[Zhihu] Vong tình cổ

Chương 3: Phần 3 END




10.

Ta cùng Ân Hành, một người mang thai, một người gãy chân, lảo đảo lắc lư cùng đi về Miêu Cương.

Lúc ta tới đây chỉ lo nhanh nhanh đi tìm cách sinh con nên mướn một chiếc xe ngựa, cả ngày nằm ngủ, đi một tháng là tới thành Dương Châu.

Khi trở về có thêm người làm bạn, bỗng nhiên lại thêm cảm giác lạc thú của đi du ngoạn.

Ân Hành là nhị thiếu gia chưa từng ra khỏi thành Dương Châu, ta là thánh nữ Miêu Cương chưa từng xuống núi.

Thấy nước sông cuồn cuộn, ta vỗ tay khen, nước lớn thật.

Ân Hành cũng cảm thán, đúng là so với suối giả róc rách trong nhà ở Dương Châu thì lớn hơn nhiều, trước đây hắn cũng chỉ đọc qua trong sách.

Hai kẻ nhà quê chưa hiểu sự đời dính vào một chỗ, cũng chẳng ai có thể ghét bỏ chê bai ai.

Có khi đi đường rừng đường núi, đêm không kịp tới khách điếm trong trấn, chỉ có thể ngủ tạm nơi sơn dã.

Ân Hành chống nạng đi bẻ cây bẻ cành về nhóm củi mà hì hục cọ đến nửa ngày, trầy da tróc vảy cũng chẳng ra tí khói nào.

Mặt hắn đỏ gay, càng xoay cây gỗ ác liệt hơn.

“Này!” Ta đưa cho hắn một con sâu, “Hỏa cổ đó! Dùng đi!”

Ân Hành ngạc nhiên nhìn con sâu trong lòng bàn tay: “Nó có thể phun lửa à?”

Ta cạn lời: “Không thể! Nhưng ngươi sờ xem có có ấm không?”

Ân Hành gật gật đầu, mặt vẫn ngơ ngác.

Ta lại trừng mắt nhìn hắn: “Những con sâu khác đều lạnh, nó ấm thì gọi là hỏa cổ chứ sao? Cho ngươi để sưởi ấm tạm vậy, không thích thì thôi, cho ngươi lạnh ch*t đi!”

Ân Hành nhịn không được cười ra tiếng, cười nắc nẻ mãi không ngừng.

Ta giơ chân đạp cho hắn hai phát.

Hắn đứng dậy, cởi áo choàng khoác lên người ta rồi ngồi xuống dựa sát vào ta.

Khi quay đầu nhìn ta, đáy mắt hắn còn mang ý cười: “Thế này cũng có thể sưởi ấm.”

Dưới ánh trăng, mặt hắn không ngừng phóng đại, ta hốt hoảng quay đi chỗ khác.

“Trên tai cô nương có một nốt ruồi đỏ, lạ thật, hình như trước kia ta cũng tưừng gặp một người như vậy.”

Mặt ta nóng nóng, đẩy hắn ra: “Tránh ra, sát vào đây làm gì? Đồ đàn ông quỷ kế đa đoan.”

Cứ đi thong dong vậy khoảng bốn tháng, bụng ta ngày càng phồng lên, sắc mặt Ân Hành cũng ngày càng đen hơn.

Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, lôi kéo ta hỏi: “Cô nương có thai phải không? Hài tử của ai?”

Ta gật đầu rồi lại lắc đầu, không dám nói gì.

Ở dưới mí mắt hắn, mang thai hài tử của hắn mà lại không nói cho hắn biết.

Người hiền hòa như Ân Hành mà biết chuyện chắc cũng xé x.á.c ta mất.

Nhưng Ân Hành lại hiểu lầm ý ta, trầm tư một lát rồi cắn răng nói: “Không biết ai à? Vậy cô nương cùng ta về thành Dương Châu thành thân. Sinh đứa bé ra coi như con của ta, ta nuôi.”

“Vậy người ngươi muốn tìm thì sao? Không đi Miêu Cương nữa à?”

Ân Hành ngẩn người, cười khổ: “Biết đi đâu mà tìm? Ta chỉ nhớ được chuyện nàng ấy ở Miêu Cương, còn lại chẳng có chút manh mối nào. Ta chỉ nhớ hình như mình có chuyện phải nói với nàng ấy, nhưng mà là chuyện gì ta cũng không biết. Huống hồ, không hiểu vì sao khi ở cạnh cô nương, ta rất ít khi nhớ đến người ta muốn tìm. Ta luôn cảm thấy thật bình yên, thậm chí có khi còn hy vọng con đường này có thể đi chậm một chút.”

Ta trầm mặc.

Hắn nói ít nhất nên cho hài tử một gia đình hoàn chỉnh. Chỉ cần ta cùng hắn về Dương Châu, hắn sẽ coi hài tử của ta như ruột thịt mà nuôi nấng.

Coi hài tử của mình như ruột thịt, không hổ là Ân Hành mà.

Ta nghĩ vậy nhưng không cười nổi.

Nước mắt cứ thế chảy ra: “Ân Hành, thực xin lỗi, ta có bệnh, là tâm bệnh.”

Ta từ nhỏ không có phụ thân, không biết ông ấy tên họ là gì, không biết diện mạo ông ấy ra sao, chỉ biết ông ấy đã cô phụ nương ta.

Ba vị trưởng lão hận cha ta thấu xương, sợ ta sẽ trở thành người yêu đương não tàn như nương nên đã mang ta về nuôi.

Ta từ nhỏ đã nghe các trưởng lão nói đàn ông không có kẻ nào tốt, chỉ có sứ mệnh phát triển Miêu Cương là cao cả nhất.

Và phương pháp giáo dục của bọn họ đã thành công, ta đã in sâu trong đầu rằng đàn ông trên khắp thế gian này toàn kẻ bạc tình, tình yêu là thứ vô dụng nhất.

Nhưng mà sau đó các trưởng lão lại hối hận.

Thời gian thấm thoát trôi qua, họ đã già đi, đại trưởng lão giỏi nhất cũng bắt đầu hoa mắt không phân biệt được trùng độc với trùng ngọt.

Nhị trưởng lão từng lên xuống núi thoăn thoắt, giờ xuống núi một lần thôi về chân cẳng đau đến mấy ngày.

Tam trưởng lão trước đây tám chuyện bảy ngày bảy đêm không ngủ, giờ một ngày cũng không chịu nổi.

Các trưởng lão không biết còn bên ta được bao lâu, vậy nên họ nghĩ lại, làm thế thật sự công bằng với ta sao? Họ thật sự muốn ta một mình cô đơn trên núi, gánh vác sứ mệnh nặng nề ấy sao?

Các trưởng lão lấy cớ giục ta sinh con nối dõi, thật ra là muốn ta đi ra thế giới bên ngoài, để tận mắt nhìn xem thế giới có giống như những gì ta được dạy không.

Ân Hành ôm lấy ta, dịu dàng lau nước mắt cho ta: “Nàng không sai, là các trưởng lão không đúng, họ không nên dạy nàng nhát gan, trốn tránh như vậy mà nên dạy nàng can đảm, dũng cảm đối mặt.”

“Không phải nàng biết dùng cổ sao? Đáng lẽ ra họ nên dạy nàng rằng kẻ nào dám đối xử tệ với nàng thì cứ thẳng tay độc ch*t kẻ đó, đó mới là đạo lý.”

Ta khẽ cười, không nói gì.

Nương ta năm đó là thánh nữ Miêu Cương, sao lại không thể bảo vệ chính mình chứ? Chỉ là không xuống tay được thôi.

“Nói nhiều như vậy nhưng… Ân Hành, ta không thể cùng ngươi về Dương Châu.”

Mỗi người luôn có vùng an toàn của riêng mình, cố thủ ở Miêu Cương làm một thánh nữ không màng tình ái chính là vùng an toàn của ta.

Núi cao Miêu Cương cũng đã khắc sâu trong lòng, ta không buông xuống được.

Ân Hành rũ mắt: “Phải làm thế nào nàng mới tin ta? Nàng hạ cổ ta đi, nếu ta dám hai lòng sẽ phát độc mà ch*t, được không?”

Nếu trên thế giới thực sự có loại cổ như vậy, nương ta đã không ch*t.

Nhưng ta còn dư lại ba con vong tình cổ.

Nếu Ân Hành có thể một lần nữa vượt qua vong tình cổ đến tìm ta, có phải ta nên vứt bỏ quan niệm cố hữu, thử tin tưởng hắn một lần không?

Ân Hành vươn tay ra: “Ăn một lần ba con luôn cũng được. Nếu ta đã nhận định nàng thì dù ăn 30 con ta cũng sẽ vẫn yêu nàng.”

Ta đang khóc mà phải bật cười, lườm hắn: “Cổ trùng của ta là đồ nhắm rượu chắc, lấy đâu ra nhiều như vậy?”

Ta còn phải giữ lại hai con để gây giống, ăn như hắn thì vong tình cổ tuyệt chủng luôn mất.

Ta còn đang do dự, Ân Hành đã quyết đoán bỏ một con vào miệng.

Hắn nói: “Nhất Tâm, lần đánh cuộc này, ta chắc chắn sẽ không thua.”

11.

Trước đây ta cứ cho hắn ăn cổ xong rồi chạy trốn, lần này là lần đầu tiên ta ngồi bên cạnh chờ Ân Hành tỉnh lại.

Qua một lúc, Ân Hành tỉnh lại, day day thái dương, quay đầu sang nhìn ta thì lắp bắp: “Cô nương là ai? Không đúng, hình như ta từng gặp cô nương ở đâu rồi? Nhưng sao ta lại không nhớ gì? Có phải ta bị mất trí nhớ không?”

Ta gật đầu, Ân Hành lập tức lộ ra vẻ mặt hoang mang, nhìn bụng ta kinh ngạc nói: “Đây là… hài tử của ta à? Cô nương… là phu nhân của ta?”

Lần thứ hai khi ta mò vào phòng hắn, hắn cũng ngơ ngác không hiểu gì thế này.

Ta lắc lắc đầu, mắt hôm qua khóc vẫn còn hồng hồng, ta lại cố nặn ra hai giọt nước mắt: “Không. Là ngươi thấy ta xinh đẹp nên đã đả thương cha của con ta rồi bắt cóc ta đến đây.”

Ân Hành trầm tư một lát, dường như đang cố nhớ ra điều gì.

“Ngươi không tin?”

“Không, ta tin. Bởi vì ta vừa thấy cô nương đã cảm nhận được… hình như mình sẽ yêu cô nương.”

Nhưng mà việc cường đoạt thê tử của người khác là không đúng, không hiểu sao ta lại làm ra chuyện như vậy. Hay là bây giờ ta đưa cô nương về tìm chồng hòa li trước, sau đó sẽ gửi sính lễ đàng hoàng tới cửa, cưới cô nương về nhà.”

“Ngươi im.” Ta quát lên rồi nhào tới hôn Ân Hành.

Quá tam ba bận, Ân Hành đã ăn vong tình cổ đến ba lần mà vẫn một lòng hướng đến ta.

Ta đây tin hắn một lần thì đã sao?

Ân Hành nói đúng, ta biết dùng cổ, nếu dám hắn lừa gạt bạc tình với ta, ta sẽ hạ cổ hắn rồi nhốt vào lồng.

“Từ từ, hình như ta nhớ ra gì đó. Có phải… có phải cô nương từng trèo lên giường ta?”

“Im!”

Sao? Thánh nữ Miêu Cương thì không cần mặt mũi chắc?

12.

Ta đưa Ân Hành về Miêu Cương.

Người đầu tiên ra cửa đón ta chính là nhị trưởng lão, thấy ta mang theo một nam nhân về liền bắt đầu gõ mõ: “Ôi con ngoan của ta, sao con lại thật sự đưa một tên cẩu nam nhân về đây thế này? Tà ma mau biến, tà ma mau biến.”

Ngay sau đó là đại trưởng lão nghe tiếng chạy ra, vừa thấy ta và Ân Hành đã mặt mũi sa sầm: “Tốt nhất là con dẫn hắn về để nuôi trùng.”

Tam trưởng lão đúng ngày không xuống núi tám chuyện, tay cầm hạt dưa đi theo sau, tò mò hỏi: “Đây là ai? Học vấn thế nào? Nhà có mấy người? Có thê thiếp con cái gì chưa? Các con quen nhau thế nào?”

Ta cười, quả nhiên ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ trùng nhà mình, mấy tháng không gặp, các trưởng lão vẫn thú vị như vậy.

Ta kéo Ân Hành ra trước mặt: “Giới thiệu với các trưởng lão, đây là cha của đứa nhỏ trong bụng con.”

13.

Ân Hành đi theo ta, sống ở Miêu Cương. Hắn nói mình là con thứ trong nhà, gia nghiệp đã có đại ca kế thừa, hắn bị tống đến Dương Châu làm công tử tiêu dao phú quý. Ở Dương Châu mãi cũng chán, không bằng theo ta về làm phu quân thánh nữ Miêu Cương.

Ta cười.

Ta hiểu phần tình cảm này của hắn.

Làm gì có ai thật sự muốn thoát ly hoàn cảnh sống quen thuộc, đi đến nơi ngàn dặm xa xôi sống chứ?

Cũng chỉ là vì yêu mà thôi.

Ta từng nói với Ân Hành, trong lòng ta đầu tiên là thánh nữ Miêu Cương, thứ hai là chính mình, cuối cùng mới là phu nhân của hắn.

Ân Hành nhớ kỹ nên đã lựa chọn thành toàn cho ta.

Nhìn ta cảm động, hắn khẽ cười: “Không cần cảm động như vậy đâu. Mà này, hình như hôm nay ta lại nhớ ra chút chuyện. Hình như đêm trước ngày đại hôn, nàng đã bỏ chạy, còn cho ta ăn vong tình cổ?”

Ta chột dạ cười cười.

“Còn làm bộ không quen biết định quăng ta ở chỗ đám sơn tặc?”

Ta rụt rụt cổ.

“Còn định lừa ta đây không phải hài tử của ta?” Ân Hành dán sát lại, ôm eo ta: “Vậy rốt cuộc giải dược của vong tình cổ là gì? Hình như gần đây ta càng ngày càng nhớ ra nhiều chuyện hơn.”

Ta vội vàng bịt miệng Ân Hành bằng một nụ hôn, đề phòng hắn lại lắm lời.

Giải dược của vong tình cổ chính là yêu.

Cổ mẫu ở trên người ta, vậy nên chỉ cần ta yêu Ân Hành thì dù hắn có ăn bao nhiêu cổ trùng cũng sẽ không bao giờ quên ta.

14.

Chín tháng mười ngày qua đi, ta hạ sinh một tiểu nữ nhi xinh đẹp.

Ân Hành ôm nữ nhi, miệng cười đến mang tai.

Đại trưởng lão cười tít mắt, nói sau này đợi nữ nhi của ta lớn lên sẽ dạy nàng viết chữ.

Nhị trưởng lão nói sẽ dạy nàng đọc thơ, tam trưởng lão vui tươi hớn hở vừa cắn hạt dưa vừa chen vào, đòi kể chuyện cho nàng.

Cuộc sống hạnh phúc ấm áp đến mức không thật, sau khi sinh con ta bỗng dưng trở nên đa sầu đa cảm, luôn cảm thấy cuộc sống này là do ta cưỡng cầu mà có.

Ban đêm, ta hỏi Ân Hành: “Người Trung Nguyên các chàng không phải đều thích nữ nhân tri thư đạt lễ, ôn nhu dịu dàng sao? Sao chàng lại thích một nữ tử Miêu Cương không câu nệ tiểu tiết, lần đầu gặp đã trèo lên giường chàng như ta?”

Ta cẩn thận nhìn từng biểu cảm trên mặt Ân Hành, một lúc lâu sau, hắn cười ra tiếng, xoa xoa tóc ta.

“Nhưng mà nàng vừa mâu thuẫn, lại vừa đáng yêu.”

“Nói nàng ngây thơ thì cô nương ném khăn tay cho ta cũng không ít, nhưng nhân lúc đêm hôn khuya khoắt mà lẻn vào phòng ta thì nàng là người đầu tiên.”

“Nhưng nếu nàng gan lớn thì cũng không đúng, hôn hôn cổ ta hai lần rồi hốt hoảng chạy trốn, còn tự nghĩ là mình đã mang thai.”

“Nói nàng yếu đuối thì cũng không đúng, nàng có thể hạ cổ khiến ta không động nổi. Nhưng cũng không thể nói nàng lợi hại, vì khi giữ chặt tay nàng, nàng sẽ không động đậy để ta làm xằng làm bậy, ơ…”

Ta bịt miệng Ân Hành lại, cắn một cái lên hầu kết: “Im miệng!”

Hắn dù mất ký ức nhưng một lần rồi lại một lần yêu ta, ta cũng ở trong ngàn vạn người một lần rồi lại một lần lựa chọn hắn.

Chỉ có thể nói, đôi ta là định mệnh trói buộc, duyên trời tác hợp.

Ngoại truyện 1

Thật lâu về sau, nữ nhi tò mò hỏi ta: “Nương, sao nương lại gả cho cha?”

Ta hồi tưởng một lát, bởi vì cha con là đồ yêu đương não tàn cứng đầu cứng cổ.

Ta dưỡng mười năm mới được tổng cộng năm con vong tình cổ, cha con chưa đến nửa năm đã ăn mất ba con của ta.

Mỗi con cổ trùng đều là ta dùng máu nuôi nầng từ nhỏ, vạn lượng khó mua, giờ nghĩ lại lòng ta vẫn còn đau đây này.

Là tiền cả đó!

“Vậy sau đó thì sao ạ?” Nữ nhi hỏi.

Sau đó?

Sau đó hắn không nhớ rõ ra, nhưng một lần rồi lại một lần yêu ta.

Ta vẫn luôn tự nhủ mềm lòng với nam nhân là tàn nhẫn với chính mình, nhưng một lần rồi lại một lần vẫn quay người chạy về phía hắn.

Ngoại truyện 2

Nương ta từ nhỏ đã thông minh, học cái gì cũng nhanh, nhưng mà lại sợ sâu.

Đường đường là thánh nữ Miêu Cương là lại sợ cổ trùng, thật là điều nực cười nhất trên đời.

Các trưởng lão vì thể mà rầu thúi ruột, nhưng nương ta trừ việc sợ sâu ra thì những thứ khác chỉ cần xem một lần là nhớ.

Mười lăm tuổi bà đã có thể xử lý sự vụ trong tộc gọn gàng đâu ra đấy.

Trưởng lảo cảm thấy nương ta thông minh trời phú, nhất định có thể phát triển Miêu Cương.

Cho đến năm nương ta hai mươi tuổi.

Miêu Cương có truyền thống khi thánh nữ 20 tuổi sẽ xuống núi rèn luyện. Thứ nhất là để sinh ra thánh nữ đời sau, thứ hai là vì tổ tiên hiểu cứ đóng cửa ru rú mãi thì chỉ có tàn, phải giao lưu mới có thể phát triển cổ thuật Miêu Cương.

Chỉ là hầu hết thánh nữ các đời đều sẽ giống như ta, lùi thời gian xuống núi lại vài năm.

Chỉ có nương ta vừa tròn 20 đã hoan hỉ thu dọn tay nải xuống núi.

Nương ta đã ở trên núi đủ rồi, bà nói: “Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, Miêu Cương quá nhỏ, như một chiếc lồng với ta.”

Vì nương ta thông minh tài giỏi nên các trưởng lão đều rất an tâm, ai ngờ đâu khi gặp lại thì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Ở Trung Nguyên, nương ta từng gặp cao thủ đệ nhất có thể một kiếm địch ba quân, từng gặp kiếm khách tâm cao khí ngạo, từng gặp đại thân bừng bừng ý chí vì dân vì nước.

Nhưng cuối cùng bà lại lựa chọn cha ta, một người vai không thể gánh, tay không thể nhấc, một thư sinh đọc sách cũng sợ sâu giống như bà.

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nương ta nhìn cha ta thế nào cũng thấy đẹp, coi sự nhát gan của ông ấy là đáng yêu, coi sự cổ hủ của ông ấy là chính trực.

Nương ta cho rằng con người không ai hoàn mỹ, cha ta không thể hoàn mỹ và bà cũng vậy. Cuộc sống của hai người cũng chẳng phải để viết nên sử sách, vậy thì hoàn mỹ làm gì.

Nhưng mà cuối cùng nương ta… thua rồi.

Nam nhân từng nhắm tịt hai mắt, nén sợ vọt lên đuổi sâu cho bà, sau này cũng bắt đầu học cách ngủ qua đêm bên ngoài.

Ban đầu ông ấy nói với nương ta rằng cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, sau đó lại nói trong kinh thành không có nam nhân nào không tam thê tứ thiếp.

Ông ấy ghét bỏ nương ta tới từ Miêu Cương, vừa không hiểu lễ nghĩa như tiểu thư kinh thành, vừa không thể trợ giúp cho con đường làm quan của ông ấy.

Ông ấy bắt đầu đưa hết nữ nhân này đến nữ nhân khác vào nhà, mặc kệ nương ta khô héo nơi hậu viện.

Trước lúc hậm hực quá mà ch*t, nương ta cũng không độc ch*t tên bạc tình kia mà chỉ giao phó ta cho ba vị trưởng lão.

Bà ấy nói ước nguyện duy nhất là ta lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc, mong ta cả đời đừng dẫm vào vết xe đổ của mình.

(Hoàn)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.