[Zhihu] Vong tình cổ

Chương 2: Phần 2




6.

Để sớm biết mình có mang thai hay không, ta dứt khoát ở luôn trong một y quán.

Một ngày ba lần, ta ăn vạ lão y sư bắt mạch xem ta có thai chưa, còn đều đặn đúng giờ hơn cả giờ ăn cơm.

Sau một tháng như vậy, lão y sư sa sầm mặt mũi, nói ta đừng vội kiểm tra hỉ mạch, trước tiên nên đến y quán đối diện kiểm tra đầu óc xem thế nào.

“Vì sao? Chỗ ông đây cũng là y quán mà? Tại sao khám đầu lại phải sang y quán đội diện, chẳng lẽ ông thừa nhận y thuật của ông không bằng người ta?” Ta thắc mắc.

Lão y sư này cùng đại phu trong y quán đối diện cả đời đối đầu nhau, lúc nào cũng phân cao phân thấp, đương nhiên sẽ không vui khi nghe câu này.

Ông ta đen mặt, râu dựng ngược lên, rống giận: “Bởi vì y quán đối diện nhiều người không có đầu óc, có kinh nghiệm chẩn trị loại bệnh này! Ngươi qua đó là quá hợp lý luôn! Lão hủ ta đang bình thường mà vì sống chung với mấy kẻ như các ngươi, đầu cũng sắp phát đi/ên rồi!”

Ta bĩu môi.

Người Trung Nguyên thật kỳ lạ, cả cái thành lớn thế này mà hai tiểu y quán còn phải tranh giành nhau.

Chẳng như ở Miêu Cương chúng ta, ai cũng dưỡng cổ, chẳng ai ganh đua với ai.

Tất cả mọi người cùng ném cổ mình dưỡng vào trong một cái bình, cho bọn chúng “giao lưu”, con nào sống con nào ch*t là do ý trời.

Lại nói rời đi lâu như vậy, ta cũng nhớ Miêu Cương lắm rồi, nhớ cả ba vị trưởng lão nữa.

Nhưng nếu ta thất bại quay về, tam trưởng lão nhất định sẽ mang chuyện của ta đi truyền khắp Miêu Cương, để mọi người chê cười ta.

Không được.

Ta nằm rạp ra bàn, xem kẻ tới người lui trong y quán, tiếp tục sự nghiệp chưa thành, tìm cha cho hài tử.

Nhìn tới nhìn lui, hình như chỉ có Ân Hành là hợp ý ta nhất.

Những người khác hoặc là thân hình không cường tráng bằng hắn, hoặc là tính tình không tốt bằng hắn.

Tiếc là Ân Hành chỉ có bên ngoài đẹp chứ bên trong không xài được. Lần trước ta run chân mất ba ngày, thế mà không mang thai.

Á… Tên này chắc đốt nhang muỗi cũng lên, vừa nhắc đến Ân Hành liền thấy hắn xuất hiện trong y quán.

Hắn tới y quán làm gì nhỉ?

Hy vọng không phải vong tình cổ của ta có vấn đề gì.

Cổ trùng này của ta, hắn là người đầu tiên ăn, chưa từng có thí nghiệm lâm sáng, cũng không biết có tác dụng phụ gì không.

Ta kề tai vào cửa phòng khám bệnh nghe lén.

“Nhị thiếu gia thể mạch khoẻ mạnh, không có vấn đề gì.”

Ân Hành ngập ngừng một lát rồi mới nói với lão y sư: “Không phải thân thể có vấn đề… là… là gần đây ta luôn mơ thấy một nữ tử.”

“Người trẻ tuổi hỏa khí vượng thịnh, tâm sinh ái mộ với nữ tử cũng là bình thường, không coi là bệnh.”

Ân Hành có chút ngượng ngùng: “Nhưng ta luôn cảm thấy có chuyện gì đó thực sự đã phát sinh chứ không phải mơ. Ta cảm giác như có ai đó có chút tài mọn, đã động tay động chân, cố tình không cho ta nhớ ra, vậy nên ta mới đến tìm y sư, hy vọng biết rõ nguyên do.”

Nói hươu nói vượn!

Cô nãi nãi đây là kỳ tài dùng cổ ngàn năm có một của Miêu Cương, cổ trùng ta dưỡng ra ngàn lượng vàng cũng không mua được!

Ta là người sáng tạo ra thảo cổ, bề ngoài nhìn như cỏ, ăn vào cũng giống cỏ, dù là con trâu già nhất còn không phân biệt được, khai sáng một dòng cổ mới ở Miêu Cương.

Còn nữa, trùng ngứa mà ta nghiên cứu ra năm mười tuổi có thể gây ngứa khủng khiếp, triều đình còn đặt mua số lượng lớn về làm công cụ tra hình.

Tài mọn cái đầu nhà ngươi!

Đám người Trung Nguyên ngu ngốc các ngươi sao biết được một con sâu nho nhỏ đó quý giá đến mức nào!

Ta đứng ngoài chửi mắng cái cửa gỗ, không để ý trong phòng xem bệnh đã xong.

Cửa vừa mở ra, ta chật vật ngã lăn ra đất.

Ân Hành không rời đi mà ngược lại kề sát mặt ta, nhìn một hồi rồi và hỏi: “Ta biết cô nương à?”

Ta lắc đầu như trống bỏi.

“Vậy cô nương biết ta à?”

Ta lại lắc đầu, đầu lắc còn nhanh hơn tim đập, mồ hôi trên trán túa ra.

“Vậy ——” Ân Hành đứng thẳng lại, trái tim ta cũng dần dần buông xuống, “Chắc chắn là nói dối, mang về hỏi một chút.”

Không phải chứ? Tiểu tử ngươi lần trước ở trên giường có khôn khéo thế này đâu!

7.

Lần đầu tiên ta đè Ân Hành dưới thân, hắn trúng định thân cổ không thể động đậy.

Bây giờ cùng một địa điểm, ta đổi lại thành người bị đè.

Ch*t tiệt, chờ ta về Miêu Cương nhất định phải cố gắng nghiên cứu ra loại cổ tăng sức mạnh, ăn xong một tay đánh bay dăm ba cái tên cẩu nam nhân này.

“Ta cũng tìm người mà nhất thời mạo phạm, xin lỗi cô nương.”

Ta bĩu môi: “Làm rồi mới xin lỗi, giả nhân giả nghĩa, không hổ là ngươi nha Ân Hành.”

Hai mắt Ân Hành sáng rực lên: “Quả nhiên là cô nương biết ta, bằng không sao lại biết tên húy của ta.”

Hỏng, hỏng rồi, lộ rồi.

Ta trừng mắt: “Đồ lươn lẹo! Bảo sao đại trưởng lão luôn nói đàn ông không có kẻ nào tốt.”

Ân Hành không trả lời, không biết nghĩ ra cái gì, mặt hắn bỗng dưng đỏ lên, trong mắt long lanh nước.

Gì vậy, ngươi ngượng ngùng hoảng hốt cái gì?

Mới vừa rồi ở y quán hung hung hăng hăng hô người kéo ta về, bây giờ lại ra vẻ yếu đuối, đúng là đồ hai mặt.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, ta sẽ dùng cổ đấy nhé, một con to bằng móng tay thôi là độc ch*t mười kẻ như ngươi!”

Mặt Ân Hành không ngừng phóng đại trước mặt ta: “Ta nhớ rõ, trên vành tai của nữ tử trong mộng có một nốt ruồi đỏ, vậy nên xin đắc tội.”

Ngứa quá.

Hắn sờ sờ tai phải ta, dùng tay nắn vuốt nốt ruồi đỏ trên đó, cười tươi đến mức trên má lộ rõ cả núm đồng tiền.

“Tìm được nàng rồi. Nàng là ai? Chúng ta quen nhau thế nào? Sao ta lại quên mất nàng?”

Ta không trả lời gì cả, ném thẳng một con định thân cổ vào miệng hắn.

Cứ cọ tới cọ lui, sờ sờ nắn nắn, phiền ch*t đi được.

Tới cũng tới rồi, thôi thì cố gắng lần nữa xem có hài tử được không nào, vậy là ta lại cắn một ngụm lên hầu kết Ân Hành, giống như lần đầu gặp mặt.

“Sao ta không thể động đậy? Mà lạ thật, hình như ta từng trải qua tình cảnh này rồi. Nhưng mà dù thế nào thì làm thế này cũng không hợp lễ, không tốt cho danh tiết của nàng, hay là nàng chờ ta đưa sính lễ đến trước, kiệu tám người khiêng rước nàng qua cửa rồi…”

Đại trưởng lão chỉ nói đàn ông không đáng tin, sao không nói cho ta đàn ông còn lắm lời thế này chứ.

Ta dứt khoát bịt miệng hắn lại: “Câm miệng.”

Các trưởng lão đều nói ta học cái gì cũng nhanh.

Ta cũng cảm thấy như vậy.

Sau khi định thân cổ được giải, Ân Hành nhìn ta chăm chú, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Vậy là ta đá hắn một cái bay xuống giường.

“Sao lại đá ta?”

Ta ôm đầu chui vào trong chăn: “Đại trưởng lão nói đàn ông không có kẻ nào tốt, đàn ông càng đẹp càng hay lừa người.”

“Ta đã từng lừa nàng cái gì chưa?”

Ta lắc đầu.

“Ta đã từng làm tổn thương nàng chưa?”

Ta lắc đầu rồi lại gật gật.

Ân Hành kinh ngạc, ngồi thẳng dậy: “Sao có thể? Sao ta có thể tổn thương nàng được?”

Ta hiếm khi ngượng ngùng thế này: “Lần trước… chân ta tê rần đến ba ngày.”

Ân Hành khụ khụ hai tiếng, mặt ửng đỏ: “Cái đó… không tính. Thứ nhất ta chưa từng lừa gạt nàng, thứ hai chưa từng tổn thương nàng, dù không nhớ rõ vẫn đi tìm nàng. Nàng thành kiến với ta như vậy không phải quá bất công sao.”

Ân Hành muốn trèo lên giường, ta lại giơ chân đạp hắn xuống.

“Nhưng mà đại trưởng lão đã nói không có tên đàn ông nào trên thế giới này không lừa người cả.”

Nương ta cũng đã bị lừa như vậy.

Đại trưởng lão từng nói, ta tuy có thiên phú dưỡng cổ nhưng luận về tài học hay năng lực còn chưa bằng một phần mười nương ta.

Giỏi như nương mà còn không sống được quá 25 tuổi.

Bây giờ tính ra, ta còn lớn hơn tuổi nương hồi đó.

8.

Ta cứ vậy ở lại phủ của Ân Hành.

Một hôm ta thấy trong phủ không khí vui mừng, nha hoàn đi ngang qua đều cầm đèn lồng đỏ.

Ta cũng tò mò chạy đi xem náo nhiệt.

“Công tử nhà chúng ta sắp thành hôn!” Tiểu nha hoàn báo tin vui, nụ cười trên mặt không giấu được.

Ồ, cha của hài tử ta sắp đón dâu sao?

“Cưới ai vậy?” Ta cắn hạt dưa tò mò hỏi.

“Cô nương Nhất Tâm! Công tử nhà ta đã tự mình đi tìm cao tăng xem xét, cũng thật trùng hợp, cao tăng nói công tử với Nhất Tâm cô nương là duyên trời tác hợp.”

“Vậy là công tử đã chuẩn bị suốt đêm, nói phải cho Nhất Tâm cô nương một hôn lễ thật long trọng!”

Ta lại cắn hạt dưa, trở về phòng.

Nghe thấy chính mình sắp thành hôn. Không được, phải ngủ thêm một lát.

Vừa về thì gặp ngay Ân Hành mặt mũi hân hoan đang nhìn ta, ta trợn mắt: “Ngươi thật sự không lừa ta chuyện gì sao?”

Ân Hành trầm tư một lát, mờ mịt lắc đầu.

Đồ lừa đảo.

Đàn ông đều là đồ lừa đảo.

Ai thèm cùng ngươi thành hôn rồi ở lại Dương Châu chứ? Ta là thánh nữ Miêu Cương, còn phải về kế thừa gia nghiệp.

Đàn ông sẽ chỉ làm chậm trễ sự nghiệp dưỡng cổ của ta thôi!

Ta đau lòng rơi lệ: “Ân Hành, há mồm.”

“Hả?”

“Ăn cổ đi.”

Ăn xong rồi tỉnh táo lại cho ta.

Vong tình cổ Miêu Cương là để trị bệnh yêu đương não tàn.

9.

Xuống núi mấy tháng, hài tử còn chưa có mà vong tình cổ đã chỉ còn ba con.

Mỗi con cổ trùng đều là do ta dùng máu nuôi dưỡng, lại ăn nữa là chúng sẽ tuyệt chủng đó.

Đây không phải là đốt tiền, mà là đốt mệnh ta đó!

Ta mang vẻ mặt đau khổ trở lại y quán, gọi lão y sư nhanh nhanh bắt mạch cho ta, xem có hỉ mạch không.

Lão y sư đang ngồi khám bệnh, ngẩng mặt lên thấy ta, đen mặt: “Sao ngươi lại về rồi? Ta đã nói ngươi đi cái y quán rách nát đối diện mà kiểm tra đầu, nếu ngươi mà mang thai, ta đây…”

“Ông làm sao?”

Lão y sư nhìn nhìn ta rồi bắt mạch cho ta: “Ta đây liền hái đầu lão đại phu ngu ngốc nhà đối diện xuống cho ngươi làm cầu đá. Không phải chứ… sao ngươi lại có hỉ mạch thật thế này?”

Tạ ơn trời đất!

Ta đập bàn, nói lời từ biệt, ngay trong đêm nay ta rời thành, về Miêu Cương tiếp tục sự nghiệp nuôi cổ!

Mà cũng thật không khéo, vừa ra khỏi thành Dương Châu ta liền gặp sơn tặc đang cướp bóc.

Nam nhân bị cướp cũng có chút võ công, nhưng mà một mình sao đấu lại được, rất nhanh đã bị đám sơn tặc đè xuống đất đ/á/nh.

Nhìn từng gậy hạ xuống, ta cũng thấy đau thay.

Tâm tư ta muốn tích chút phúc đức cho hài tử nên lập tức móc bình cổ ra tương trợ.

Sau khi độc hết một đám sơn tặc, ta bắt đầu bấm ngón tay: “Tuy đây chỉ là mông hãn cổ bình thường nhất nhưng mà người khác thường chỉ dưỡng được cổ trùng màu đen xấu xí. Còn loại ta tạo ra lại là màu bạc lấp lánh xinh đẹp, vậy nên,... tính ngươi 500 lượng một con.”

Đang tính toán, ta nhìn lại mặt người mình vừa cứu mà ngây người…

Đây là cha của con ta mà.

Sao ra khỏi thành Dương Châu mà vẫn gặp hắn.

“Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, sau này hồi phủ tại hạ sẽ sai người đưa ngân lượng đến phủ.” Ân Hành vừa nói vừa rít vào một tiếng.

Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này ta không dám gọi tên hắn ra nữa: “Nhìn quần áo trên người ngươi thì có vẻ là nhân sĩ Dương Châu, ta đưa ngươi về thành nhé.”

“Không cần, tại hạ đang muốn đi Miêu Cương tìm người.”

Ta kinh hãi? Đi Miêu Cương?

Ta chỉ mượn ngươi sinh một đứa con thôi mà, ngươi lại muốn đuổi về tận quê ta vậy.

Sao không thể hảo tụ hảo tán mà nhất định phải đến Miêu Cương chứ?

Ta đau đầu, hỏi hắn: “Ngươi tìm ai?”

Ánh mắt Ân Hành mê mang, chớp chớp vài cái: “Tại hạ không nhớ rõ, nhưng chắc chắn đó là người rất quan trọng với ta.”

Không nhớ rõ là tốt rồi, ta cầm tay nải lên: “Không tiện đường, xin lỗi không tiễn được, tạm biệt vị huynh đài.”

Ân Hành lại rít vào lần nữa, cố nén đau gật gật đầu.

Vừa rồi đám sơn tặc kia ra tay rất tàn nhẫn, đã đánh gãy chân Ân Hành.

Ta xoay người đi về hướng tây, trong miệng niệm chân lý nhị trưởng lão đã dạy: “Mềm lòng với nam nhân chính là tàn nhẫn với chính mình.”

Nhưng mà da thịt Ân Hành so với ta còn trắng trẻo nõn nà hơn, véo véo mấy cái còn có thể để lại vết, vừa rồi bị đánh như thế chắc phải tím đến nửa tháng.

“Đau lòng nam nhân thì xui xẻo ba đời.”

Nhưng mà Ân Hành chưa từng làm sai chuyện gì, là ta lẻn vào nhà hắn trước, cũng là ta lừa hắn ăn vong tình cổ.

Nếu không có ta, hắn sẽ tiếp tục thong dong tự tại ở thành Dương Châu làm nhị thiếu gia của hắn, chứ không phải lặn lội đến Miêu Cương tìm một người mà bản thân còn chẳng nhớ rõ.

Ta quay đầu lại: “Này! Ta không cõng ngươi được đâu, ngươi vịn vào ta mà đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.