[Zhihu] Trung Khúc

Chương 5




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 9

Ở một biệt thự ở nước ngoài.

Chúng tôi đã qua đây được một tháng, sinh hoạt và việc học đã đi vào quỹ đạo vốn có, trường học chà tôi và anh trai cách nhau không xa.

Hằng ngày anh vẫn đưa đón tôi đi học như lúc trước, thỉnh thoảng bố mẹ nuôi và bố mẹ anh sẽ bay sang thăm chúng tôi.

Cuộc sống của sáu người chúng tôi vô cùng hòa thuận và ấm áp như trước khi tôi gặp Chu Diễm.

Sau này, tôi nhặt được một chú mèo con ở ven đường mang về nhà, anh trai rất thích mèo nhưng mẹ lại không cho anh nuôi lúc ở nhà, mẹ tôi lúc nhỏ từng bị mèo cào, nên đối với chó mèo có chút sợ hãi.

Lúc tôi tặng mèo cho anh trai, anh cười không khép được miệng: “Thấm Thấm, chú mèo này em tặng cho anh đúng không”

“Anh thích không? Sau này chúng ta sẽ cùng nhau nuôi nó” Tôi đưa mèo con trong tay mình cho anh bế, anh vốn rất thích động vật, nếu không anh làm kinh doanh có lẽ anh sẽ trở thành một nhà động vật học, bác sĩ thú y hoặc là mở một bệnh viện thú y cũng nên.

Nhưng anh không thể vì gia đình cần có anh tiếp quản, dù muốn hay không anh cũng không có lựa chọn khác, đơn giản vì anh họ Phó, sự kỳ vọng đã được áp lên người từ khi anh được sinh ra.

Anh nhìn gương mặt không cảm xúc của tôi, cẩn thận hỏi tôi có phải không muốn nuôi nó hay không, nếu tôi không muốn thì không nuôi cũng không sao, anh nói tôi vui vẻ vẫn quan trọng hơn.

Tôi lắc đầu, tôi muốn để anh nuôi, tôi muốn nhìn thấy gương mặt tràn đầy niềm vui của anh mọi lúc mọi nơi, nếu chờ vài năm nữa về nước thì sẽ không nuôi được nữa.

Tôi không dám nói cho anh biết, không phải là tôi không vui, mà là tôi đã lấy sự vui vẻ của mình trao đổi với 【Hệ Thống Sửa Đổi Kết Thúc】 , nó sẽ giúp tôi g.i.ế.t【Hệ Thống Đeo Bám】, chỉ như vậy tôi mới có thể thoát khỏi Chu Diễm.

10

Thời gian cứ trôi, chớp mắt mà đã 3 năm.

Tôi cẩn thận cầm hộp quà trên tay, hôm nay là sinh nhật 28 của anh trai.

Tôi đã chuẩn bị một bất ngờ cho anh ấy.

Thời gian qua, tôi đã học cấp 3 và đại học ở nơi này, có anh trai đồng hành, tôi hoàn thành cấp đại học và cả nghiên cứu sinh, trong lúc chờ tôi tốt nghiệp anh đã mở một công ty ở nơi này.

Sau khi mở cửa, tôi phát hiện anh trai không có nhà, tôi lập tức đặt hộp quà xuống bàn, lấy điện thoại gọi cho anh.

Điện thoại báo bận.

Tôi tra vị trí hiện tại của anh khi thấy khoảng cách của anh cách nhà không xa tôi mới thở phào một hơi.

Vì tôi đã thay đổi cốt truyện lúc còn ở trong nước và đã thành công trong bước thay đổi kết truyện.

Nên tôi sợ anh trai sẽ bị cốt truyện ảnh hưởng.

Vì vậy, sau khi ra nước ngoài, tôi yêu cầu anh trừ lúc đi học, phải ở bên cạnh tôi mọi lúc mọi nơi ngay cả điện thoại cũng phải gắn định vị.

Cửa được mở ra, ánh nắng ấm áp theo anh đi về phía tôi, tay cầm một bó hoa cúc, anh mặc một bộ tây trang trong vô cùng nho nhã.

“Anh, anh về rồi!” Tôi bước đến ôm lấy anh.

5 năm qua, anh đã dần quen với sự gần gũi của tôi, thỉnh thoảng anh sẽ âu yếm vuốt ve đầu tôi, nhưng chúng tôi cũng ngầm hiểu không tiến xa hơn mà vẫn coi nhau như anh em.

“Thấm Thấm, nói cho em một tin tức tốt. Công ty của nhà chúng ta sắp chuyển đến Bắc Kinh, sau khi trở về Trung Quốc chúng ta sẽ dọn đến Bắc Kinh."

“Chúng ta sẽ không trở về căn nhà ở Chiết Giang nữa”

Nghe được tin này, tôi vui mừng khôn xiết, bước thứ 3 trong kế hoạch thay đổi kết thúc của tôi chính là đến một thành phố khác sống, không ngờ anh trai lại giúp tôi thực hiện nó sớm hơn dự tính.

Ngay cả ba mẹ nuôi cũng chuyển đến Bắc Kinh, vậy là gia đình 6 người của chúng tôi sẽ vẫn ở bên nhau.

Ngay khi tôi đang nghĩ đến một tương lai tươi đẹp thì đột nhiên trong đầu có một giọng nói nhắc nhở tôi: 【Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thay đổi kết thúc. Phó Yến Thần đã trở thành nhân vật nam chính của cuốn sách này, thiết lập nữ chính của kí chủ sắp kết thúc 】

【Vì sự xuất hiện của nữ chính mới cũng như để thuận tiện cho sự phát triển tình cảm của nam nữ chính, hệ thống sẽ bắt đầu xóa kí chủ ra khỏi kí ức của nam chính cũng như tất cả nhân vật đã từng biết đến kí chủ. Kí chủ có cần tôi xóa kí ức của kí chủ về họ luôn không? 】

[Không cần] Tôi không muốn quên đi anh, không cũng muốn quên đi ba mẹ đã tốt với tôi như thế nào.

【Quá trình xóa kí ức còn 10, 9, 8,...】

Ở những giây cuối, tôi nhón chân kéo cà vạt Phó Yến Thần xuống đặt lên môi anh một nụ hôn, đồng thời nói với anh: “Anh ơi, em yêu anh”

Sau đó, tôi thấy anh từ từ lịm đi trước mắt tôi, tôi thấy thứ gì đó rơi ra khỏi túi áo của anh.

Tôi không nhìn rõ, chỉ sắp xếp mọi thứ lại, sau đó thu dọn đồ đạc và rời đi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.