14.
Sau khi vào hạ, Chu Hoài Thư học tập càng khẩn trương hơn, dốc toàn lực để chuẩn bị cho kì thi vào mùa thu tháng tám.
Ma ma cả ngày sợ hắn ăn không ngon ngủ không ngon, nhưng cũng không dám quấy rầy hắn đọc sách, chỉ có thể thay đổi phương pháp hầm canh bổ dưỡng.
Ta không lo lắng về học vấn của Chu Hoài Thư, lúc trước khi ta tới Chu gia, hắn đã sớm trúng tú tài, văn chương sau kỳ thi Hương mới có thể nổi danh lên tới tận trời, nên đương nhiên hắn sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng so với những người ở đây, ta là nhàn nhã nhất, những tiểu nương tử khác lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
Ta mở một xưởng thêu. Nói xưởng thêu thật ra cũng không thích hợp lắm, ta chỉ biết thêu thùa, chỉ là dạy một số kỹ năng thêu cho mọi người ở cửa hàng phía trước.
Các học trò của ta phần lớn đều là những nữ tử đi theo chăm sóc người nhà, trượng phu đến châu phủ khảo thí, thiên hạ không quá thích nữ tử khoe khoang tài năng ở bên ngoài, nam nhân ban ngày đều ở học đường, bọn họ ở trong nhà cũng không có việc gì làm.
Vì thế ta liền thu xếp mở một xưởng thêu, dạy các nàng nghề thêu, mỗi người mỗi tuần đóng cho ta mấy chục văn tiền học phí để thể hiện tình nghĩa "thầy trò".
Sau khi học xong bọn họ có thể tự thêu khăn tay hoặc xiêm y mang đi bán cũng có thể trợ cấp một ít chi phí sinh hoạt, ta cũng không quan tâm đến những việc này.
Các tiểu nương tử ở đây phần lớn đều đã thành thân, thấy trong nhà ta ít người nên mặc định nghĩ ta và Chu Hoài Thư là một đôi.
Mới đầu Chu Hoài Thư còn ngượng ngùng khi xuất hiện giữa một đám nữ tử, nhưng sau đó cũng dần quen, tan học trở về sẽ mang bánh ngọt hoặc đồ chơi mới lạ cho ta.
Bởi vậy dù ta có giải thích thế nào rằng chúng ta chỉ là người nhà, các nàng cũng không tin. Trong sự lo lắng và chờ đợi của mọi người, kỳ thi Hương đã bắt đầu.
Kì thi Hương chia làm ba trận, mỗi trận thi ba ngày, tổng cộng chín ngày. Ma ma nghe nói bên trong trường thi cái gì cũng không có, nên chuẩn bị một đống chăn mền, xiêm y cho Chu Hoài Thư, còn muốn cho ta tự tay thêu một cái áo lót mềm mại.
Lại chuẩn bị không ít đồ ăn, dặn Chu Hoài Thư nếu không quen ăn cơm trong trường thi thì lấy đồ bà đã chuẩn bị mà ăn.
Chín ngày sau ta và ma ma đứng đợi bên ngoài trường thi đón người, thấy khí sắc Chu Hoài Thư mặc dù không tốt lắm, nhưng tinh thần không tệ, nói vậy kì thi hẳn là đã thuận lợi.
Thời gian trước khi công bố thứ hạng, cho dù ma ma hỏi tình huống thi cử như thế nào, Chu Hoài Thư cũng chỉ bỏ lại hai chữ ‘Cũng được’, chọc cho ma ma tức giận không muốn để ý tới hắn.
Lúc này vẫn là nhờ có Thúy Hương đi ra hòa giải, nàng nói chuyện khôi hài, tính tình hoạt bát, cởi mở, ma ma ở chung với nàng rất tốt. Chu Hoài Thư thấy Thúy Hương ở đây thì hơi sửng sốt, sau đó mới tới hỏi ta nguyên do.
Ta chỉ nói lúc hắn đi thi, Thúy Hương tới xưởng thêu của ta học thêu, hắn cũng không nói gì nữa. Đến ngày công bố, Chu Hoài Thư quả nhiên thi đậu, không chỉ như thế, còn đậu Trạng Nguyên.
Ma ma cực kỳ cao hứng, đặc biệt mua rất nhiều bánh ngọt trái cây gửi cho hàng xóm đi theo chúc mừng, rất vui vẻ. Mãi cho đến giao thừa năm mới, nụ cười vui vẻ của ma ma cũng không buông xuống.
15.
Nói đến Thúy Hương, ta thật sự rất kính nể nàng. Từ khi đến chỗ ta tới nay không quá mấy tháng, tay nghề nàng so với tiểu nương tử nhà hàng xóm đã học một năm qua còn cao hơn.
Không chỉ có tốc độ nhanh, chất lượng thêu của nàng so với người đã làm việc trong phường thêu một, hai năm cũng không kém bao nhiêu.
Ta luôn trêu chọc nàng: "Nếu học thêm một năm nữa, nàng sẽ thành lão sư của ta luôn rồi."
Kỹ thuật thêu thùa rất phức tạp, kiếp trước ta làm hơn mười năm cũng không dám nói tinh thông toàn bộ, học trò nửa đường Thúy Hương này đã rất lợi hại.
Ta và Thuý Hương cũng là có duyên phận, mấy tháng trước nàng đánh trống kêu oan thoát khỏi hang hổ Lý gia kia, có lẽ là bởi vì Tri phủ đại nhân tự mình hạ quyết định, cho nên Lý gia vẫn không đến tìm nàng gây rắc rối.
Đáng tiếc lão phụ thân của nàng rốt cuộc không cầm cự được bao lâu, lúc trước uống thuốc nhưng chỉ là trị phần ngọn không trị tận gốc, trung tuần tháng bảy liền mất.
Gặp Thúy Hương là ngày thứ hai sau khi gây náo loạn, Chu Hoài Thư đi ứng thí, các tiểu nương tử ở phường thêu cũng không tĩnh tâm được. Cho nên ta liền đi dạo phố, vừa vặn gặp Thúy Hương ở đầu phố tìm việc làm.
Người ở Lâm Châu phủ phần lớn đều biết sự tích lúc trước của nàng, bởi vậy nàng tìm việc cũng không thuận lợi.
Ta nghĩ ta nên dũng cảm một lần, tiến lên hỏi nàng có nguyện ý đến xưởng thêu của ta hay không, ta có thể dạy cho nàng miễn phí.
Thuý Hương hỏi ta: “Cô nương không sợ ta sao?”
“Cô cũng không phải thú dữ, sao ta lại phải sợ? Thúy Hương cô nương rất dũng cảm, ta khâm phục dũng khí của cô nương, cũng tin tưởng vào cách làm người của cô nương. Nếu đổi lại là ta thì chỉ biết làm chim cút, bo bo giữ mình.”
(Truyện chỉ được đăng tại page ́ ̂ ̃, nếu thấy đăng ở nơi khác thì đó là ̆ ̆́.)
Đúng thật kiếp trước ta chỉ là một con chim cút trong cung của Quý phi nương nương. Bọn họ nói một ta cũng chỉ có thể làm một, quyết không nói hai, lại càng không dám nói hai.
Thúy Hương xuất hiện ngoài ý muốn, càng làm cho ta hâm mộ. Cứ như vậy ta mang Thúy Hương trở về. Bữa cơm tất niên năm nay, có bốn người là ta, Chu Hoài Thư, ma ma và Thúy Hương.
Trên bàn cơm có những người an tĩnh như ta và Chu Hoài Thư, nhưng cũng có những người hướng ngoại nhiều lời như ma ma và Thúy Hương, một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, khiến người ta cảm thấy cả năm kế tiếp đều sẽ ôn hòa mỹ mãn như vậy.
Qua mùng năm, Chu Hoài Thư sẽ khởi hành đến kinh thành. Hắn cùng đồng môn ước hẹn sẽ cùng nhau đến phía bắc, sớm chuẩn bị cho kỳ thi xuân tháng ba.
Mùa đông năm nay hình như dài hơn mọi năm, đây là mùa đông thứ hai ta đến Chu gia, cuộc sống của chúng ta cũng trôi qua càng ngày càng tốt.
16.
Từ Lâm Châu phủ đến kinh thành phải mất khoảng năm, sáu ngày đi xe. Khi Chu Hoài Thư thu xếp ổn thỏa mọi việc thì bức thư nhà đầu tiên được gửi tới, ta ngã bệnh.
Bệnh đến như núi đổ, ta đột nhiên sốt cao, mấy ngày cũng không hạ. Mùa đông vốn nên sắp qua đi, lại đột nhiên nổi lên tuyết lớn, bay lả tả, than trong phòng lửa đốt càng nhiều, ta lại càng ngày càng suy yếu.
Ma ma gấp gáp đi quanh trong phòng, muốn nhờ người gửi thư cho Chu Hoài Thư. Ta lê thân đến ngăn ma ma lại: "Ma ma không được đâu, nếu làm chậm trễ cuộc thi của Hoài Thư thì phải đợi thêm ba năm, cho dù như thế nào cũng không thể nói."
Ban đêm khi nằm mơ, ta phảng phất trở lại đêm giao thừa, vẫn như thường lệ thầm ước nguyện vọng, nhưng dù ta hỏi thế nào Chu Hoài Thư cũng không chịu nói là đã ước cái gì.
Thấy ta hỏi liên tiếp như vậy, Chu Hoài Thư nói với ta: “Khi ta đi thi về, nếu có thể được phong tước và trở về trong vinh quang, ta có thể yêu cầu Ninh Ninh hứa với ta một điều được không?”
Ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt Chu Hoài Thư khi ta trả lời ‘Được’. Nhưng thân thể của ta càng ngày càng yếu, ta sợ sẽ làm hắn thất vọng.
Một ngày nọ, khi thấy tinh thần ta tốt hơn một chút, Thúy Hương ở đầu giường của ta đút từng muỗng thuốc cho ta, ta lôi kéo tay nàng dặn dò:
"Hiện giờ ở phường thêu tay nghề của ngươi là tốt nhất ngoại trừ ta, về sau ngươi còn phải thay ta dạy thêm nhiều học trò nữa. Thiên hạ này luôn đối xử hà khắc với nữ tử, đa số bọn họ không còn lựa chọn nào khác, nếu có một nghề bên người thì đúng là vô cùng tốt..."
Hình như có cái gì nhỏ trên mu bàn tay ta, là nước mắt của Thúy Hương sao? Ta cũng không rõ lắm, bởi vì thời gian ta chìm vào mê man càng ngày càng dài, ngũ giác cũng dần dần chậm chạp, có lẽ... Không biết đến khi nào sẽ không tỉnh lại nữa.
17.
Ta tỉnh dậy vì một cơn đau nhói, một cơn đau nhói giữa lòng ngực và phổi khiến ta khó thở. Hai mắt nhìn mọi thứ xung quanh vô cùng mơ hồ, ta có thể thấy được không gian nơi này là những xà nhà đổ nát, cửa sổ rò gió...
Sao lại là...... lãnh cung. Suy nghĩ của ta bởi vì bệnh tình mà trở nên chậm chạp, vì sao...... vì sao ta lại trở lại nơi này?
Từng kí ức trong hai năm qua như đèn kéo quân hiện lên trước mắt ta. Cảm giác sinh mệnh không ngừng trôi qua, ta đột nhiên nhếch môi nở nụ cười, dùng hết sức lực cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ.
[Nào có cái gì gọi là trùng sinh đâu chứ, đó chỉ là giấc mộng hoàng lương của kẻ sắp chet mà thôi.]
̣ ̣̂:
1.
Ta tên là Chu Hoài Thư. Năm mười tuổi trong nhà gặp phải sơn tặc, cũng chỉ có ma ma cùng ta nương tựa lẫn nhau.
Ta liều mạng khổ học, cuối cùng đậu tiến sĩ, được Thánh thượng khâm điểm làm bảng nhãn, trở thành Lễ bộ thị lang.
Gần đây Lễ bộ bận rộn, nhất là việc chuẩn bị cho lễ đại điển Ngu quý phi được tấn phong làm Hoàng quý phi. Nghe nói Hoàng hậu mượn chuyện này đại phong Lục cung, khiến Lễ bộ càng thêm bận rộn.
Ta theo đồng liêu cùng nhau sửa sang lại bức họa của các vị nương nương ở hậu cung, dựa theo danh sách chuẩn bị đồ vật cần thiết.
Cho đến khi ta rút ra một bức chân dung mới tinh, khi mở ra ta bỗng dưng cảm thấy nữ tử trong tranh hình như có mấy phần quen thuộc, tim ta chợt thắt lại.
Đồng liêu thấy ta ngây người, thò người nhìn một chút rồi bảo ta đặt sang một bên không cần để ý tới: "Đây là Giang Tiệp dư, ba tháng trước đã bị tống vào lãnh cung rồi, đại phong lục cung đương nhiên không có nàng."
Lễ bộ bận rộn, bức họa kia sau khi xem qua liền bị ta vứt ra sau đầu. Cho đến mấy ngày sau, ta lại đột nhiên nhớ tới bộ dáng của Giang Tiệp dư kia, cứ quẩn quanh mãi ở trong đầu ta không xua đi được, giống như đã từng gặp qua ở nơi nào.
Ban đêm ta mơ thấy một giấc mộng, trong mộng là bộ dáng khi ta còn ở nhà đọc sách, lúc đó ta đang ở bên bờ sông đọc thuộc lòng thi văn, giữa sông có chiếc thuyền quan đi ngang qua, có một nữ tử đang dựa vào lan can.
Thoạt nhìn là bộ dáng uyển chuyển của nữ tử Giang Nam, giữa lông mày nhuộm vẻ sầu bi nhàn nhạt, là nàng đang nhớ cố hương sao?
Trong mộng ta lấy lại tinh thần, phát hiện nữ tử kia cũng đang nhìn ta, ta cùng nàng đối diện thật lâu, cho đến khi thuyền quan đi khuất khỏi tầm mắt.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, ta giật mình phát hiện cô gái trong mộng rõ ràng là gương mặt của Giang Tiệp dư, thì ra chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?
2.
Những ngày gần đây công việc ở Lễ bộ cực kì nhàn nhã. Còn Đại Lý Tự lại rất bận rộn. Trong cung điều tra ra được Ngu quý phi, à không, bây giờ là Hoàng quý phi giet hại hoàng tự, mưu hại phi tần.
Thánh Thượng vốn không muốn tin, nhưng chứng cứ trong tay Hoàng Hậu nương nương vô cùng xác thực, Hoàng Thượng xem xong giận dữ, lệnh cho Đại Lý Tự tra rõ việc này.
Hiện giờ đại phong lục cung chỉ mới nửa tháng, hậu cung đã có nhiều thay đổi. Đại Lý Tự tra xét nửa tháng, từng chuyện từng chuyện nhắm thẳng vào tội ác của Hoàng quý phi.
Hữu tướng ở trên triều đình đau khổ cầu xin, nhưng không chịu nổi những lời chỉ trích và tấu chương của các đại thần trên triều, Hoàng thượng hạ chỉ giáng chức Ngu thị thành đáp ứng, giam cầm trong Hợp Hoan cung.
(Truyện chỉ được đăng tại page ́ ̂ ̃, nếu thấy đăng ở nơi khác thì đó là ̆ ̆́.)
Mấy tháng trước vụ việc của Ôn Chiêu Nghi cũng được điều tra rõ là do Ngu thị gây nên, Hoàng thượng không biết sao lại nhớ tới Giang Tiệp dư trong lãnh cung, sai người đến thả nàng ra, lại được cho biết Giang Tiệp dư đã sớm qua đời trong lãnh cung dưới sự tra tấn của một đám cung nhân.
Giang Tiệp dư được Hoàng thượng phong Phi vị, hậu sự giao cho Lễ bộ lo liệu. Vì thế lại rơi vào trên đầu ta.
Đồng liêu trêu chọc nói: "Ngươi và Giang Tiệp dư thật đúng là có duyên, lúc trước trước khi ngươi tham gia điện tuyển, Thánh Thượng trùng hợp đã khen ngợi văn chương của ngươi ở trong cung Giang Tiệp dư. Nhưng lúc ngươi đậu bảng nhãn, Giang Tiệp dư đã bị tống vào lãnh cung rồi. Ai, thế sự thật vô thường mà..."
Ta lại không biết, vốn dĩ chúng ta còn có duyên phận như vậy.
3.
Sau khi lăng mộ của Giang thị hoàn thành, công việc của ta coi như đã hoàn thành viên mãn.
Mấy năm sau đó, ta đều chìm nổi trong quan trường, làm một chức quan không lớn không nhỏ, cũng coi như vui vẻ an nhàn.
Năm nào đó, vào dịp Lễ hội đèn lồng, khi đang dự yến tiệc với các đồng liêu ở Lễ bộ, ta chợt nhớ tới danh vũ trên bức hoạ năm đó: [Giang Tuế Ninh]
Đáng tiếc thời gian nàng ở trong cung hai năm thật sự quá ngắn, ngắn đến mức không để lại dấu vết gì. Hôm nay nhân dịp Lễ hội đèn lồng, để ta thay nàng ước một nguyện vọng đi.
“́ ̀ ̂́ ́ ̂̉ ̀ ̉, ̂́ ̂́ .”
[HOÀN]