21.
Một ngày trước kỳ thi đại học, Thẩm Du lấy lý do tìm tôi hỏi đề, hẹn tôi gặp mặt ở quán cà phê.
“Sở Sở, cậu xem đề này có làm được không?”
Thừa dịp tôi không chú ý, cô ta âm thầm bỏ thuốc vào trong ly của tôi. Ánh mắt Thẩm Du vô cùng lo lắng nhìn ly nước của tôi.
Thấy tôi cầm lên, cô ta hưng phấn không chịu nổi. Đột nhiên, tôi đặt cốc nước xuống, che bụng lại.
“Thẩm Du, bụng tôi hơi đau, cậu đi toilet với tôi đi.”
Thẩm Du che giấu sự mất kiên nhẫn, cong khóe miệng đi cùng tôi. Thẩm Lệ sắp xếp người phục vụ đổi nước của tôi và Thẩm Du. Sau khi trở về, Thẩm Du uống vài ngụm rồi ngã xuống.
Tôi đeo ba lô rời đi. Cả hai chúng tôi đều mặc đồng phục, đội mũ căn bản không phân biệt được ai là ai. Quả nhiên, tôi vừa rời đi, Thẩm Du đã bị hai người bạn của Trình Dã đưa đến khách sạn nhỏ mà Trình Dã thuê phòng.
Vốn tưởng rằng Thẩm Lệ muốn lưu lại chứng cứ, không ngờ anh đã đặt máy ghi hình trong phòng Trình Dã đã thuê trước. Sau đó là buổi phát sóng trực tiếp hấp dẫn...
Trong video Trình Dã và Thẩm Du hình như đều trúng thuốc, cảnh tượng táo bạo khiến người xem căng thẳng, mặt đỏ bừng. Tuy rằng rất nhanh đã bị cấm sóng, nhưng tất cả bạn học đều biết đó là Trình Dã và Thẩm Du.
Còn có bạn học ở trong nhóm @tôi, hỏi tôi có sao không?
Tin nhắn điện thoại 99+. Dù sao, trong mắt các bạn học thiện lương ngây thơ, tôi là người bị hại đáng thương. Tôi một tin nhắn cũng không trả lời, trước khi tắt điện thoại, Thẩm Lệ gửi tin nhắn tới:
[Thi tốt nghiệp trung học phải cố lên.]
Chắc chắn rồi.
Ngày đầu tiên của Kỳ thi đại học trời bắt đầu mưa. Kỳ thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc, trận mưa hè kéo dài toàn bộ tuổi thanh xuân này cuối cùng cũng tạnh.
Mỗi năm đều có thí sinh không thể tham gia kỳ thi vì nhiều lý do. Năm nay là Thẩm Du và Trình Dã.
“Còn hai ngày nữa thi đại học cũng không nhịn được.”
“Chậc chậc chậc, Thẩm Du đang làm gì vậy?”
“Cậu không biết sao? Trình Dã đã có bạn gái chính thức, Thẩm Du còn là bạn thân của cô ấy nữa!”
Lời nói của người ta đã đáng sợ, nhưng lời đồn thổi còn tệ hơn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời Thẩm Du và Trình Dã đều ăn không hết dưa.
Hàng năm bạn học tụ hội, gặp được bạn học cũ, bọn họ đều sẽ bị đưa lên đầu để sỉ nhục, trở thành cau chuyện giúp mọi người kéo gần quan hệ.
Bởi vì kiếp trước tôi chính là như vậy. Cho nên lúc này đây, các người cũng phải cảm nhận hương vị bị người đ âm xương sống đi.
Thẩm Du tự mình gây chuyện, không trách được tôi, cũng sẽ không tố cáo Trình Dã. Chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Bởi vì xấu hổ, cô ta hận không thể không ra ngoài.
Trình Dã từng gửi cho tôi một tin nhắn, chỉ có ba chữ: [Thật xin lỗi.]
Tôi không biết hắn xin lỗi vì cái gì. Hắn có lỗi nhiều chuyện lắm.
22.
Năm đó Thẩm Hân gặp chuyện không may, Thẩm Lệ từng hoài nghi rất nhiều người. Người đầu tiên anh ta hoài nghi là Thẩm Du. Nhưng Thẩm Du quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức Thẩm Lệ căn bản không biết quan hệ giữa cô ta và Trình Dã lại tốt như vậy.
Vậy là đường dây bị đứt. Nếu tôi không được tái sinh, tôi cũng sẽ không liên hệ Thẩm Du với Trình Dã. Trải qua chuyện này, Thẩm Lệ đại khái cũng biết năm đó Thẩm Hân xảy ra chuyện gì.
"Bọn Trình Dã hẳn là có giữ lại video, Thẩm Hân mới không dám lên tiếng, cuối cùng sụp đổ."
“Nếu cần, tôi có thể thử tìm đoạn video kia.”
Thẩm Lệ cúi đầu uống một chén rượu. Anh ta hẳn là không muốn Thẩm Hân bị thương tổn lần thứ hai, đang rối rắm. Tôi kéo ghế lại gần.
“Hay là, giet người giet tâm thì sao?"
“Tôi thấy tập đoàn Trình Kiến gần đây rất không yên ổn, thi công trên mặt đất độc hại khiến rất nhiều công nhân mắc bệnh bạch cầu. “
“Tuy rằng đã đè xuống, nhưng Trình Viễn Giang hẳn là đang rất cần một người chịu tội thay.”
Thành tích thi đã có, không có gì bất ngờ, tôi là Trạng Nguyên. Sau khi nhận được lời chúc mừng của mọi người, tôi chạy đến bệnh viện. Hôm nay là ngày Thẩm Du đi ph á th ai.
Lúc sắp đến lượt Thẩm Du, TV bệnh viện đột nhiên phát sóng: "Tổng giám đốc tập đoàn Trình Kiến — Trình Viễn Giang bỏ ra một số tiền lớn tìm con, trước khi hai cha con từ biệt, ông từng để lại một sợi dây chuyền ngọc cho con trai..."
Sợi dây chuyền ngọc kia, Trình Dã đã sớm tặng cho Thẩm Du rồi.
“Người kế tiếp, Thẩm Du! Thẩm Du tới chưa?”
Tôi mỉm cười nhặt tờ giấy số thứ tự của cô ta lên, ném vào thùng rác. Mỗi lần cô ta đưa ra lựa chọn thật sự đều làm cho người ta kinh ngạc.
Tiệc họp lớp.
Thẩm Du lấy thân phận vị hôn thê của Trình Dã tham dự. Trình Dã được Trình Viễn Giang nhận về, bây giờ là thái tử gia của tập đoàn Trình Kiến.
Logo nổi tiếng trên người hai người, hận không thể làm mù mắt chó của chúng tôi. Bọn họ vừa vào cửa, bạn học vốn đang sôi nổi náo nhiệt, trong nháy mắt liền ngậm miệng.
Ánh mắt di chuyển qua lại trên người tôi, Thẩm Du và Trình Dã. Dưới góc nhìn của bạn học, Trình Dã từng cuồng nhiệt theo đuổi tôi như vậy, Thẩm Du lại là bạn tốt nhất của tôi.
Mọi người đều đồng tình nhìn về phía tôi, an ủi: “Thất bại trong tình yêu, thành công trong học tập!”
“Chúng ta cùng chúc Giang Sở đại mỹ nữ, tiền đồ như gấm!”
Chúng tôi đang nâng ly, Thẩm Du đứng ra châm chọc khiêu khích: “Thành tích tốt thì có ích lợi gì? Con người đến cuối cùng vẫn phải đánh giá xem mình có năng lực hay không."
23.
Thiếu niên 18 19 tuổi, chưa trải qua bụi trần của cuộc đời. Bất vi sở động trước sự khoe khoang của Thẩm Du. Không ai để ý đến cô ta, cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tôi mở điện thoại tìm kiếm, pháp nhân của tập đoàn Trình Kiến đã là Trình Dã rồi. Cái gọi là phụ tử tình thâm, ở trước mặt lợi ích cũng không đáng nhắc tới.
"Giang Sở, chúng ta học đại học cùng một thành phố, đến lúc đó dẫn nhau đi tham quan trường của mỗi người, được chứ?"
“Được.”
Toàn bộ quá trình Thẩm Du luôn bực bội, cuối cùng bị Trình Dã kéo đi, rời bàn sớm. Trong lúc đó Trình Dã đã nhìn tôi từ xa rất lâu. Tôi giả vờ không biết gì cả.
Kỳ nghỉ sau kỳ thi đại học rất dài, không có bài tập, không có phiền não. Học lái xe, ngủ nướng ngủ nướng, liền trôi qua rất nhanh.
Trước khi khai giảng, Thẩm Du tổ chức một buổi dạ hội long trọng, nói muốn chúc mừng cho các bạn cùng trường. Tôi tính toán thời gian, hẳn là chính là ngày đó.
Loại chuyện tốt này, sao có thể thiếu tôi chứ?Trong bữa tiệc, Thẩm Du diện đồ trang sức cao cấp, gần đây cô ta thường xuyên chụp ảnh đi dạo phố mua hàng xa xỉ.
Có vẻ như chúng tôi không còn là người cùng một thế giới nữa. Nhưng cô ta vẫn muốn tìm cảm giác tồn tại trên người tôi. Thẩm Du chen qua đám đông, bưng cho tôi một đĩa tôm hùm.
“Sở Sở, cậu hẳn là chưa từng ăn tôm hùm lớn như vậy, tớ đặc biệt để dành cho cậu đó nha~”
Tôi cười nhận lấy: "Cảm ơn.”
Thấy không làm ảnh hưởng được tôi, Thẩm Du trợn trắng mắt.
“Thật nhàm chán.”
Bạn học đụng đụng cánh tay tôi: "Giang Sở, cậu không nghe ra là cậu ta đang giễu cợt cậu sao?"
Tôi lột vỏ tôm.
“Mau ăn đi, kẻo lát nữa không ăn được.”
Bạn học nhìn tôi với ánh mắt thương cảm.
“Xong rồi, đứa nhỏ bị kích thích đến phát đ iên rồi."
“Chi phí ngày hôm nay, toàn bộ do vị hôn phu của tôi — Trình Dã trả tiền!"
Thẩm Du mở chai sâm banh chúc mừng.
“Xin chào, Trình Dã tiên sinh sử dụng ma túy phi pháp, bị tình nghi gây nguy hiểm đến sự an toàn công cộng, xin đi theo chúng tôi một chuyến để hỗ trợ điều tra.”
Nhân viên chấp pháp phá cửa xông vào, bữa tiệc đang lúc cao trào thì phải dừng lại.
24.
Vào cuối mùa hè, trường đại học khai giảng. Phòng học sáng sủa, giáo viên ưu tú trong mọi lĩnh vực. Mọi thứ giống như nằm mơ. Cuộc đời tôi cuối cùng cũng đi đúng hướng.
Ngày khai giảng năm nhất, tôi là đại biểu sinh viên ưu tú phát biểu. Thẩm Lệ dẫn theo Thẩm Hân đến tặng hoa cho tôi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thẩm Hân hiện tại cũng là sinh viên đại học.
Tôi và Thẩm Lệ liếc nhau, cuộc trả thù vẫn tiếp tục. Kỳ nghỉ Quốc khánh, cuộc điều tra của Trình Dã cơ bản đã được xác định, nhận hình phạt bảy năm.
Trình Viễn Giang ôm tiền chạy trốn, tất cả trách nhiệm đều do Trình Dã gánh vác. Ngày nhận được thông báo, Thẩm Du liền hẹn phẫu thuật n ạo th ai.
Tôi ở bệnh viện gọi điện thoại cho Thẩm Lệ: "Trình Dã có cơ hội gặp người quan trọng không?"
Rất nhanh trong bệnh viện đã vang vọng tiếng la hét của Trình Dã: “Thẩm Du! Thẩm Du!”
Hắn gầy đi rất nhiều, râu ria rõ ràng, đ iên cuồng túm lấy Thẩm Du đang muốn đi vào phòng phẫu thuật.
"Đây là con của chúng ta, xin em đừng bỏ nó, được không?”
Thẩm Du cao cao tại thượng, nhìn Trình Dã quỳ gối trước mặt mình, ôm lấy bụng đã lộ ra của cô ta. Không nhúc nhích, giống như một cái xác không hồn.
"Thẩm Du, chúng ta không phải đã nói rồi sao, sẽ cùng con đi công viên chơi mà? Sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Đây là con của chúng ta mà!"
Thẩm Du vẻ mặt dữ tợn tách ngón tay của Trình Dã ra, không chút do dự đi đến phòng phẫu thuật. Trình Dã quỳ trên mặt đất, ôm lấy hai chân cô ta nhưng bị Thẩm Du hung hăng đá văng.
Trong mắt Thẩm Du tất cả đều là hận ý: “Cút ngay! Anh còn muốn tôi làm thế nào? Muốn tôi sinh con của tội phạm sao?"
“Trình Dã, cuộc sống của tôi đều bị anh hủy rồi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, tôi thà rằng chưa từng quen biết anh!"
Thẩm Du kiên định đi vào phòng phẫu thuật. Trình Dã sững sờ tại chỗ, quỳ trên mặt đất mờ mịt lúng túng, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện. Ánh mắt dần dần mờ đi, mới vừa vui sương bởi vì tìm được ba, đảo mắt liền thay ba gánh tội, bị bỏ tù.
Ngay cả Thẩm Du cũng chỉ có lợi dụng hắn, không hề có tình yêu. Ánh sáng tự hào đã tắt.
25.
Cảm xúc của Thẩm Du thay đổi quá lớn, phẫu thuật xảy ra xuất huyết ngoài ý muốn. Tử cung bị cắt bỏ. Khi cô ta tỉnh dậy, bên cạnh chỉ có tôi.
“Giang Sở, tôi bây giờ trờ nên như vậy cô hài lòng chưa?”
Nước mắt từ khóe mắt cô ta chảy xuống. Sắc mặt cô ta trắng bệch như người chet. Tôi lắc đầu. Đi tới bên cạnh cô ta, nhẹ giọng nói: "Tôi biết cô không quan tâm đến chuyện trường trung học. Nhưng vẫn cố ý đến đây nhắc nhở cô, Trần Ngôn Thanh xuất ngoại rồi.”
Trần Ngôn Thanh xuất ngoại, từ bỏ danh ngạch cử đi học. Chỉ cần Thẩm Du tham gia thi tốt nghiệp trung học, vượt qua điểm chuẩn, cô ta sẽ có cơ hội được cử đi học.
Thẩm Du tính toán kỹ càng, còn tính cả lên đầu mình. Thật lố bịch. Ra khỏi cổng bệnh viện, tiếng thét chói tai của Thẩm Du vang tận mây xanh. Cô ta nh ảy l ầu.
Đáng lẽ cô ta đã chet tại chỗ rồi, nhưng Thẩm Lệ đã chuẩn bị cho cô ta bác sĩ tốt nhất. Thế nhưng không người không quỷ mà sống sót. Chẳng qua cả đời này, cũng không thể rời khỏi giường bệnh. Sống đôi khi còn đau khổ hơn cả chet.
Tôi đến nhà tù gặp Trình Dã một lần. Không ngờ còn có người thăm tù, ánh mắt Trình Dã hiện lên một tia sáng. Hắn bắt đầu khóc khi thấy tôi.
“Giang Sở, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi......”
Tôi đưa ngón trỏ lên miệng.
“Suỵt, một người đàn ông khóc như thế không hay ho chút nào."
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biểu tình điềm đạm đáng yêu như vậy trên mặt Trình Dã.
“Nhìn anh xem, ở ngục giam chưa bao lâu đã gầy đi như vậy rồi.”
Thẩm Lệ phái người đến nhà Trình Dã tìm được video Thẩm Hân bị xâm phạm, sau đó tiêu hủy. Ở trong tù đặc biệt chuẩn bị người chăm sóc Trình Dã thật tốt.
Trình Dã đỏ mắt, hỏi tôi: “Giang Sở, em không sao chứ?”
Tôi nhướng mày: "Hả?”
Trình Dã run rẩy môi khóc lóc kể lể: “Anh mơ một giấc mộng rất đáng sợ, trong mộng anh đối xử với em rất tệ, cực kì tệ, còn hại chet em."
"May mắn thay, giấc mơ đã đảo ngược, em không sao cả."
“Giang Sở, anh bây giờ mới hiểu được, em là người tốt nhất đối với anh."
"Khi anh ra tù, chúng ta có thể bắt đầu lại không? Anh sẽ cải tạo thật tốt, tranh thủ sớm ngày đi ra..."
26.
Tôi ngắt lời hắn.
“Không được nha.”
“Cái gì không được?”
Tôi cười nhìn về phía Trình Dã: "Anh không tò mò, nhiều năm như vậy cũng không bị Trình Viễn Giang tìm được, sao đột nhiên lại bị tìm được?"
Đồng tử Trình Dã mở to, vẻ mặt không thể tin.
“Là cô? Cô thật ác độc, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Do di chứng của kiếp trước nên tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế khi đối mặt với Trình Dã.
“Tôi ác độc? Tôi đã từng không ác độc, nhưng lại bị anh hại chet! Đối với anh mà nói đó chỉ là mộng, nhưng đối với tôi mà nói những tổn thương kia đều là những trải nghiệm có thật!"
"Mỗi phút mỗi giây ở bên anh, tôi đều cảm thấy ghê tởm đến muốn nôn!"
Hai mắt Trình Dã đỏ bừng, miệng nỉ non: “Cái gì là thật? Anh thật sự đã hại chet em sao?”
“Trình Dã anh giả bộ cái gì? Nếu tôi không ác độc, tôi hẳn sẽ là Thẩm Hân tiếp theo, đúng chứ?”
Nghe được tên Thẩm Hân, Trình Dã ngồi phịch xuống ghế.
Ha, hắn sẽ không cho rằng ở chỗ tôi, mình rất sạch sẽ chứ? Hắn sẽ không hy vọng ở lại địa ngục để chuộc tội. Dưới sự điều trị tích cực của bác sĩ, Thẩm Hân dần dần khôi phục lý trí.
Chỉ là quên đi ký ức đau đớn đó. Không có việc gì liền dính lấy tôi, muốn tôi dạy bổ túc cho cô ấy, cô ấy sẽ nộp đơn vào trường nước ngoài và bắt đầu đi học lại.
Sau khi lên đại học, quan hệ giữa tôi và anh em Thẩm gia càng ngày càng tốt. Tan học, tôi chờ Thẩm Hân ở cổng trường. Thẩm Lệ lái Maybach tới đón tôi: “Lên xe.”
“Hả? Thẩm Hân đâu?"
“Không có cô ấy, tôi không thể đưa cô đi ăn cơm sao?"
Vậy cũng không phải.
Đèn đỏ sáng lên, ánh mắt Thẩm Lệ ôn nhu dừng ở trên người tôi. Tôi lật gương trước của xe nhe răng ra xem, cũng không có lá rau.
Thẩm Lệ không hề có ý định dời ánh mắt đi.
"Trên mặt tôi có cái gì sao?"
“Không có, chỉ là cảm thấy cô rất thú vị.”
“Thẩm tiên sinh, lòng hiếu kỳ là khởi đầu của việc rơi vào vực sâu.”
Trẻ con mới lựa chọn, cả tiền đồ và đàn ông, tôi đều muốn có.
[HOÀN]