[Zhihu] Trúc mã thất cách

Chương 2




Tháng tư là sinh nhật của Lục Dương, tôi chuyên môn xin nghỉ với trường học, bay đi thành phố N bên kia tìm hắn.

Trước khi đi tôi cũng không nói cho Lục Dương.

Cho nên khi tôi đứng ở cửa phía nam trường bọn họ, lấy di động ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho hắn, bỗng thấy hắn đang cười nói với Diêu Thiến.

Tôi cùng hắn đều sững sờ tại chỗ.

4

Tôi xoay người rời đi, Lục Dương chạy nhanh đuổi theo, ngữ khí bất đắc dĩ: “Tiểu Lý, em tốt xấu nghe anh giải thích một câu……”

Tôi quay đầu nhìn hắn, mặt vô cảm nói: “Được thôi, anh giải thích đi.”

“Buổi sáng câu lạc bộ nhiếp ảnh có hoạt động, lúc rời đi camera của anh rơi mất, Diêu Thiến nói mũ của cô ấy cũng rơi mất, tụi anh cùng nhau trở về tìm đồ.”

Hắn nói, lấy di động cho tôi xem tin nhắn trong nhóm.

Đích xác, 40 phút trước, Lục Dương ở trong nhóm tag một người khác, kêu cậu ta dẫn câu lạc bộ về trường học trước, nói mình phải đi về tìm camera.

Nhưng sao lại khéo như vậy.

Tay của tôi đang cầm quai ba lô nắm chặt, sau đó Diêu Thiến cũng đi lại đây, vẻ mặt áy náy:

“Ngại quá học tỷ, chị đừng hiểu lầm, em không phải cố ý cùng học trưởng đơn độc đi cùng nhau.”

Lục Dương cau mày, quay đầu nói: “Cô không nói không ai bảo cô câm miệng.”

Diêu Thiến giật mình tại chỗ, trong mắt hiện lên ủy khuất.

“Xin lỗi…… Em không phải có ý đó.” Hắn bực bội mà xoa giữa mày, “Em đi về trước đi, anh phải dỗ bạn gái.”

Tôi đột nhiên muốn cười.

Sau đó thật sự cười lên tiếng.

“Lục Dương, anh đang làm gì vậy?” Tôi nói, “Cứ như vậy mà diễn sao, muốn tôi trao thưởng cho anh không?”

Mặt trời chậm rãi lặn xuống phía tây, ánh sáng như lửa đỏ chiếu vào mặt Lục Dương, trong mắt hắn bỗng hiện mấy phần ủ rũ.

“Đừng náo loạn, Tiểu Lý.” Hắn nói, “Anh cùng Diêu Thiến thật sự không có gì cả, khó được gặp nhau một lần, đừng làm thành như vậy được không?”

Tôi nhịn xuống thanh âm nghẹn ngào: “Cho nên anh kết bạn với cô ta lại, đúng không?”

“Là, là bởi vì gần đây anh mắc bệnh phải vào bệnh viện, không đi học ở trường được, cô ấy thay anh trả tiền thuốc men, cho nên anh trả tiền cho cô ấy.”

Lục Dương rét run, hắn lấy di động ra, đưa cho tôi, “Nè, em xem đi, anh cùng cô ấy trừ bỏ chuyển khoản thì đâu có nói chuyện gì.”

“Anh bị bệnh hả?” Tôi bỗng nhiên ngơ ngẩn, “Vì sao không nói cho em?”

“Em vội vàng ôn tập làm bài, anh làm sao dám để em lo lắng? Lúc gọi video anh định nói mấy câu với em, em đều đọc sách giải đề bỏ quên anh.”

Lục Dương khe khẽ thở dài,

“Tiểu Lý, anh biết, việc học đối với em mà nói rất quan trọng. Nhưng chúng ta tốt xấu đang yêu đương, em cũng bớt thời giờ quan tâm anh một chút, được không?”

Tôi cầm di động của hắn, cúi đầu nhìn.

Trên màn hình, chỉ có lẻ loi hai lần chuyển khoản cùng tin nhắn thu khoản.

Trừ cái này ra, một chữ dư thừa cũng không có.

“Em nếu cảm thấy không vui, anh hiện tại cũng có thể tiếp tục hủy kết bạn với cô ấy.”

Lục Dương duỗi tay muốn lấy di động lại, tôi nhỏ giọng nói: “Khoan, anh đừng hủy.”

Hắn đại khái nghe ra sự hối lỗi trong giọng nói của tôi, một lát sau, lấy lại bình tĩnh, mở hai tay ra: “Đến đây đi, ôm một cái.”

Tối hôm đó, Lục Dương bồi tôi ở tại khách sạn bên ngoài trường học.

Hắn hôn tôi thật lâu, trước khi đến bước cuối cùng, xoay người ngồi dậy: “Anh đi uống ly nước bình tĩnh một chút.”

Trên thực tế, bởi vì tôi muốn giao bản thân cho hắn khi cả hai kết hôn xong, ở bên nhau ba năm nay, tôi cùng Lục Dương trước sau không đi đến một bước kia.

Nhưng trong nháy mắt, không biết xúc động ở đâu ra, khiến tôi bắt lấy cổ tay của hắn: “Đừng đi.”

Lục Dương quay đầu nhìn tôi.

Dưới ánh đèn ấm nóng, hình dáng gương mặt rõ ràng nhìn qua phá lệ mị hoặc lòng người.

“Tiểu Lý……” Hắn nhẹ nhàng động hầu kết, “Em biết em đang làm gì không?”

Giọng hắn như đang bị đè nén đến kỳ cục, ngữ khí nguy hiểm làm tôi run sợ.

Tôi lại lùi bước mà thu hồi tay, kéo chăn che mặt: “Biết.”

Lục Dương cười nhẹ một tiếng: “Anh không vội, đợi đến hôn lễ của chúng ta đi.”

Ngày hôm sau là sinh nhật của Lục Dương, tôi bồi hắn đi công viên hải dương và xe cáp lên đỉnh núi.

Lúc chạng vạng, hắn kêu mấy bạn học trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, nói đã hẹn trước cùng nhau ăn một bữa cơm.

Kết quả chờ gặp mặt, tôi mới phát hiện, nhóm người này thế nhưng có Diêu Thiến.

“……”

Rõ ràng hôm qua mới xác nhận, giữa bọn họ không có liên hệ gì khác.

Nhưng thấy Diêu Thiến cười hì hì, một khắc kia, trong lòng tôi vẫn nảy lên một cổ không thoải mái.

Trên đường đi ăn lẩu, bỗng có người ngăn ở trước mặt chúng tôi, đối với Lục Dương cùng Diêu Thiến nói:

“Tôi là sinh viên nhiếp ảnh của đại học Y, đang đi thực tập. Cảm thấy hai vị thật là xứng đôi, có thể chụp một tấm ảnh cho hai người không?”

Tôi bỗng quay đầu, mới phát hiện Diêu Thiến đi ở bên kia, cơ hồ dán lên cánh tay của Lục Dương.

Cô ta xì cười, vừa cười vừa nói: “Được thôi.”

“Được cái gì mà được, ai muốn chụp với cô?”

Lục Dương lạnh mặt nói, “Cô điên sao? Bạn gái tôi còn đứng ở chỗ này, nói giỡn không đúng mực?”

Diêu Thiến tự nhiên hào phóng mà nhìn tôi: “Xin lỗi nha học tỷ.”

Lời tuy nói như vậy, trong mắt cô ta lại không có một tia xin lỗi.

Còn có người giải thích với tôi:

“Chị dâu chị đừng nóng giận, tiểu Diêu cô ấy chính là tính tình tùy tiện, xem ai cũng là anh em. Anh Lục đối với chị thật tình, tuyệt đối có trời đất chứng giám.”

Tôi nhấp môi, có chút mờ mịt mà nói: “Phải không.”

Trong nháy mắt, tôi chỉ cảm thấy Lục Dương cách tôi phá lệ xa xôi.

Rõ ràng ánh đèn ven đường chiếu vào trên người hắn, rõ ràng chúng tôi đã quen biết suốt mười lăm năm.

Nhưng đôi mắt hắn giống như đáy biển sâu vô ngần.

Tôi không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt của hắn, cũng không thấy rõ tâm hắn.

Lúc lấy lại tinh thần, chúng tôi đã ngồi ở tiệm lẩu.

Diêu Thiến cùng vài người khác cười nói gọi món ăn, mà Lục Dương bên người tôi nắm tay của tôi, nhẹ giọng kêu tôi: “Tiểu Lý.”

“…… Khanh Khanh.”

Lông mi tôi run rẩy: “Anh vì sao không đẩy cô ta ra?”

5

Hắn nhìn chăm chú đôi mắt tôi: “Nếu anh nói không chú ý tới, em sẽ tin sao?”

Tôi không biết nên nói cái gì.

Tin hay không tin, hay để hắn cùng Diêu Thiến tuyệt giao, thậm chí không màng trường hợp đại náo một hồi, cũng không thể hóa giải nội tâm như thủy triều dần dần ập lên của tôi.

Cuối cùng tôi cũng chỉ cúi đầu: “Tin.”

Tin.

Có tin hay không, giờ có quan trọng không.

Ăn cơm xong, bọn họ ồn ào định thuê mấy gian phòng gần đó, nói đêm nay không quay về, đi chơi mấy tăng, trực tiếp ở bên ngoài.

Cuối cùng sau khi ăn chơi một hồi, có người chỉ vào Diêu Thiến hùng hổ:

“Em có thể chơi đàng hoàng hay không vậy? Mẹ nó cứ như người yêu che chở cho bạn trai, muốn nói chuyện yêu đương, thì vào khách sạn!”

Lục Dương banh cằm, thanh âm lạnh lùng: “Em ấy không phải bạn gái tôi.”

“À, thì ra là nữ liếm cẩu.”

Diêu Thiến nhảy dựng lên: “Có thể nói chuyện đàng hoàng không, anh nói ai liếm cẩu hả? Chúng ta ngày thường đều chơi như vậy, sợ anh gì chứ?”

Vừa rồi ở tiệm lẩu, cô ta uống không ít rượu, trong ánh mắt đều là mờ mịt men say.

Mắt thấy hai người càng tức giận, vài người còn lại nhanh chóng đứng lên hoà giải.

Cả nhóm loạn xì ngầu.

Lòng tôi tràn đầy cảm xúc, đứng lên, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Lục Dương một đường đuổi theo, mới vừa vào cửa phòng, hắn liền bắt lấy cổ tay của tôi, giải thích nói: “Cô ấy uống say, đầu óc không rõ ràng lắm.”

“Lục Dương, anh biết không?”

Tôi hít sâu một hơi, tận lực làm giọng nói của chính mình bình tĩnh,

“Từ mấy tháng trước, khi cô ta lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt tôi, anh vẫn luôn giải thích đủ kiểu rằng giữa anh và cô ta không có gì mờ ám. Coi như lời anh nói đều là thật, anh có nghĩ tới hay không, có một phương pháp đơn giản, có thể trực tiếp ngăn chặn kiểu người này xuất hiện?”

Lục Dương nhắm mắt lại: “Cho nên Lý khanh khanh, bởi vì cùng em yêu đương, tôi không được phép kết bạn khác phái phải không?”

Khác phái, bạn bè.

Tôi lại nghĩ tới lúc trước, hắn ở trong video nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Chỉ là học muội, không quan trọng.”

Bất tri bất giác, cán cân trong lòng hắn đã nghiêng về một bên.

Nhưng rõ ràng mới qua hơn hai tháng.

Trong lúc tôi bận ôn tập thi lên thạc sĩ, tôi không thể lúc nào cũng bồi ở bên người hắn trong hai tháng này, ở nơi tôi không nhìn tới, hắn cùng Diêu Thiến lại đơn độc tiếp xúc bao nhiêu lần —— sợ là hai người này còn chẳng hiểu giới hạn của hai chữ “Bạn bè”?

Lúc bị nhận sai là một cặp, Diêu Thiến cứ như vậy tự nhiên hào phóng mà đồng ý, có phải có ý nghĩa không, như vậy chuyện trước đó, còn từng xảy ra rất nhiều?

“Lục Dương.” Tôi nhẹ nhàng mà nói, “Tôi cảm thấy chúng ta không thể có ngày kết hôn.”

Hắn giống như bị những lời này kích thích đến, ánh sáng ở đáy mắt đột nhiên chìm xuống.

“Tôi đi tìm cô ấy nói rõ ràng, được chưa?” Hắn nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ, “Tôi hiện tại đi theo Diêu Thiến nói rõ ràng, tôi sẽ cùng cô ấy tuyệt giao, sẽ không cùng cô ấy nhiều lời nữa, được chưa?”

“Như vậy em vừa lòng chưa, Lý khanh khanh?”

Lục Dương đóng sầm cửa mà đi, một tiếng vang lớn qua đi, trong phòng chỉ còn lại nhàn nhạt mùi rượu.

Tôi nhớ tới, vừa rồi lúc ăn cơm, Lục Dương cũng uống rượu.

Bạn hắn vốn mời rượu tôi, bị Lục Dương ngăn lại: “Sức khỏe bạn gái tôi không tốt, không thể uống rượu.”

Rõ ràng hắn đều nhớ rõ.

Rõ ràng tôi tới, là muốn cho hắn một kinh hỉ.

Tôi ở trên giường cuộn tròn, không tiếng động khóc rống.

Không biết khóc bao lâu, tôi dần ngủ, thẳng đến thật lâu sau giật mình, bỗng bừng tỉnh.

Di động hiện thời gian, là 5 giờ sáng.

Trong phòng trống không, không có Lục Dương.

Đừng nói là hắn đi tìm Diêu Thiến.

Sau đó suốt một đêm không trở về.

Tôi cảm giác chính mình cả người đều phát run, cắn ngón tay, bất tri bất giác càng ngày càng dùng sức.

Thẳng đến khi đốt ngón tay truyền đến đau đớn, tôi mới không cắn nữa, ngồi dậy bắt đầu thu dọn đồ, đến sân bay.

Lúc về nhà, thời gian đã là giữa trưa.

Trái tim nhảy cực nhanh, huyệt Thái Dương nhảy dựng đau nhức, tôi chóng mặt há mồm to hô hấp, miễn cưỡng tìm hai viên thuốc để uống, sau đó ngã trên sô pha ngủ.

Thẳng đến khi bị một tiếng chuông cửa làm bừng tỉnh.

Tôi mở mắt ra, thất thần một lát, chậm rì rì đi qua mở cửa.

Vốn tưởng ba mẹ tôi, nhưng đứng ở ngoài cửa, thế nhưng là Lục Dương.

Hoàn toàn tỉnh táo lại, tôi liền đóng cửa, hắn lại dùng tay chống cửa lại, mạnh mẽ kéo ra.

Tôi cũng bởi vậy có thể thấy Diêu Thiến đi theo phía sau hắn, mỉm cười khiêu khích.

“Tiểu Lý, em nghe anh nói.” Lục Dương chắc là đã tỉnh rượu, có chút nôn nóng mà nhìn tôi, “Chuyện tối hôm qua không phải như em nghĩ……”

“Đúng vậy học tỷ, tối hôm qua học trưởng tới tìm em, nói anh ấy rất để ý chị, sợ chị hiểu lầm, cho nên không muốn đi tiếp với em nữa.”

Diêu Thiến ngữ khí bất đắc dĩ, “Kỳ thật chúng em chỉ là bạn bè bình thường, em biết học tỷ không có cảm giác an toàn, nhưng……”

Huyệt Thái Dương lại bắt đầu nhảy thình thịch, tôi nắm chặt then cửa, nỗ lực áp chế nhưng giọng vẫn run rẩy:

“Anh có thể mang theo học muội của anh, cút khỏi nhà tôi ngay không?”

“Lục Dương, chúng ta chia tay đi.”

Hắn nhìn tôi, ánh mắt đình trệ một lát, như là không dám tin: “Lý khanh khanh!”

Diêu Thiến còn ở phía sau châm ngòi thổi gió: “Học tỷ, các người đừng bởi vì em mà chia tay……”

Tôi quát lớn: “Cô câm miệng cho tôi! Liên quan gì đến cô?!”

Tình hình rất loạn, bé mèo chạy ra, phát ra âm thanh cảnh cáo, nhảy lên người Diêu Thiến, cào lên cổ cô ta.

“A! ——”

Cô ta hét lên một tiếng, Lục Dương nắm lấy bé mèo, nó quay đầu lại cắn tay Lục Dương một ngụm, bị hắn đột nhiên ném ra.

Sau một tiếng vang nặng nề, bé mèo từ ven tường trượt xuống dưới, nằm trên mặt đất run rẩy hai cái, sau đó không nhúc nhích nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.