ta, yêu cầu ta thị tẩm.
Đêm nay, Quý Tiện Nam ôm phi tần mới tình cảm thắm thiết.
Ta nằm trên long sàng cố gắng hết mình.
Thật ra, ta không có hứng thú gì với đàn ông.
May mà tộc Xà Mị chúng ta trời sinh đã biết nên quyến rũ người khác như thế nào.
Đêm dài đằng đẵng, Hoắc Bắc Kiêu không muốn nghỉ ngơi dù chỉ một khắc*, gọi người đưa nước đến tận 7 lần.
Ngày hôm sau, hắn dặn dò Trâu công công chuẩn bị cho ta bộ liễn* có đệm mềm.
(* Bộ liễn: Là một công cụ được người khác nâng để thay cho việc đi bộ trong thời cổ đại, cùng loại với cỗ kiệu.)
Trâu công công cười tươi đến nỗi lộ ra nếp nhăn trên khuôn mặt:
“Nô tài nói mà, tân đế nhìn thấy nương nương chắc chắn sẽ không thể rời mắt nổi.”
“Bộ liễn có đệm mềm này, xưa nay chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu được ngồi.”
“Hoàng thượng đối xử với nương nương tốt quá .”
Ta thấy ông ta nói ngọt, lại lặng lẽ cho ông ta thêm một miếng vàng lá.
Trâu công công nhanh chóng báo cho ta biết lịch trình những ngày tới của Hoắc Bắc Kiêu.
Ba ngày sau, ta bưng chén canh lê tuyết mà mình vất vả lắm mới nấu xong đi vào điện Cần Chính tìm Hoắc Bắc Kiêu, trùng hợp bắt gặp Quý Tiện Nam và phu nhân Thẩm Vãn Kiều của ông ta vào cung bái kiến.
Quý Tiện Nam nhìn thấy ta ngoài cửa, mới đầu hơi sửng sốt, ngay sau đó đã lạnh lùng nói:
“Đây là điện Cần Chính của hoàng thượng, mày đến đây làm gì?”
“Cút về ngay!”
Ông ta không biết, gần đây, ta và Hoắc Bắc Kiêu hằng đêm sênh ca*.
(* Sênh ca: Nghĩa đen là ca hát, nghĩa bóng là làm chuyện d/â/m loạn.)
Điện Cần Chính này, ta không biết đã đến bao nhiêu lần.
Trâu công công đứng canh trước cửa, hắng giọng quát lớn một tiếng:
“Quý thượng thư, xin ngài cẩn trọng lời nói.”
“Hiện giờ, người trước mặt ngài chính là người mà hoàng thượng sủng ái nhất, là nương nương cao quý của triều Đại Thịnh chúng ta, khônh phải tiểu cô nương chưa gả chồng trước đây đâu!”
“Ngài nhìn thấy nương nương, chẳng những không quỳ xuống hành lễ mà còn dám tùy ý quát tháo.”
“Ngài…… Ngài quá là vô lễ!”
Thẩm Vãn Kiều đứng bên cạnh nghe thấy những lời này, không nhịn được cười mỉa một tiếng.
Ả ta cầm khăn, toàn thân mềm như bông tựa vào người Quý Tiện Nam, cứ như không có xương vậy.
“Sao Trâu công công lại nói thế, Tiện Nam vẫn là cha của Tiêu Tiêu mà.”
“Chàng ấy răn dạy Tiêu Tiêu như vậy, chẳng qua là vì lo lắng con bé làm ra chuyện sai lầm, làm phiền hoàng thượng.”
“Sao qua miệng ông lại thành vô lễ rồi?”
“Chúng ta là bậc cha mẹ của Tiêu Tiêu, thấy con bé không hiểu chuyện nên mới chỉ dạy một chút, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao?”
Ta biết, Thẩm Vãn Kiều không phải đèn cạn dầu.
Năm đó, Quý Tiện Nam đánh thuốc mê mẹ ta, nhẫn tâm đưa người bầu bạn bên gối ông ta nhiều năm vào cung, cớ sự đều do Thẩm Vãn Kiều mà ra.
Nghe nói, ả ta vô tình gặp được Quý Tiện Nam trong một đại hội thơ từ tổ chức mỗi năm một lần trong kinh thành.
Khi đó, Quý Tiện Nam phong lưu phóng khoáng, tài năng xuất sắc, là thanh niên vừa có tài vừa có sắc số một trong lòng các quý nữ kinh thành.
Chỉ tiếc là ông ta đã kết hôn từ sớm, đã có con rồi.
Những quý nữ kia đương nhiên không thể tự hạ thấp thân phận của mình, gả cho người ta làm vợ kế được.
Chỉ có một mình Thẩm Vãn Kiều không màng ánh mắt thế nhân, thường xuyên lấy lý do bàn luận thơ từ để lén lút hẹn gặp Quý Tiện Nam.
Hai người họ thường xuyên qua lại, dần dần nảy sinh tình cảm.
Mẹ ta không biết những chuyện này, nhưng ta biết rất rõ.
Ta sợ bà ấy đau lòng buồn bã, trao tấm chân tình cho sai người, từng âm thầm nhắc nhở bà ấy, nhưng mẹ ta cực kỳ tin tưởng Quý Tiện Nam:
“Tiêu Tiêu, chàng ấy là cha con.”
“Chàng ấy từng cứu mạng ta, là người tốt nhất trên thế gian này. Sao chàng có thể làm ra chuyện có lỗi với hai mẹ con chúng ta được chứ?”
Người mẹ ngốc của ta tin tưởng Quý Tiện Nam không chút nghi ngờ, ai nói cũng chẳng nghe.
Vì thu thập bằng chứng để mẹ ta hết hy vọng, ta từng thử rất nhiều phương pháp, nhưng chưa từng bắt được nhược điểm thật sự.
Thẩm Vãn Kiều quá thông minh.
Ả ta biết rõ, chỉ cần ả ta không lên giường với Quý Tiện Nam, những người khác không thể làm gì được cả.
Mà Quý Tiện Nam lại có bệnh chung của phần lớn đàn ông — Sĩ diện, hư vinh.
Thẩm Vãn Kiều chỉ cần rơi lệ gọi hai tiếng công tử, lại khen thơ do ông ta làm ra là ông ta lập tức mê mẩn đến mức không biết trời trăng gì.
Những mánh khóe quyến rũ mà ả ta phô bày đó, mẹ ta không hề hiểu.
Mẹ ta chẳng qua chỉ là một con chim nhả vàng nhỏ bé giữa núi rừng, vì báo ân cứu mạng của Quý Tiện Nam mà học theo dáng vẻ của con người, sinh sống mười mấy năm trong nhân gian chẳng dễ dàng gì.
Quý Tiện Nam tùy tiện viết ra những câu cú tuyệt thế kia, mẹ ta một chữ cũng không hiểu, càng đừng nói đến việc cho bình phẩm.
Dần dà, ông ta cảm thấy mẹ ta thô bỉ nông cạn, không xứng với tài tử nức tiếng như ông ta.
Ông ta và Thẩm Vãn Kiều càng lúc càng thân mật, ánh mắt ông ta nhìn về phía mẹ ta càng ngày càng chán ghét.
Sau này, ông ta vì Thẩm Vãn Kiều mà bất chấp đạo nghĩa, vươn bàn tay độc ác về phía người vợ tào khang* chung chăn gối với mình suốt mười mấy năm.
Ta chưa kịp thu thập bằng chứng Quý Tiện Nam và Thẩm Vãn Kiều gian díu với nhau thì đã hay tin mẹ mình bị đưa vào trong cung.
Đây là lần đầu tiên ta và Thẩm Vãn Kiều đối mặt so chiêu.
Trước kia, ta vẫn luôn trốn trong góc tối, nhìn ả ta và Quý Tiện Nam ngâm thơ đối đáp.
Khi đó, vì mẹ, ta nhẫn nhịn, nhịn rồi lại nhịn.
Bây giờ, ta không muốn nhịn nữa!
“Thẩm di nương nói đúng, cha ta dạy dỗ ta, ta đương nhiên khắc ghi trong lòng.”
“Nhưng điện Cần Chính là nơi mà hoàng thượng cho phép ta tới, lời của hoàng thượng chính là thánh chỉ.”
“Thẩm di nương nói ta không hiểu chuyện, chẳng lẽ là đang ám chỉ hoàng thượng không hiểu chuyện hay sao?”
Những tia nắng chiếu xuống cung điện, soi rọi dáng người cao gầy mảnh khảnh của Thẩm Vãn Kiều.
Khoảnh khắc gương mặt xinh đẹp kia nghe thấy những lời ta nói, dần dần trở nên âm trầm đáng sợ vô cùng.
Ta chưa bao giờ gặp qua người nào thay đổi sắc mặt nhanh đến nhường ấy.
Đôi mắt kia của ả như tẩm thuốc độc vậy.
“Tướng công, chàng nhìn con gái ngoan của chàng xem, rõ ràng ta được chàng cưới hỏi đàng hoàng, sao con bé lại gọi ta là di nương chứ?”
Quý Tiện Nam nhìn thấy ả ta khóc sướt mướt như vậy thì nhìn về phía ta bằng ánh mắt tràn ngập bất mãn:
“Tiêu Tiêu, sao mày có thể ăn nói như vậy hả? Xin lỗi mẹ của mày mau!”
Thẩm Vãn Kiều tựa vào trong lồng ngực của Quý Tiện Nam, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Ả ta cho rằng ta sẽ nghe theo ý ả, đáng tiếc, kể từ khoảnh khắc ta bước chân vào hoàng cung này, sự trả thù của ta đã bắt đầu rồi.
3.
“Lời này của Thẩm di nương kỳ lạ thật.”
“Cha mẹ ta vốn không hề hòa ly, bà ấy đương nhiên là phu nhân chính thất của nhà họ Quý.”
“Tuy tiên hoàng hạ chỉ tứ hôn cho ngươi và cha ta, nhưng tiên hoàng không hề để cha ta nâng ngươi lên làm bình thê. Tính ra, ta vẫn là đích trưởng nữ của nhà họ Quý. Di nương nhìn thấy ta, chẳng lẽ không nên hành lễ hay sao?”
Ta ung dung thong thả mà thưởng thức khăn tay của mình, nhìn Thẩm Vãn Kiều cười tủm tỉm.
Thẩm Vãn Kiều cuối cùng không nhịn nổi nữa, ả ta tức muốn hộc máu mà xông lên, giọng nói trở nên chói tai:
“Ai mà không biết mẹ ngươi đã bị tiên đế nạp vào hậu cung, trở thành phi tử rồi chứ?”
“Hiện giờ, ngươi luôn miệng nói mẹ ngươi mới là phu nhân chính thất của nhà họ Quý, chẳng phải là mỉa mai tiên đế cưỡng đoạt vợ của triều thần, hoành đao đoạt ái* hay sao?”
(* Hoành đao đoạt ái: Cướp của ai đó một cái gì đó mà họ yêu mến.)
“Quý Tiêu Tiêu, vọng nghị tiên đế chính là tội lớn.”
Ta cười, nghiêng đầu nhìn Quý Tiện Nam:
“Cha, năm đó, mẹ căn bản không hề ký vào thư hòa ly. Cha lừa gạt tiên đế, nói là mẹ đã tự nguyện ký thư hòa ly với cha, tự nguyện vào cung làm phi.”
“Cha nói xem, đây có phải là tội khi quân hay không?”
Ta nhìn về phía Thẩm Vãn Kiều, vươn tay giúp ả ta sửa lại vạt áo cho ngay ngắn, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng:
“Vọng nghị tiên đế là tội lớn, nhưng khi quân chính là tội ch/ế/t đó nha……”
“Chuyện lừa gạt năm đó, Thẩm di nương thật sự không nhúng tay à?”
Thân thể của Thẩm Vãn Kiều run lên, ả nhìn về phía ta bằng đôi mắt hoảng sợ không cam lòng:
“Ta…… Ta không biết ngươi đang nói gì.”
Sao ả có thể không biết ta đang nói gì?
Dù sao, ả ta mới là kẻ chủ mưu mà!
Năm đó, nếu không phải Thẩm Vãn Kiều thu mua quan phủ, làm giả một lá thư hòa ly có con dấu của quan phủ thì làm sao Quý Tiện Nam có thể qua mắt được tiên đế?
Ta không đáp lại lời nói của Thẩm Vãn Kiều, chỉ híp mắt hỏi Trâu công công một câu:
“Dựa theo quy tắc trong cung, nếu thượng thư đại nhân nhìn thấy bổn cung mà không hành lễ thì nên xử phạt như thế nào?”
Trâu công công vừa nghe vậy thì đứng thẳng lưng, ho nhẹ một tiếng:
“Dựa theo luật của Đại Thịnh ta, phải chịu phạt 50 gậy.”
Xem thêm...
Bình luận truyện