[Zhihu] Trên núi Niệm Khanh

Chương 2




06

Tôi yên tâm sống ở trên núi tuyết.

Trên núi không có tín hiệu, nhưng không lo ăn mặc, tự cấp tự túc.

Tôi đọc sách mỗi ngày, vẽ chút rồi sờ cơ bụng.

Thỉnh thoảng Mạnh Diên sẽ ra ngoài tuần núi, mỗi lần trước khi đi đều không quên căn dặn tôi:

"Tuyệt đối đừng xuống núi."

Tôi đồng ý nhưng lòng thì lại hơi khó hiểu.

Nếu tôi xuống núi, thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

Dường như Mạnh Diên không chỉ đang lo lắng cho sự an toàn của tôi.

Cái này hình như giống với 'Lão râu xanh' bản thực nhỉ? Râu xanh cho cô bé một cái chìa khóa, có thể tùy ý mở ra và xem xét các gian phòng, nhưng chỉ có một gian phòng là tuyệt đối không được mở ra.

Càng căn dặn thế thì càng kích thích lòng hiếu kỳ của cô gái.

Nhưng tôi thì khác.

Sau khi chết một lần, tôi cực kỳ trân trọng thời gian hiện giờ.

So với việc chân chó theo đuôi sống cuộc sống ngày ngày lo lắng bị xoá bỏ, đây đúng là đãi ngộ của thần tiên.

Đừng nói bảo tôi ở một năm, cho dù là mười năm cũng không đáng kể.

Huống chi, một hòm vàng to thế, tôi cũng không thể làm chuyện sai lầm được.

Rừng thông núi tuyết, chim bay góc chân trời, tôi và Mạnh Diên cũng coi như là vợ chồng thật sống ở đây hơn mấy tháng.

Mãi cho đến một ngày, có mấy kẻ lạ xông vào núi tuyết.

07

Mạnh Diên đã đi ra ngoài tuần núi.

Tôi chuyển cái ghế đẩu lên núi tuyết vẽ một chút, có mấy người nam nữ trẻ tuổi giơ điện thoại lên.

"Uầy, thế mà chỗ này lại có người."

"Ngọn núi tuyết này còn chẳng có trên bản đồ, thế mà lại có người ngồi vẽ!"

"Còn là người tuyệt sắc đấy, nhanh lại gần sờ thử đi! Tiên nữ váy trắng trong rừng rậm!"

Bọn họ hưng phấn lại gần, vây quanh quan sát tôi.

"Người đẹp, cô biết ngọn núi tuyết này tên là gì không?"

"Núi Niệm Khanh." Là Mạnh Diên nói tôi biết.

"Cô sống một mình trên núi, không an toàn nhỉ?"

"Chồng tôi cũng ở đây."

Từ cuộc trò chuyện mà tôi đã biết được, mấy người trẻ tuổi này là chủ blog truyền thông, chuyên quay mấy chỗ hẻo lánh có phong cảnh tuyệt đẹp và động vật hoang dã quý hiếm.

Bọn họ bảo, ngọn núi tuyết này ở ngoài ranh giới bản đồ, bọn họ lạc đường mới tình cờ phát hiện cửa vào.

Ngoài ranh giới bản đồ?

Nhưng rõ ràng Mạnh Diên là gác rừng của ngọn núi này, hẳn cũng được đăng ký rồi chứ.

"Mà cũng kỳ ghê, chỗ rừng rú như này nên có rất nhiều động vật hoang dã mới đúng, nhưng dọc đường bọn tôi leo lên núi, chẳng thấy con vật nào cả..."

Mấy người trẻ tuổi hồ hởi liệt kê đủ chỗ kỳ lạ ở nơi đây.

Tôi càng nghe càng cảm thấy bất an.

"Đoàng... "

Chợt có một tiếng súng vang lên sau lưng.

Bọn tôi quay đầu thì trông thấy Mạnh Diên đứng ở cách đó không xa, ánh mắt sâu thẳm, mặt đanh lại, mu bàn tay thoáng nổi gân xanh.

Trên tay anh cầm súng săn, hai hàng lông mày hàm chứa vẻ ngang ngạnh.

Tôi chưa thấy anh tức giận như thế bao giờ.

"Xóa ảnh và video trong điện thoại mấy người đi." Đây là câu nói đầu tiên khi anh ấy mở miệng.

Thanh niên không phục, lúc này có cô gái la ầm lên:

"Dựa vào đâu chứ? Anh là ai hả? Đây chính là tài nguyên bọn tôi chụp được!"

Mạnh Diên không nói hai lời lập tức giơ súng lên, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào cô gái.

Cô gái lập tức run chân, lảo đảo lùi về sau.

Cậu trai dẫn đầu kịp phản ứng:

"Xóa ngay, bọn tôi lập tức xóa ngay!"

Mấy người loạn cào cào lên, cuống quít thao tác rồi đưa điện thoại ra cho Mạnh Diên xem.

"Như này được chưa? Thả bọn tôi đi được không?"

Mạnh Diên kiểm tra lần lượt, vẻ lạnh lùng không buông lỏng tẹo nào.

Mức độ căng thẳng đến vậy như gặp phải chuyện lớn gì liên quan đến tính mạng.

Đến cả tôi cũng chẳng hiểu ra sao.

Kiểm tra xong, đợi mấy người trẻ tuổi lảo đảo rời đi hết thì tôi mới hỏi anh:

"Anh sao thế? Sao mà giận đến vậy."

Mạnh Diên buông súng săn xuống, đột ngột ôm ghì lấy tôi.

"Thanh Thanh..." Anh thở dài một tiếng bằng giọng khàn đặc, khác xa so với người vừa cầm súng hung tợn khi nãy.

Anh nói: "Đừng đi nữa nhé."

Nữa?

Bàn tay thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve tai và tóc tôi, như thể anh đang xác nhận tính chân thực của cái ôm này.

Tôi nắm ngược lại tay anh.

"Em đã đồng ý với anh là không đi rồi, rốt cuộc anh đang lo lắng điều gì?"

Mạnh Diên không đáp, một giây sau, môi của anh mang theo tính xâm lược, hôn mạnh lên môi tôi.

Môi lưỡi quấn quýt, không thể thở nổi.

Khi đó tôi vẫn không rõ, sao Mạnh Diên lại kích động vì mấy người ngoài này như thế.

Nhưng chỉ một tuần sau, tôi đã hiểu.

Bởi vì, Yến Tá tìm đến núi Niệm Khanh rồi.

08

Trong mắt của tôi, Yến Tá là người không có khả năng xuất hiện ở đây.

Anh ta đang bận triền miên với người trong lòng, chưa từng để ý đến tin tức của tôi.

Cho dù tôi là vợ trên danh nghĩa của anh ta, thì anh ta cũng chưa từng chừa cho tôi tí mặt mũi nào.

Tôi bị "xóa bỏ" thì anh ta nên vui mới đúng.

Mối hôn sự khiến anh ta phiền muộn không thôi cuối cùng đã tự động giải trừ, anh ta có thể như chim liền cánh với người mình yêu rồi.

Nhưng có thế nào cũng không ngờ được.

Vậy mà sau khi thấy bóng dáng của tôi trên đoạn video ngắn, anh ta đã trèo đèo lội suối tìm đến.

Đúng vậy, mấy người trẻ kia không xóa video đi.

Bọn họ đắc chí khoe khoang trong video ngắn là chỉ ẩn video và ảnh trong album đi cũng đã lừa được Mạnh Diên đang cầm súng.

Dân mạng nể phục dũng khí của họ, nhao nhao bình luận.

Yến Tá cũng bình luận, có điều anh ta hỏi về vị trí cụ thể và con đường đi vào núi tuyết.

Cho dù không chắc chắn được người trong video là tôi thì anh ta cũng phải đi một chuyến.

Điều này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của tôi.

Cho nên khi tôi đang vẽ tranh trên núi tuyết nhìn thấy Yến Tá mệt mỏi rã rời còn tưởng là mình bị ảo giác nữa.

"Thanh Thanh, anh đến đưa em về nhà đây."

Anh ta nhìn tôi rơm rơm nước mắt, tự cho là mình nặng tình mà vươn tay ra.

Không có sự thôi thúc của hệ thống, ai còn thèm anh ta nữa chứ?

Tôi lùi lại một bước, quả quyết giả mất trí nhớ: "Anh là ai thế?"

"Anh là chồng của em, Yến Tá đây."

"Nói bậy, chồng tôi tên là Mạnh Diên, anh ấy đẹp trai hơn anh nhiều."

"Thanh Thanh..." Yến Tá vội vàng đi về phía trước hai bước, lại bị tôi nghiêng người né tránh.

"Bớt lôi kéo làm quen đi, tôi không thích loại ẻo lả như anh."

Yến Tá nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt phiếm hồng, tựa như tuyệt vọng và không cam tâm, đến cả giọng nói luôn kiêu căng cũng hơi khàn đi: "Thanh Thanh, trước kia là do anh không tốt, sau khi em đi anh mới tỉnh ngộ. Với anh, em như là không khí, khi em còn đây thì không quan tâm, em đi rồi anh mới nhận ra được em quan trọng nhường nào..."

"Vào giây phút biết được tin em chết, anh hoàn toàn không thể tin được. Sau đó điều tra sâu hơn mới biết, thì ra trước đó anh có rất nhiều hiểm lầm với em, đều là Bạch Dao dày công tạo nên."

"Người kéo đầu tư giúp anh lập nghiệp là em, người chăm sóc anh lúc anh phẫu thuật cũng là em, vậy mà lúc trước anh cứ tưởng là Bạch Dao làm những thứ này cho anh..."

"Anh bị cô ta giấu giếm quá nhiều, bởi vậy mới khiến vợ anh chịu ấm ức nhiều thế... Là cô ta phá đám chúng ta..."

Bạch Dao, chính là vị gắn bó keo sơn với anh ta, là ánh trăng sáng anh ta thề thốt phải bảo vệ cả một đời.

Thì ra, đây chính là theo đuổi vợ đến chết đi sống lại trong truyền thuyết.

Rõ ràng là anh ta làm chuyện ghê tởm, giờ đây lại đổ hết lên trên người ánh trăng sáng.

Tôi hờ hững nghe anh ta nói.

"Tôi nói rồi, anh nhận nhầm người."

Tôi quay người muốn đi lại bị Yến Tá túm lấy cổ tay.

Anh ta vội vàng kéo ống tay áo của tôi lên, nhìn thấy vết sẹo bị bỏng do tàn thuốc trên cánh tay tôi.

"Thanh Thanh, em còn nói được gì nữa? Anh nhớ vết sẹo này của em, giống hệt như anh nhớ!"

Tôi cho anh ta bậc thang rồi mà anh ta còn không chịu xuống, vậy thì đừng trách tôi không nể mặt.

Tôi ngó lên tay, dù bận vẫn ung dung nhìn anh ta, cũng không giả vờ nữa:

"Đúng rồi nha, vết sẹo này là do chính anh dùng thuốc lá làm bỏng nữa đấy. Có nhớ không?"

09

Sắc mặt Yến Tá trắng bệch ngay lập tức.

"Thanh Thanh, chúng ta đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không em?"

"Em không biết vào thời điểm anh biết em nhảy xuống núi anh đã suy sụp nhường nào đâu. Anh không tin em đã chết, đã điên cuồng tìm em khắp nơi, trời không phụ người có lòng, em còn sống..."

Nếu như đang ở cuộc sống sáu năm theo đuôi đấy thì tôi nghe được những lời này sẽ vui biết bao.

Nhưng với tôi của hiện giờ thì nó không đáng một đồng.

"Tôi đang muốn chừa cho anh chút mặt mũi, nhưng anh đúng là không biết xấu hổ đấy."

"Có muốn tôi giúp anh nhớ lại một chút, rằng tại sao tôi lại bị ép phải nhảy xuống núi không? Mà lúc đó, anh đang làm gì?"

Cả người Yến Tá chao đảo.

Anh ta mấp máy môi, dường như muốn giải thích chút gì đó, nhưng lại khó nhọc nuốt xuống. Mãi một lúc sau anh ta mới chua chát mở miệng: "Anh không ngờ là điện thoại của bọn bắt cóc thật."

"Anh cứ tưởng đó chỉ là chiêu mới để em thu hút anh, tưởng là em ghen vì anh ở cùng với Bạch Dao..."

"Nếu như anh biết..."

Tôi liếc xéo anh ta, không khách khí ngắt lời, giọng điệu lại không kiềm chế được: "Là anh không biết ư? Anh vốn chẳng muốn biết."

"Đối với anh mà nói, sống chết của tôi hoàn toàn không quan trọng. Đến cả một chút nghi ngờ và lo lắng anh cũng không có, chỉ có đẩy tôi vào đường cùng thôi."

"Nếu như không phải tôi được chồng hiện tại nhặt được, chỉ e tôi đã chết từ lâu rồi."

Tôi quay đầu lại, nhìn về phía nhà gỗ.

Mạnh Diên vốn ở bếp nấu cơm cho tôi, không biết đã cầm súng đứng sau tôi từ khi nào.

Anh là sức mạnh để tôi có thể đối mặt với mọi tình hình khó khăn hiện giờ.

Yến Tá đột nhiên trợn tròn hai mắt:

"Là gã ta, là người đàn ông trong video! Gã ta có súng rất nguy hiểm, Thanh Thanh, em mau đến chỗ anh đi!"

Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, đi tới nắm tay Mạnh Diên.

"Liệu có khả năng anh ấy chính là chồng của tôi không?"

Yến Tá gào thét: "Rõ ràng anh mới là chồng em!"

"Tôi đã nhảy xuống núi chết rồi, quan hệ hôn nhân trong quá khứ sẽ tự động giải trừ."

Tôi nhìn anh ta, trong lòng không vui không buồn, chỉ có tĩnh mịch.

"Yến Tá, đừng đến quấy rầy tôi nữa, anh đi đi."

Người Yến Tá chao đảo như thể không chống đỡ nổi nữa.

Một lát sau, dường như anh ta nhận ra điều gì đó, đôi mắt lóe lên một tia sáng.

"Thanh Thanh, em cố ý dùng gã ta chọc tức anh, đúng không?”

"Loại đàn ông thô kệch như gã ta, có thể cho em cái gì chứ?”

"Anh không tin em sẽ bỏ mặc, không cần anh rồi ở chung với một gã thô kệch như này!"

Tôi không thể tin nổi, anh ta đang nói cái chó gì thế?

Anh ta thật sự cho rằng mình là người xuất sắc lắm à?

Nếu không phải vướng vào nhiệm vụ chinh phục, tôi vốn chẳng thèm anh ta.

Tôi đang chuẩn bị mở miệng bác bỏ thì Mạnh Diên im lặng hồi lâu bên cạnh đã cười nhạo một tiếng: "Vậy mày đã cho cô ấy cái gì?"

"Trừ vô số nhục nhã và tổn thương, mày còn từng cho cô ấy cái gì nữa?"

Yến Tá cứng họng, bị vấn đề này làm khó.

Mãi một lúc sau anh ta mới thì thào được một câu:

"Tôi đã cho cô ấy... Một ngôi nhà."

"Cô ấy thiếu hả?"

Súng săn của Mạnh Diên chống xuống đất, mu bàn tay nổi gân xanh lộ vẻ ngang tàn:

"Đứa bé chết rồi mày mới cho sữa, xe đâm vào cây mới biết ngoặt, nước mũi vào miệng rồi mới biết lau!"

"Lãng tử quay đầu cái gì chứ, cũng chỉ là trò mơ mộng viển vông thôi."

"Chỗ tao, mới là nhà của cô ấy!"

Gió núi thổi vun vút qua rừng rậm, thân hình thẳng tắp cao lớn của Mạnh Diên đứng trước mặt tôi, chặn lại gian nan vất vả.

Anh đúng là người đàn ông thô kệch sinh sống trên núi, nhưng hai con mắt anh sáng tỏ, quanh thân lộ ra vẻ cứng rắn và mềm mại của bậc đại trượng phu.

Anh là điểm tựa của tôi, cũng sưởi ấm cho tôi.

Con ngươi Yến Tá chợt rụt lại, hiện rõ cảm giác nguy cơ.

Anh ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi, người không động đậy nhưng các cơ trên mặt lại hơi rung lên: "Nhưng rõ ràng... em đã từng thích anh đến thế mà."

Không ai để ý đến phát biểu thiểu năng của anh ta.

Mạnh Diên quay đầu, nhìn về phía bức vẽ trên giá của tôi.

Trong tranh là người đàn ông chỉ mặc mỗi chiếc quần trong, bả vai rộng lớn, eo thon, cơ bụng tám múi mê người rịn mồ hôi, trông ngập tràn hormone quyến rũ.

"Em vẽ anh à?"

Tôi nháy mắt với anh mấy cái: "Anh thích không?"

Một tay Mạnh Diên ôm lấy tôi, tôi nép trong cánh tay anh, là góc độ thích hợp nhất để hôn.

Cánh môi tự nhiên áp lên, quấn quýt triền miên.

Anh dùng sức, hôn mãi cho đến khi môi tôi ửng đỏ, hơi thở khó nhọc mới nín nhịn mỉm cười: "Ừm, anh thích."

Bọn tôi xem Yến Tá như không khí, ôm nhau trở về căn nhà gỗ nhỏ.

Cánh cửa sau lưng đóng lại.

Tôi không quay đầu nhưng vẫn nghe thấy tiếng lẩm nhẩm đau khổ và hối hận ấy: "Rõ ràng người trong bức họa ấy, nên là anh mới đúng..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.