(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 11
3 năm sau.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của tôi, mặc dù là cuối tuần nhưng công ty vẫn gọi tôi đến tăng ca, lí do là vì thứ 2 có lãnh đạo mới đến nhậm chức.
“Thấm Thấm, nhanh lên xe buýt sắp đến rồi” Bạn cùng phòng đứng dưới lầu lớn tiếng gọi tôi.
Điều tôi không ngờ được là tôi lại gặp được Chu Diễm trên xe buýt, kí ức của hắn đã bị xóa sạch hiển nhiên là hắn không biết tôi là ai.
Người đi cùng với hắn không phải là Hứa Việt mà là một người phụ nữ đang mang thai nào đó mà tôi không biết là ai.
Tôi đột nhiên cảm thấy thật ra nỗi hận của tôi đối với Chu Diễm không còn sâu như trước nữa, cũng không thắc mắc tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Kết thúc bi thảm của anh trai đã được thay đổi, bây giờ anh là nam chính của quyển sách này, anh sẽ có rất nhiều may mắn không cần phải lo những nhân vật phụ sẽ ảnh hưởng đến anh.
Trước khi vào công ty, tôi vô tình nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen đậu bên đường, đây là thương hiệu yêu thích của anh trai.
Tôi ngắm nghía nó một chút.
Nhưng trong lòng tôi biết rõ người ngồi trong xe không thể là anh được, kí ức của anh đã bị xóa từ lâu, anh không thể nhớ tôi được đâu.
6 giờ chiều, quản lý Lý đi từ văn phòng ra, vỗ tay một cái rồi nói: “Mọi người vất vả rồi, chút nữa tôi sẽ mời cơm mọi người cũng đến dùng một chút rồi về”
Đến nơi ăn tối, tôi mở cửa phòng và phát hiện đã có người ngồi ở vị trí chủ tọa.
Là một người đàn ông đeo cà vạt hình bướm sẫm màu trên chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo vest đen đang ngồi trên sàn gỗ, phía sau là một tấm bình phong phong cách Trung Hoa, trên tay cầm một ấm trà đang rót trà một cách chậm rãi.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, trái tim tôi hẫng đi một nhịp.
Sao lại là anh?
Chiếc cà vạt hình bướm đó không phải là món quà sinh nhật tôi tặng nhân sinh nhật 28 tuổi của anh sao? Tôi đã lén mua nó bằng tiền tôi nhận dạy kèm và giấu không cho anh biết, ngoài ra nó còn mang một ý nghĩa khác.
“Phó tổng, lúc nãy chúng tôi bị kẹt xe nên đến hơi trễ, đây là những đồng nghiệp trong nhóm dự án của chúng tôi, mọi người mau đến chào hỏi Phó tổng chút đi”
“Chào Phó tổng”
“Phó tổng, hân hạnh được gặp ngài”
Tôi ngạc nhiên mà đứng bất động một chỗ, ngón tay không tự chủ mà siết chặt tay cầm túi xách, chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, không dám bước tới một bước.
Tôi nhớ công ty này là của nhà họ Mạnh, không ngờ nó lại trực thuộc tập đoàn họ Phó.
Đến lúc tôi định thần lại thì đồng nghiệp đã ngồi hết rồi, hiện tại chỉ còn một chỗ trống cạnh Phó Yến Thần, dù không muốn thì tôi cũng phải cắn răng mà ngồi vào.
Tôi nói nhỏ: “Chào Phó tổng”
“Chào, nghe nói cô là Phó Thấm át chủ bài của nhóm” Anh bưng ấm trà rót cho tôi một ly trà, tôi vội vàng đưa tay nhận lấy.
Sau đó, chúng tôi cũng không nói với nhau câu nào nữa, khoảng thời gian đó tôi có bí mật quan sát thái độ của anh, anh ấy dường như thật sự đã quên tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, anh không nhớ đến tôi cũng tốt, vướng vào một nhân vật phụ như tôi cũng không có gì tốt, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng.
Tóc của anh đã dài hơn 3 năm trước, người cũng gầy đi không ít, là do áp lực công việc khiến anh ngã bệnh sao?
12
Sau bữa ăn chính, phục vụ mang đến một chiếc bánh 3 tầng.
Phó Yến Thần nói: “Từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu làm việc với mọi người, chiếc bánh này thay lời chúc chúng ta hợp tác vui vẻ và mang lại nhiều thành công hơn trong tương lai”
Tôi nghe thấy đồng nghiệp nữ cạnh mình nhỏ giọng nói: “Sếp mới không những đẹp trai mà còn tinh tế nữa”
Cắn một miếng bánh, tay tôi bất giác run lên.
Là vị hạt dẻ.
Đây là loại bánh yêu thích của tôi, anh trai đã mua rất rất nhiều lần mỗi lúc đón tôi tan học, hai người chúng tôi đã lén ăn trước khi về đến nhà.
Chỉ là trùng hợp thôi sao?
Tôi ngước nhìn về phía anh, anh thấy tôi nhìn, anh liền hỏi: “Bánh không hợp khẩu vị à?”
Tôi lắc đầu.
Đã 3 năm kể từ khi rời xa anh, tôi chưa từng tổ chức sinh nhật chứ đừng nói đến là ăn bánh hạt dẻ, tôi cố khống chế không suy nghĩ về anh, không động đến những thứ gợi nhớ quá khứ nữa.
Nhưng tôi không khống chế được.
Lúc đi ngủ, nếu không phải là mơ thấy anh đang tay trong tay cùng một cô gái khác, thì là mơ thấy anh xảy ra chuyện, sau khi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng tôi liền lấy điện thoại tìm kiếm tin tức về anh.
Tập đoàn của nhà họ Phó xảy ra không ít biến động trong 2 năm qua, những năm nay đã phát hiện tham nhũng không ít, ba mẹ và anh trai đã nhiều lần xuất hiện trên trang tin tức.
Đã rất nhiều lần tôi hỏi hệ thống rằng anh trai có làm sao không, hệ thống nói anh trai đã trở thành nam chính của quyển sách, nữ chính cũng đã xuất hiện và đang đồng hành cùng anh, quãng đời còn lại anh sẽ sống rứa hạnh phúc, cô không cần phải lo lắng.
Hệ thống hỏi có cần nó xóa kí ức của tôi không.
Tôi từ chối.
Khi bữa tiệc kết thúc, quản lí Lý gọi tôi lại nói: “Tiểu Thấm, em không uống rượu phải không, em đưa Phó tổng về giúp anh với, mọi người ai cũng uống ít nhiều rồi”
Lúc trước tôi vì nhớ Phó Yến Thần mà tôi không thể nào ngủ được nên tôi quyết định uống rượu để dễ ngủ, nhưng tôi không kiềm chế được mà uống quá nhiều, cuối cùng tôi bị xuất huyết dạ dày bạn cùng phòng phải đưa tôi đến bệnh viện, về sau tôi không dám động đến rượu nữa.
Tôi nhìn về phía Phó Yến Thần, ánh mắt chạm nhau, vành tai anh đỏ ửng, nhìn là biết anh đã say rồi.
Anh dời mắt khỏi tôi nhìn về phía quản lí Lý: “Không cần, tôi gọi tài xế của mình đến cũng được”
“Phó tổng, để tôi đưa anh về, bây giờ đợi tài xế thì lâu lắm” tôi tự nhủ với lòng, chỉ làm theo cảm xúc lần này thôi, hơn nữa tôi thật sự rất nhớ anh.
Hết ngày hôm nay, tôi sẽ từ chức ở công ty.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");