1.
Ta là thánh nữ Miêu Cương.
Bà ngoại cùng nương ta đều là người yêu đương não tàn trăm năm khó gặp ở Miêu Cương này. Vì tình yêu mà từ bỏ cơ nghiệp, cuối cùng lại cũng vì tình yêu mà ch*t.
Để cứu vớt Miêu Cương, đại trưởng lão từ nhỏ đã nghiêm khắc giáo dục ta, tránh cho ta đi vào vết xe đổ của bà ngoại và nương.
Khi ta năm tuổi, câu đầu tiên đại trưởng lão dạy ta viết là: “Đàn ông không có kẻ nào tốt.”
Khi ta bảy tuổi học đọc thơ, nhị trưởng lão đã loại bỏ hầu hết thơ ca trong Kinh Thi, nói với ta đó đều là tà vật, bị cấm trong tộc.
Ta chỉ được học hai câu thơ do nhị trưởng lão tự viết: “Thà tin trên đời có quỷ, còn hơn tin lời đàn ông.”
Tam trưởng lão là người cà lơ phất phơ, bà cũng không bắt ta đọc sách, không đòi hỏi ta sau này lớn lên phải trở thành người hữu dụng cho Miêu Cương. Mỗi ngày tam trưởng lão chỉ bám riết lấy ta, kể cho ta chuyện bát quái khắp nơi.
Chẳng hạn như ông Lý ngoại tình thì thôi đi, lại còn ngoại tình với bà Vương 80 tuổi ở hẻm sau.
Chẳng hạn như Triệu Tam ở trấn trên đã 50 tuổi lại đột nhiên khăng khăng rằng mình yêu một con heo nhà hàng xóm. Không chỉ quả quyết mua về mà còn ôm chăn nệm chạy vào chuồng heo ngủ.
Nghe xong ta hít vào một hơi, trời đất, đàn ông sao lại khủng bố như vậy chứ?
Dưới sự dạy dỗ của các vị trưởng lão, ta thật sự coi đàn ông như rắn rết, dốc lòng cho sự nghiệp dưỡng cổ.
Mới đầu các trưởng lão rất vui, sau đó lại kêu trời kêu đất, nói ta không thể chặt đứt dòng dõi Miêu Cương được, cầu xin ta mau mau sinh hạ Thánh Nữ đời sau cho Miêu Cương.
Ta choáng váng.
Sinh con à? Chỉ có thể cùng đàn ông mới sinh được à? Ặc ặc, đáng sợ quá đi!
2.
Đại trưởng lão ôm cổ trùng đứng ở cửa phòng ta uy hiếp, nếu ta không sinh con bà sẽ tự độc ch*t chính mình.
Ta liếc mắt nhắc nhở: “Đại trưởng lão, thứ người đang cầm là trùng ngọt, ăn vào trừ ngon ra thì chẳng có tác dụng gì.”
Nhị trưởng lão trèo đèo lội suối suốt đêm lên núi xin mõ của lão hòa thượng, hy vọng có thể đánh thức lương tri của ta.
Ta ăn cơm, bà gõ mõ: “Trên đời có ba điều bất hiếu.”
Ta uống nước, bà gõ mõ: “Không sinh con đẻ cái.”
Ta ngủ, bà lại gõ mõ: “Tổ tông trên trời hiển linh, Miêu Cương chúng ta sắp kết thúc ở thế hệ này rồi. Nương của Nhất Tâm ơi, nhị trưởng lão xin lỗi, nhà chúng ta đành đoạn tử tuyệt tôn ở đây vậy, hu hu hu.”
Ta bịt tai, làm bộ không nghe thấy.
Nhất Tâm chính là ta, ngụ ý là chỉ một lòng dưỡng cổ, đoạn tình tuyệt ái.
Lại nói… tên này là ba trưởng lão rút thăm lựa chọn cho ta.
Sau này khi lớn lên, biết được chuyện ba vị trưởng lão chọn tên cho ta từ bốn cái tên Đoạn Tình, Tuyệt Ái, Nhất Tâm, Phong Tâm, ta đã rơi nước mắt, cảm tạ bà ngoại trên trời linh thiêng phù hộ.
Làm gì có khuê nữ nhà ai tên là Tuyệt Ái, kể cả thánh nữ Miêu Cương cũng không được!
Tam trưởng lão thì vẫn luôn không quan tâm, bà vẫn thường xuyên xuống núi nghe lỏm chuyện bát quái rồi về kể cho ta nghe.
“Ta nghe nói, dưới chân núi có thôn nhà họ Lưu, trong thôn có một tiểu nữ nhi xinh đẹp xảy ra chuyện kì lạ!”
Ta ngẩng đầu nhíu mày: “Chuyện gì lạ ạ?”
“Nghe nói nàng ta hơn 20 tuổi còn chưa chịu sinh con, cho nên ba tổ mẫu trong nhà đều mất tích một cách kỳ lạ! Trời đất ơi, ta nghe mà sợ mất mật, không dám hóng thêm nữa, suốt đêm chạy về đây.”
Ta trợn mắt.
“Còn nữa, thôn nhà họ Vương cũng có chuyện lạ. Nghe nói ở cuối thôn có một tiểu khuê nữa, năm đó 30 tuổi còn chưa gả chồng, nương nàng ta ch*t không nhắm mắt. Tiểu khuê nữ đó là người hiếu thuận, thỉnh một cao tăng trong chùa gần đó về làm lễ cho nương, vậy mà bà ấy vẫn không nhắm mắt.”
“Trong tình huống đó, tiểu khuê nữ cũng không dám hạ táng, con đoán xem kết cục thế nào?”
Ta đang cắn hạt dựa, thuận miệng hỏi xem thế nào?
“Khuê nữ kia vội vàng tìm một nam nhân nói muốn sinh hài tử, vậy là nương nàng ta nhắm mắt lại luôn.”
Xì, thật vớ vẩn!
Một hài tử thôi chứ gì? Ta sinh là được đúng không!
Vậy là ta ôm tay nải xuống núi ngay trong đêm, ba trưởng lão bịn rịn, lau nước mắt dặn dò ta: “Sinh hài tử xong là về ngay, ngàn vạn lần đừng tin mấy lời mật ngọt của bọn đàn ông, nương con chính là vì vậy mà ch*t đó.”
Đại trưởng lão đưa cho ta một hộp cổ trùng: “Cần thiết thì bỏ cha lấy con, gi*t hắn.”
Ta trưởng lão vẫy vẫy khăn tay: “Nếu là một tên nhanh mồm nhanh miệng thì mang về nuôi cũng được, coi như thêm một miệng ăn mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên bị đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão liên hợp lại chỉnh đốn.
Ta vẫy vẫy tay, lên đường xuống núi.
3
Ta tới Dương Châu, nghe nói đây là vùng địa linh nhân kiệt.
Dù sao cũng đường đường là cha của thánh nữ Miêu Cương đời tiếp theo, không thể tùy tiện chọn một nam nhân vớ vẩn được, ít ra cũng phải vừa mắt ta.
Ta ngồi trên nóc nhà cao nhất Dương Châu quan sát 3 ngày vẫn chưa chọn được người thích hợp.
Một công tử trẻ tuổi đi qua, ta lắc đầu: Không được, người này đen quá.
Một người bán bánh bao đi qua: Quá béo.
Người này quá gầy, người nọ quá lùn, người kia… Ơ, hình như không phải nam nhân.
Ta khóc thét, vò đầu bứt tóc, sinh hài tử quả nhiên không phải chuyện dễ.
Đột nhiên, ta nhìn xuyên qua rèm xe ngựa bị gió thổi bay, thấy một nam nhân vai rộng eo thon, mày sắc như kiếm. Còn những chỗ khác thì bị quần áo che mất rồi, tạm thời không nhìn thấy.
Nhưng nói chung là cũng miễn cưỡng đủ điều kiện làm cha của con ta.
Ban đêm, ta trà trộn vào tòa nhà, mò mẫm đến chỗ hắn ở.
“Tiểu thư đêm khuya tới chơi, không tiếp đón từ xa là tại hạ thất lễ. Nhưng mà tiểu thư có thể giải thích một chút được không? Vì sao ta không thể động đậy?” Nam nhân mà ta đã chọn nằm ngửa trên giường, hỏi.
Không tồi không tồi, là một người cảm xúc ổn định. Vậy sau này con sinh ra cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
“Định thân cổ, qua nửa nén hương là hết tác dụng. Ta muốn cùng ngươi sinh hài tử, đương nhiên không thể để ngươi cử động rồi!”
Ta không để ý đến lời chất vấn, nhanh chóng cắn một ngụm vào hầu kết của hắn, tốc chiến tốc thắng.
Cắn hai miếng, cảm thấy cũng ổn rồi, ta xoay người nhanh chóng chạy trốn, hy vọng có thể một lần thành công luôn.
Nếu không lần tới lại phí thêm một con định thân cổ nữa, vậy sinh con cũng quá tốn kém rồi!
Đáng tiếc, nửa tháng trôi qua, ta không hề có cảm giác buồn nôn, y sư ở y quán cũng nói ta không mang thai.
Ta đen mặt hỏi hắn sao lại không mang thai, y sư nhỏ giọng lẩm bẩm, không được thì về mang phu quân đến đây kiểm tra chứ sao lại hỏi hắn.
Vậy là đêm hôm đó, ta lại bò lên giường của nam nhân kia, hôn bẹp bẹp lên cổ hắn.
Hôn xong, ta ghét bỏ nói: “Lần trước hôn hai lần mà không có thai được, không phải tiểu tư ngươi không được đấy chứ? Vất vả lắm mới chọn được một người ta vừa lòng, thế mà lại bất lực. Sinh con khó vậy trời?”
Cha của con ta ngẩn ra, cả người run rẩy: “Ngươi, ngươi nói gì? Ngươi nói lại lần nữa ta nghe?”
4
“Thì đó, ta thấy ngươi cũng sáng sủa, rất thích hợp làm cha của con ta! Ta lẻn vào đây hai lần liền, không phải là vì cùng ngươi sinh con thì là vì cái gì chứ?”
Ta nhíu mày nhìn hắn, nam nhân đẹp trai thế mà thân thể lại không dùng được, đầu óc cũng chậm chạp luôn.
Cha của con ta đỏ bừng mặt, nếu không phải đang dính định thân cổ, chắc là đã kéo chăn trùm mặt mất rồi.
“Tiểu thư ăn nói cẩn thận! Chúng ta chưa đưa sính lễ, chưa thành hôn, sao… sao có thể làm chuyện như vậy? Không hợp lễ nghĩa!”
“... Còn… còn nữa, tiểu thư có thể lấy cổ trùng ra cho tại hạ được không, ta thấy hơi ngứa.”
Định thân cổ chỉ có tác dụng trong thời gian nửa nén hương, ta đương nhiên phải tranh thủ, liên tục hôn mấy cái lên hầu kết hắn, hy vọng có thể sớm sinh thánh nữ đời sau cho Miêu Cương.
“Nhưng mà… ta chỉ muốn cùng ngươi sinh con thôi chứ không muốn gả cho ngươi. Đại trưởng lão nói đàn ông không có kẻ nào tốt.”
Cha của con ta thay đổi sắc mặt, không thẹn thùng nữa: “Chưa thành hôn đã có con gọi là con ngoài giá thú, thật sự không hợp lễ nghĩa, cũng không công bằng với đứa bé. Nếu tiểu thư có tâm thì hãy lưu lại tên họ, ta… ta sẽ mang sính lễ tới cầu hôn.”
Ta gãi gãi mũi: “Người Trung Nguyên các ngươi cứ hay ra vẻ, miệng lúc nào cũng nói lễ giáo còn làm hay không thì chẳng biết. Ta không muốn gả chồng đâu, ta còn phải về Miêu Cương làm thánh nữ.”
“Nói, ngươi rốt cuộc có giúp ta sinh con được không? Nếu không được ta còn đi tìm người khác. Tuy rằng ngươi là người ta thấy thuận mắt nhất nhưng mà quan trọng nhất là phải sinh được con.”
Nói xong ta liền đứng lên, rời khỏi người hắn.
“Nhưng… nhưng mà nếu chỉ hôn cổ thì sẽ không sinh con được.” Cha của con ta lại đỏ mặt, cắn răng ngập ngừng mãi mới nói ra được một câu.
Hỏng rồi, bị lừa rồi.
Các trưởng lão tử nhỏ đã dạy ta phải tránh xa đám đàn ông như rắn rết, sao lại cho ta xem xuân cung đồ chứ.
Hóa ra thứ ta xem bao năm qua chỉ là bản tóm gọn!
Ta ngồi thẳng dậy, đấm đấm hai cái xuống giường cho hả giận, ngượng ngùng tìm cớ rút lui: “Vậy thôi để ta về học lại, ngươi chờ ta hai ngày! Chờ ta học xong rồi lại đến tìm ngươi sinh con! Ngươi yên tâm, các trưởng lão đều nói ta thông minh, học cái gì cũng nhanh!”
Không biết là nghĩ đến chuyện gì, lần này cha của con ta không chỉ mặt mà cổ cũng đỏ bừng.
“Từ từ đã ——”
Ta sửng sốt, ngay sau đó bị vật ngược xuống giường.
Ch*t tiệt, thời gian nửa nén hương đã hết, định thân cổ mất tác dụng rồi.
Nữ tử Miêu Cương chúng ta giỏi nuôi và dùng cổ, nhưng không có võ công, sức lực cũng yếu, ta dùng toàn lực cũng không nhúc nhích được chút nào.
“Không cần đi tìm người khác học, để ta dạy nàng.”
“Còn nữa, tên ta là Ân Hành. Đã là cha của con nàng, ít nhất cũng phải nhớ được cái tên chứ nhỉ?”
Các trưởng lão nói đúng, đàn ông dưới chân núi toàn là lang sói.
Đây là những gì ta ngộ ra sau khi chân run rẩy, nước mắt ròng ròng.
Ta chỉ nhớ mang máng, cuối cùng trong lúc nửa tỉnh nửa mê, có người ghé tai ta hỏi: “Sau khi sinh con nàng sẽ làm thế nào, bỏ cha lấy con à?”
“Không cần phải phiền toái như vậy, ta nuôi vong tình cổ, dùng một con thôi là sẽ khiến ngươi mất trí nhớ.”
“Vong tình cổ có giải dược không?”
Ta ngủ thiếp đi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như ta còn nắm phải một con trùng ngo ngo ngoe ngoe.
5
Sáng sớm hôm sau, chân ta run rẩy muốn chạy trốn nhưng chưa kịp xuống giường đã bị giữ lại: “Nàng đi đâu?”
Ta gãi gãi đầu, quay lại nói lời cảm tạ: “Tuy là hơi lạ nhưng dù sao cũng cám ơn ngươi. Giờ ta phải đi tìm y sư bắt mạch, nếu mang thai thành công thì sẽ về Miêu Cương luôn. Ngày rộng tháng dài, hẹn ngày gặp lại.”
Ân Hành mặc áo không đàng hoàng, ngực phanh ra, dây lưng cũng không thắt, trên người hắn đầy vết cào, ta nhìn mà hoảng hốt.
Hắn một tay chống đầu, một tay kéo kéo ống tay áo ta, thấp giọng hỏi: “Có thể không đi được không?”
“Nếu chưa thể mang thai thì ta đối với tiểu thư vẫn còn tác dụng. Còn nếu đã mang thai, vậy cũng không thể để hài tử sinh ra mà không biết mặt phụ thân.”
“Ân Hành đã mạo phạm tiểu thư, nguyện ý phụ trách.”
Khuôn mặt xinh trai của n Hành lại đỏ bừng, nhìn về phía ta đầy mong chờ.
Các trưởng lão nói đùng, đàn ông dưới chân núi toàn là họa thủy.
Đàn ông càng đẹp sẽ càng gạt người, giả vờ yếu đuối để đánh thức bản năng mẫu tính của nữ nhân.
Đáng giận!
Ta chỉ muốn mượn hắn để sinh hài tử, hắn lại muốn giữ ta lại, lừa dối trái tim ta!
Lúc trước nương ta chính là bị lừa dối như vậy, cuối cùng bị cướp đi hết, người cũng chẳng còn.
Vậy là ta đột nhiên ngắt lời, gọi hắn: “Ân Hành!”
“Hả?”
Ta ném thẳng một con cổ trùng vào miệng hắn, trong lòng nhói lên một cái, thương tiếc bé trùng của ta.
Vong tình cổ, con nào cũng là do ta chích máu nuôi nấng, vạn lượng cũng không mua được, trên thế gian này chỉ có năm con.
Bây giờ mất đi một con rồi.
Cầu trời phù hộ lần này nhất định phải mang thai thành công.
“Vong tình cổ, ngủ một giấc tỉnh lại ngươi sẽ quên ta hoàn toàn. Tạm biệt, cha của con ta! Mỗi năm đến ngày này, ta sẽ bảo hài tử thắp cho ngươi một nén nhang!”