[Zhihu] Vong ơn bội nghĩa

Chương 1: Phần 2




7.

Quả nhiên, chưa tới vài ngày đã nghe nói mẫu thân Trần Thế Đạt trói Liễu nhi lại, ném vào phòng củi để uốn nắn lại tính tình cho nàng ta.

Liễu nhi chống đỡ một hơi chạy ra, cuối cùng té xỉu ở ngoài lớp học của Trần Thế Đạt, hét lên phu quân cứu ta.

Mẫu thân hắn hung thần ác sát đuổi theo, tất cả mọi người ở lớp học đều được xem náo nhiệt.

Nghe nói sau đó phu tử ở lớp học mắng hắn trị gia không nghiêm, kết quả nghe nhầm đồn bậy, biến thành nói nhà bọn họ mưu đoạt của hồi môn của con dâu, ngược đãi tân nương tử.

Liễu nhi quả nhiên rất biết xử lý, vừa về đến nhà đã quỳ gối trước mặt Trần Thế Đạt khóc vừa, khóc vừa nói mình không nên chạy trốn, làm hại phu quân mất mặt, bị mẹ chồng đánh một chút cũng không sao, hiện tại phải làm sao bây giờ.

Rồi lại cố ý để lộ ra thân thể đầy vết thương. Trần Thế Đạt vừa tức vừa đau lòng, nổi giận bảo mẫu thân hắn đừng gây khó dễ nữa.

Kết quả đêm đó lão thái bà liền ôm bài vị của phụ thân hắn, khóc lóc kể lể cả đời mình không như ý.

Đêm khuya khoắt tiếng khóc vang vọng, trở thành chuyện cười của hàng xóm láng giềng.

Ta yên lặng cắn hạt dưa xem chuyện cười.

Thậm chí còn trở tay giúp đỡ mười thư sinh ở lớp học, lại ngừng chu cấp những thứ trước đó của Trần Thế Đạt.

Đã như vậy, ta sao có thể không gây khó dễ cho hắn chứ?

8.

Nghe lời nha hoàn từ lớp học về kể lại, ngày hôm sau Trần Thế Đạt đầu óc choáng váng đến lớp học, đồng môn đều xa lánh hắn.

Khi phát hiện thức ăn hằng ngày của mình đã trở thành bữa cơm đạm bạc, hắn giận dữ, mắng: “Đồ hạ tiện, ngươi cũng tới coi thường ta? Sao ngươi dám cắt xén phần ăn của ta!”

Mà trưởng công mua cơm chỉ liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái rồi nói: "Ơ, Trần tú tài vẫn còn coi mình là vị hôn phu quý giá của Lộ đại tiểu thư à?"

Sắc mặt Trần Thế Đạt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng, túm lấy cổ áo trưởng công: “Các ngươi cắt xén cơm canh của ta, ngày trước rõ ràng toàn là ba mặn hai chay, hôm nay lại chỉ cho ta một chén canh, còn ở chỗ này châm chọc khiêu khích!"

“Đi, cùng ta đến gặp phu tử!”

Nói được một nửa, Trần Thế Đạt bỗng nhiên bị trưởng công đẩy xuống đất. Các thư sinh chung quanh cũng bỏ bát cơm xuống, nhìn về phía bọn họ.

"Mọi người mau tới xem, Trần tú tài này thật sự không biết nói đạo lý, ngày xưa Lộ đại tiểu thư người ta vì hắn mà trả trước ngân lượng, cơm hắn ăn đương nhiên so với tất cả mọi người tốt hơn mấy lần."

"Hôm nay hắn vong ân phụ nghĩa cưới người khác, Lộ đại tiểu thư ngừng bạc của hắn, hắn lại còn dám đứng đây oán trách?"

“Xem ra Trần tú tài là kẻ ăn bám, ăn đến nghiện luôn rồi!”

Trưởng công khinh bỉ nhổ một ngụm nước miếng bên cạnh hắn.

“Là một Tú tài lại vong ân phụ nghĩa, không biết xấu hổ như vậy, thật là mất mặt người đọc sách chúng ta.”

Sắc mặt Trần Thế Đạt trắng bệch, ngồi yên tại chỗ. Lúc này, ánh mắt của những người xung quanh như thanh kiếm sắc bén đâm vào người hắn.

"Không phải thanh cao lắm sao, không phải khinh thường tiền tài của nhà Lộ đại tiểu thư sao, không có tiền của Lộ đại tiểu thư, ngươi làm gì được sống thoải mái ở lớp học như vậy?"

Trần Thế Đạt bị mọi người vây quanh chất vấn, hai mắt trợn tròn, hôn mê bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại, phòng của hắn đã. chuyển từ phòng tốt sang căn phòng tồi tàn nhất.

Trong khi đó hàng chục thư sinh khác đang vui vẻ chuyển đến căn phòng tốt hắn ở lúc trước, trong tay cầm bút và mực loại thượng hạng.

“Lộ đại tiểu thư giúp đỡ hơn mười thư sinh có học thức của học viện chúng ta, ngân lượng đã được trả đầy đủ cho học viện, từ nay về sau tất cả chi phí của chúng ta đều do Lộ đại tiểu thư trả.”

"Lộ đại tiểu thư thật sự là cao quý ôn nhu, có tri thức hiểu lễ nghĩa nha, chúng ta chắc chắn phải nhớ ơn, tuyệt đối không được phụ lòng người!"

9.

Trong những năm qua ta luôn đáp ứng mọi yêu cầu Trần Thế Đạt đưa ra, phòng ở và đồ dùng tốt nhất, quần áo phối sức tốt nhất, ăn ở tốt nhất, lão sư tốt nhất, học viện tốt nhất, toàn bộ đều có người đưa tới cho hắn.

Hắn được tâng bốc dần dần cho rằng mình cũng là một công tử thế gia, hoàn toàn khác biệt với những đồng môn chân đất ở học viện.

Dưới sự đắc ý vênh váo, hắn lại càng không kiên nhẫn với ta, cảm thấy ta là người không biết gì, vô cùng thô lỗ, cả người toàn mùi tiền.

Nhưng hôm nay, ta chỉ lấy lại số bạc ta chu cấp cho hắn, hắn đã không chịu nổi rồi. Mà những thứ các thư sinh kia đang sở hữu, vốn dĩ là của hắn.

Chính hắn đã đánh mất tất cả.

Lần thứ hai nghe được chuyện cười của Trần gia, ta cùng mẫu thân đang bàn sổ sách. Mẫu thân mặc dù không hiểu, vì sao ta lại nhất quyết muốn bà bán của cải đến nơi khác tránh họa.

Nhưng cũng bị phong cảnh Giang Nam mà ta miêu tả thuyết phục, nguyện ý cùng ta đến Giang Nam dưỡng lão.

Ta vốn không có ý định chú ý hai người kia nữa, nhưng chuyện của hai người kia lại ầm ĩ càng lúc càng lớn.

Nghe nói lúc Trần Thế Đạt ở học viện, Liễu nhi ở trong nhà tiêu tiền như nước, khiến gia tài hắn và mẫu thân tích góp mấy năm qua không còn gì nữa.

Còn nghe nói Liễu nhi bị một công tử coi trọng, ngày ngày quấy rầy, Trần Thế Đạt đi tìm công tử kia tính sổ, kết quả lại bị đánh gãy chân.

Hiện giờ là Liễu nhi và mẫu thân hắn chăm sóc hắn.

Ta quả thực không nghĩ tới, kiếp trước hai người kia vô cùng ân ái như vậy, kiếp này lại có thể nháo thành như này.

10.

Ta nhờ Lưu bà tử giúp ta để mắt tới bọn họ. Quả nhiên, chưa tới hai ngày, nhà kia lại xảy ra chuyện cười mẹ chồng trộm vòng tay con dâu.

Vòng tay đó là mẫu thân ta từng tặng cho Liễu nhi, vòng ngọc nạm vàng, có thể đổi được không ít ngân lượng.

Mẫu thân của Trần Thế Đạt từ trước đến nay luôn hung dữ thô lỗ, còn không nói đạo lý, bà ta chỉ trích Liễu nhi lòng dạ hiểm độc, tướng công bị bệnh vậy mà lại không muốn lấy bạc ra.

Lưu bà tử mặt mày hớn hở, vừa kể vừa bộc lộ sự khinh bỉ.

“Nói ra cũng thật buồn cười, không có tiền vậy cưới thê tử làm gì, chưa từng nghe qua nhà nào bắt con dâu lấy của hồi môn ra nuôi nhà chồng cả! Nương tử kia cũng không phải người tốt, nghe vậy thì giả vờ muốn báo quan, bức ép bà già chanh chua kia giao vòng tay ra, thật sự là một màn kịch lớn.”

Sau đó, Liễu Nhi lã chã rơi lệ, bày tỏ lòng trung thành với Trần Thế Đạt, lại chủ động giao ra tất cả đồ cưới của mình.

Trần Thế Đạt ra vẻ thanh cao, không chịu nhận, nhưng vì quá cảm động mà lấy hết tiền tiết kiệm còn lại trong tay mẫu thân hắn giao cho Liễu nhi.

Nghe đến đó, ta phất tay áo, bảo bà ấy lui xuống. Cả nhà này, thật đúng là xứng đôi vừa lứa.

Đêm qua, ta lại gặp ác mộng.

Trong mộng, lão phu nhân diện mạo dữ tợn kia ngồi ở cửa nhà, môi mấp máy lên xuống nói rằng đã cưới phải một ngôi sao chổi, chưa thấy con dâu nhà nào lại kiêu căng giống như ta.

Còn đi loanh quanh trong phòng ta, lục lọi đồ đạc rối tung lên. Nói cái gì mà đã gả đến nhà bà ta, của hồi môn đương nhiên cũng là của nhà bà ta.

Nói con trai bà ta là một Tú tài lại đi cưới con gái thương hộ như ta, thật sự là chịu thiệt thòi lớn.

Tim ta dần thắt lại.

Lão phu nhân luôn không nói đạo lý, khiến ta không thể nói được gì, chẳng khác nào một bóng ma trong nhà họ.

Nửa đêm gặp ác mộng, toàn thân lạnh như băng, bên tai luôn văng vẳng tiếng mắng chửi của bà ta.

Lấy lại tinh thần, ta tát một cái thật mạnh vào mặt mình. Vô dụng, mù quáng, rác rưởi.

Nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống. Tai không muốn dính dáng đến gia đình đó nữa.

Ta biết tương lai bọn họ sẽ gặp chuyện tốt, ta không có cách chống lại bọn họ.

Nhưng nếu không có ta hỗ trợ tiền bạc, ta không tin bọn họ vẫn có thể thuận lợi như vậy.

11.

Không nghĩ tới, Liễu nhi và Trần gia nhanh như vậy đã gây ra chuyện khác.

Khi người của quan phủ đến quý phủ truy bắt mẫu thân, ta còn ở bên ngoài bàn sổ sách chưa về.

Tiểu nha đầu hoảng hốt khóc, khóc lóc làm ta đau cả đầu.

Cố gắng nắm chặt tay nàng, ta lớn tiếng quát: "Không được khóc! Cẩn thận nói rõ ràng cho ta nghe! Quan phủ sao lại tới bắt người?”

Tiểu nha đầu khóc thút thít nói, là Liễu nhi tiểu thư cùng cô gia kiện phu nhân lên quan phủ, nói phu nhân ngầm chiếm tài sản người nhà nàng để lại cho nàng.

Tay chân ta lạnh ngắt, nhưng trong lòng dường như đang có một ngọn lửa đang cháy. Kiếp trước, rõ ràng không xảy ra chuyện này.

Toàn thân ta giống như mất hết sức lực, trực tiếp ngã xuống đất, tim đập thình thịch.

Thương hộ.

Thương hộ.

Thương hộ.

Những lời buộc tội từ kiếp trước lại ùa về.

Quý phủ chúng ta do nữ nhân làm chủ nên luôn bị bầy sói vây quanh, hơn nữa thượng sĩ nông công thương, thương nhân trước giờ luôn bị khinh thường.

Đáng sợ hơn chính là, huyện thái gia hiện giờ cực kỳ chán ghét thương hộ.

Ta muốn đứng lên, nhưng tay chân lại mềm nhũn ra không thể đứng dậy nổi.

Mẫu thân ơi, mẫu thân, làm sao con cứu được người đây?

12.

Khi quan phủ xử án, Trần Thế Đạt vàLiễu nhi khoan thai đến muộn.

Nghe nói, mẫu thâm của hắn trong lúc vô ý ngã bị thương, từ nay về sau chỉ có thể nằm trên giường.

Nếu là lúc bình thường, ta nhất định phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nhưng hôm nay ta lại không có tâm trạng quản những chuyện này.

Ta lo lắng chờ đợi dưới công đường cho đến khi mẫu thân ta được đưa lên và nhìn ta với một nụ cười nhợt nhạt.

Ta che miệng, nước mắt đột nhiên trào ra. Cũng may, cũng may, mẫu thân thoạt nhìn chỉ hơi tiều tụy một chút, không giống như bị tra tấn.

May mắn, huyện lệnh mặc dù là một người đọc sách bảo thủ, nhưng cũng không hiểm độc.

Kinh đường mộc gõ một cái, dưới sảnh hoàn toàn yên tĩnh.

Ta nghe ngóng một lúc, mới biết được hai tên sói mắt trắng kia thế mà lại kiện cáo mẫu thân ngầm chiếm gia sản của nhà Liễu nhi!

Ta tức giận đến mức suýt bật cười thành tiếng. Hay cho một tên sói mắt trắng, bị chó ăn mất lương tâm.

Liễu Nhi như nhận ra ánh mắt của ta, đứng từ xa nhìn ta. Ta nhớ lại khi đó nàng ta vẫn còn nhỏ, quỳ xuống bên cạnh xe ngựa của mẫu thân ta, giống như một con thú nhỏ đáng thương.

Mẫu thân trìu mến sờ sờ đầu nàng, dẫn nàng ta về nhà.

Mẫu thân nói, Châu Châu, mẫu thân nhìn thấy nàng lại nghĩ đến con, người làm mẹ như ta không thể nhìn đứa nhỏ giống con của mình chịu khổ.

Ta nghĩ nàng ta cho dù ác độc, nhưng nếu đối mặt với sự hiền từ của mẫu thân, cũng nên có vài phần áy náy.

Nhưng nàng ta lại nhìn ta, nước mắt lưng tròng, nói: "Tỷ tỷ, ta có lỗi, ta cũng không phải muốn tranh tài sản, ta chỉ là muốn nhìn những món đồ phụ mẫu để lại cho ta..."

Nàng nói năng lộn xộn nhưng ý tứ lại biểu đạt rất rõ ràng. Dân chúng xung quanh bắt đầu nghiêng về một bên mắng mẫu thân.

Ta nghe thấy những lời như ‘kẻ giàu có’, ‘bất nhân’ vang lên.

Nghe được có người nói mẫu thân là gian thương.

Nghe được có người mắng mẫu thân không được chet tử tế.

Ta nhắm mắt lại, nghĩ đến lời mẫu thân nói: “Châu châu, bách tính ngu ngốc, lỗ mãng là những người dễ điều khiển nhất.”

Mở mắt ra, ngọn lửa biến mất. Ta khiêu khích nhìn nàng, dùng miệng nói "Tiện nhân".

Mặt Liễu nhi biến sắc, hiện ra vài phần âm hiểm. Ta nhướng mày nhìn lại, trong không khí tia lửa bắn ra bốn phía.

— Mặc dù không có người giúp ta, ta vẫn có thể làm tốt.

Tin con đi, mẫu thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.