[Zhihu] Trung Khúc

Chương 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 7

(Góc nhìn của Phó Yến Thần)

Ở tầng 2 đối diện hẻm tối.

Tôi đứng trước cửa sổ mở, nhìn về phía hẻm tối quan sát động tĩnh bên đó.

Gần đây em gái biểu hiện rất lạ, ngay cả họ của mình em ấy cũng không nhớ, thái độ đối với Chu Diễm thay đổi một cách bất ngờ.

Tôi không biết có phải hiện tại em ấy đã sống lại hay không, nhưng hệ thống 【Nghịch Thiên Cải Mệnh】đã từng nhắc nhở tôi, không được nói chuyện tôi sống lại cho ai biết, nếu không thế giới này sẽ sụp đổ. Tất cả mọi người đều phải c.h.ế.t.

Tôi sống lại vào năm 12 tuổi, khoảng thời gian đó đúng lúc gia đình của em gái gặp chuyện, mẹ tôi đã giữ em ấy lại chăm sóc.

Sau này khi em chuẩn bị vào lớp một, tôi đã đưa ra lời đề nghị với chú Phó trợ lý của ba tôi, hãy nhận nuôi em và em sẽ ở trong hộ khẩu của gia đình chú Phó. Lúc đó mẹ đã thắc mắc mà hỏi tôi: “Con không muốn có em gái à?”

Lúc đó tôi đã nói với bà ấy rằng vợ chồng chú Phó đã nhiều năm không có con, để em ấy cho gia đình họ nuôi dưỡng sẽ tốt hơn, sau này gia đình chú Phó nhiều việc bận nên em gái đến nhà tôi cùng ăn cùng chơi cùng đi học.

Mãi về sau, sau khi trưởng thành tôi đã nói với mẹ rằng tôi thích em gái, hy vọng bà đừng chia rẽ chúng tôi, tôi sẽ làm bất cứ việc gì bà muốn.

Chỉ có một yêu cầu duy nhất là em gái phải ở lại với tôi.

Phó Yến Thần không thể sống mà không có Phó Thấm, nếu không có Phó Thấm thì Phó Yến Thần sẽ không hoàn chỉnh.

Chu Diễm đến.

Tôi nhìn thấy hắn đi vào con hẻm tối, thậm chí hắn còn chạm vào em, tôi cố kìm nén bản thân không chạy xuống đó.

Ở đời trước, đây chính là nơi em gái rung động với Chu Diễm, nếu em ấy thật sự sống lại, có lẽ em muốn chấm dứt với Chu Diễm tại nơi này.

Tôi không thể phá hỏng kế hoạch của em ấy.

Trước đây có vài lần em gọi cho tôi nói rằng không cần đón em ấy, em nói là đi mua sắm với bạn bè, nhưng tôi biết rất rõ không có người bạn nào ở đây cả.

Tôi bí mật đi theo em, phát hiện em liên tục quan sát một vài nơi, còn nhìn chằm chằm cảnh sát tuần tra trong các con hẻm, sau đó còn chủ động tiếp chuyện với cảnh sát.

Tôi đến gặp người cảnh sát đó, nói rõ lai lịch của bản thân, cảnh sát nói Phó Thấm xin hắn buổi tối 7 giờ sau khi tan làm có thể đi qua con hẻm được không.

Người cảnh sát đó đã đồng ý với em, nhưng lãnh đạo phía trên lại yêu cầu anh đi dự tiệc tối, lúc đó anh không thể đi qua đây vào giờ đó như mọi ngày được.

Mặc dù tôi không biết Thấm Thấm muốn làm gì, nhưng nếu hôm đó người cảnh sát này không đi qua đây, kế hoạch của em chắc chắn sẽ thất bại.

Tôi chỉ có thể ra sức cầu xin anh giúp chúng tôi, tôi sẽ bồi thường lại bữa ăn mà anh đã bỏ lỡ hoặc một điều kiện nào khác nếu anh đồng ý.

Anh ấy đã đồng ý và thành công cứu Thấm Thấm từ tay Chu Diễm.

Tôi lén lút đi theo họ đến đồn cảnh sát, tôi không đi vào, chỉ đứng ở cửa đợi họ làm xong việc rồi thực hiện lời hứa của mình.

Nhưng không nghĩ tới là em gái lại gọi mẹ tôi đến.

Tôi trốn đi để họ không nhìn thấy tôi, thấy hai người lái xe về nhà an toàn, sự lo lắng của tôi lúc này mới dịu bớt.

Đột nhiên có người vỗ vào vai tôi.

Quay đầu thì thấy là Mạnh Thận Chi, trong miệng còn đang ngậm một điếu thuốc, từ trong hộp thuốc rút ra một điếu hỏi: “Hút một điếu không?”

Tôi lắc đầu.

Em gái không thích mùi thuốc lá, ngay cả mùi rượu cũng không chịu được.

Sau khi trưởng thành, tôi không hút thuốc, cũng rất ít đụng đến rượu, chỉ có những lúc vô cùng chán nản mới uống một chút rượu vang để giúp mình chìm vào giấc ngủ.

“Cám ơn anh đã giúp, đây là chút tâm ý của tôi” Tôi đưa cho anh một phiếu ăn uống trong nhà hàng năm sao của gia đình tôi.

Nhưng anh từ chối, rít một hơi thuốc nói: “Không cần đâu”

“Anh bạn trẻ, tôi dẫn cậu đi quán vỉa hè ăn, cậu đi không”

Tôi không từ chối lời mời của anh.

Trước khi về nhà tôi cố ý đi thêm một vòng để tìm Chu Diễm.

8

Anh không trả lời điện thoại tôi.

Về đến nhà, tôi hỏi dì giúp việc, nhưng cũng không ai thấy anh.

Tôi không ngừng lo lắng, mẹ đặt tay lên vai tôi an ủi: “Con đừng lo, có lẽ nó có việc trên trường nên không thể đi với con được”

Trong lúc chờ anh trai về, tôi chủ động gần gũi với mẹ, ban đầu mẹ hơi bất ngờ nhưng sau đó liền ôm lấy tôi: “Con còn sợ sao. Đừng sợ, con sẽ không có chuyện gì đâu, bố mẹ, anh trai và bố mẹ nuôi sẽ làm chỗ dựa lớn nhất cho con”

Tôi đặt cằm lên vai mẹ, lén lau nước mắt, đời trước tôi xem sự lo lắng chăm sóc của bà như là một sự ràng buộc đối với tôi, vì Chu Diễm tôi không biết suy nghĩ mà mà ra nhiều chuyện khiến họ đau lòng.

Đời này, tôi nhất định phải bù đắp thật nhiều họ.

“Mẹ ơi, con cám ơn mẹ nhiều” Cám ơn mẹ đã luôn đối xử hết lòng với con dù cho con không phải con ruột của mẹ.

“Đứa trẻ ngốc, con cũng là một phần của gia đình chúng ta mà” Mẹ đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối bời trên trán của tôi.

Gần 12 giờ khuya, sau khi mẹ đã đi ngủ, cuối cùng tôi cũng đợi được anh trai trở về, tôi chạy đến ôm lấy anh.

Sự lo lắng cuối cùng cũng buông xuống.

Nếu đời này anh lại vì tôi hay vì Chu Diễm mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho bản thân.

Trước đó, vì quá lo lắng và không chờ được nên tôi đã nhờ tài xế chở mình đến trường và tìm bạn cùng phòng của anh, nhưng bạn cùng phòng của anh nói sau khi tan học anh vẫn đi đón tôi như thường ngày.

Trên đường trở về, lần đầu tôi thấy một giờ đi xe lại lâu đến vậy.

Không biết anh làm cách nào mà đi đi lại lại trên quãng đường này suốt thời gian qua mà vẫn tỏ ra bình thường như vậy.

“Anh ơi, anh đã đi đâu vậy? Em đã tìm anh ở khắp nơi, em gọi điện thoại nhưng anh không bắt máy sau đó anh còn khóa máy nữa” Tôi nói một cách tức giận và uất ức.

“Anh xin lỗi, là lỗi của anh, điện thoại anh hết pin nên không biết em gọi đến” Anh đưa tay vuốt tóc tôi “Em tha lỗi cho anh được không”

“Nếu vậy thì lần sau anh phải nói với em trước” Tôi trừng mắt với anh.

“Được, anh nhớ rồi” Anh rất hợp tác mà giơ tay lên hứa với tôi.

Sau đó, tôi kể lại cho anh nghe chuyện đã xảy ra tối nay, nhưng anh không hề ngạc nhiên hay bất ngờ mà tỏ ra rất bình thường.

Thay vào đó, anh hỏi tôi: “Em có muốn đi du học không? Anh sẽ đi với em”

Tôi gật đầu liên tục.

Ngày hôm sau, tôi cùng mẹ đến trường làm thủ tục chuyển trường.

Lúc đó tôi thấy Chu Diễm đứng ở xa nhìn tôi, nhưng hắn không có bước đến.

Tôi nhìn thấy mặt hắn bị thương, khóe miệng còn bị bầm tím.

Tôi cau mày nhớ lại mùi máu tanh tôi ngửi được và vết thương trên tay anh trai tối qua.

Anh nói là do anh đi đường không cẩn thận vấp té, nói tôi không cần lo lắng.

Hiện tại thấy vết thương trên người Chu Diễm, có lẽ tôi đã hiểu ra gì đó nhưng tôi sẽ không hỏi.

Nếu anh trai đã không muốn tôi biết thì tôi sẽ vờ như không thấy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.