[Zhihu] Trên núi Niệm Khanh

Chương 4 END




14

Khi khôi phục ý thức lần nữa, tôi tỉnh lại vì cơn đau từ trái tim.

m thanh máy móc vang lên trong đầu tôi.

[Chuyện gì thế? Đột nhiên đo lường được sinh mạng của nữ chính.]

[Căn cứ vào ghi chép, nữ chính đã tử vong mười tháng, phải chăng đã đo sai?]

Tôi nhịn đau, gian nan mở mắt ra.

Trước mắt đã không phải khu rừng trên núi tuyết nữa, mà là trấn nhỏ dưới núi.

Yến Tá đã sai hai tên to cao mang tôi đi, nhanh chóng rời xa núi tuyết.

[Kí chủ, kí chủ?] Hệ thống đang kêu trong đầu tôi.

Tôi đờ người không dám động loạn, sợ suy nghĩ tiết lộ hành tung.

[Thế thì xóa bỏ lần nữa đi.]

m thanh lạnh băng của hệ thống lại vang lên, thà giết lầm, chứ tuyệt không bỏ qua.

[Nguyên nhân cái chết lần này, được thiết lập là tắc nghẽn cơ tim.]

m thanh điện tử rơi xuống, cơn đau thấu tim ập tới.

Tôi không nhịn được mà rên thành tiếng.

Yến Tá lại tưởng là tôi muốn chạy trốn, dặn dò hai gã đàn ông giữ tôi chặt hơn.

"Giữ chặt một chút, đừng để cô ấy bỏ chạy."

Nhưng chưa được bao lâu, anh ta đã phát hiện tôi không ổn.

Cả người tôi run rẩy, mồ hôi đầm đìa, hơi thở cũng càng ngày càng yếu ớt.

Cuối cùng anh ta cũng hoảng rồi.

"Chuyện gì thế? Hình như không ổn lắm."

Yến Tá đưa tay thử hơi thở của tôi rồi gào lên:

"Mau, mau đưa cô ấy đến bệnh viện gần đây!"

Hơi thở của tôi yếu ớt, tôi gắng chịu cơn đau dữ dội muốn nói với Yến Tá:

"Đưa... Về... Núi... Tuyết."

Anh ta hoàn toàn không nghe rõ.

Hoặc là, anh ta nghe rõ, nhưng không muốn làm theo.

Tôi cách núi tuyết càng xa, thì cơn đau càng dữ dội.

Cảm giác sắp chết mãnh liệt xâm chiếm tôi.

Xem ra, cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị hệ thống xoá bỏ...

Thời điểm tiến dần đến cái chết, một đoạn ký ức bị thất lạc đã lâu của tôi chợt ùa vào trong đầu.

Đây không phải ký ức của "Lê Thanh Thanh".

Thì ra, trước khi trở thành "Lê Thanh Thanh", tôi tên là "Tống Dư Khanh".

Khi đó tôi không phải nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này, mà là người sống trong thế giới hiện thực.

Tôi có một người yêu, anh ấy tên là Mạnh Diên.

Thật ra lúc đầu tôi hơi sợ anh ấy.

Năm tôi học lớp mười hai, mẹ đã qua đời, vì thiếu nợ mà bố trốn nhà đi, người đòi nợ phát tiết mọi oán giận lên người tôi, chặn đánh tôi.

Cuộc sống của tôi rơi vào đường cùng.

Nhưng tôi vẫn muốn sống, vẫn muốn thi lên đại học.

Thế là tôi để mắt tới người đàn ông cường tráng nhất trong ngõ nhỏ, anh ấy chính là Mạnh Diên, là một lính cứu hỏa.

Tôi xin anh ấy hãy bảo vệ tôi.

Vì thế, tôi đồng ý trao đổi và hi sinh mọi thứ.

Tôi run rẩy cởi quần áo ra trước mặt anh ấy, lại bị anh ấy giữ hai tay.

"Không cần như vậy." Anh ấy thản nhiên nói: "Em cứ học hành cho tốt, còn lại giao cho anh."

Một câu đơn giản, lại là hứa hẹn nặng tựa ngàn cân.

Từ đó về sau, anh ấy thật sự bảo vệ tôi chu toàn, không để người khác làm tổn thương tôi dù chỉ một chút.

Và, chưa từng đòi báo đáp cái gì.

Tôi thi đậu đại học lý tưởng như ước nguyện.

Ngày nhập học, bên cạnh người khác là bố mẹ, còn bên tôi là anh.

Tôi không có người nhà, Mạnh Diên chính là người nhà của tôi. Anh ấy đưa tôi lên đại học, kiếm tiền nộp tiền học, phí sinh hoạt cho tôi.

Ban đầu tôi gọi anh ấy là anh trai, sau này thì không muốn gọi nữa.

Tôi không muốn quan hệ của chúng tôi dừng ở anh em.

Mạnh Diên luôn từ chối tôi, anh nói, tôi xứng với người đàn ông tốt hơn.

"Không có ai tốt hơn nữa, anh là tốt nhất!"

Tôi quyết giữ ý mình, cưỡng ép anh.

Sau khi thất bại, cuối cùng anh cũng thở dài một tiếng.

"Tống Dư Khanh, em thật sự không hối hận chứ?"

"Tuyệt không hối hận!"

Không có cảm giác nào tốt hơn khi thân thể của anh và tôi giao hòa.

Sau này, bọn tôi thành vợ chồng.

Anh vẫn toàn tâm toàn ý với tôi, che chở tôi.

Tôi cũng đối xử với anh như thế.

Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, vào năm thứ ba bọn tôi kết hôn, tôi đã bị tai nạn.

Lúc sắp chết, một âm thanh điện tử lạnh băng vang trong đầu tôi.

[Muốn sống sót không? Tôi là hệ thống chinh phục, chỉ cần chinh phục nam chính thành công, cô có thể sống sót trong thế giới hiện thực.]

[Thật sao?]

[Đương nhiên. Nhưng nếu như chinh phục thất bại, cô sẽ bị xoá bỏ.]

[Chỉ cần có cơ hội sống trở về, tôi bằng lòng!]

[Rất tốt, trước khi tiến vào thế giới tiểu thuyết, cần xóa đi tất cả ký ức của cô. Cô sẽ cho rằng mình là nhân vật trong tiểu thuyết, chỉ có lúc chết hoặc quay về thế giới hiện thực, mới có thể nhớ lại.]

[Biết rồi.] Tôi tuyên thệ trong lòng, [Tôi sẽ trở về, nhất định.]

Tôi lưu luyến Mạnh Diên của tôi.

Khi đó tôi cũng không biết, từ đầu tới cuối, công cuộc chinh phục này là một âm mưu.

Bởi vì trong thiết lập, không hề cài sẵn khả năng thành công của tôi.

Nếu như tôi không bị xoá bỏ, kịch bản sẽ không thể tiến hành.

Hệ thống cũng chỉ bắt một linh hồn sắp chết để làm đạo cụ cho kịch bản mà thôi.

Thế nhưng.

Rõ ràng Mạnh Diên là người tôi yêu ở thế giới hiện thực, tại sao lại xuất hiện trong sách chứ?

Ngực lại nhói đau từng cơn.

Tôi đã bị hệ thống xoá bỏ, tại sao còn đau nữa chứ?

"Khanh Khanh, Khanh Khanh!"

Tiếng gọi truyền đến từ phương xa.

Thì ra, trước giờ Mạnh Diên không gọi tôi là "Thanh Thanh".

Mà là "Khanh Khanh".

Tôi cứ ngỡ là lần đầu gặp mặt, nhưng thật ra là trùng phùng anh mong chờ bấy lâu.

15

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngôi nhà nhỏ trên núi tuyết.

Mạnh Diên ở bên giường, anh nắm lấy tay tôi.

Hơi ấm này khiến mũi tôi cay cay.

"Chồng ơi..."

Tôi gọi anh bằng giọng khàn khàn, nước mắt tuôn rơi.

"Sao anh lại tới đây?"

Tay Mạnh Diên cứng lại.

Anh nhìn đôi mắt ngập nước của tôi, gần như không dám thở: "Khanh Khanh, em nhớ ra cả rồi à?"

Tôi gật đầu.

"Giây phút sắp chết, em đã nhớ ra mọi thứ."

Mạnh Diên, vốn là chồng tôi.

Tiếng "chồng" tôi gọi anh khi giả vờ mất trí, anh vốn đã nghe vô số lần trong hiện thực.

Từ miệng Mạnh Diên, tôi đã biết được hành trình của anh.

Sau khi tôi chết rồi tiến vào trong sách, Mạnh Diên cũng gặp phải một hệ thống.

Có điều khác với tôi, hệ thống anh gặp phải là hệ thống phản công, nó không ưa nhất là cách mượn danh công lược để xóa bỏ sinh mệnh.

Hệ thống phản công chọn trúng Mạnh Diên, hỏi anh có đồng ý cứu tôi hay không.

Cái giá là, anh nhất định phải từ bỏ hết thảy ở thế giới hiện thực, lấy thân người ngoài cuộc tiến vào tiểu thuyết.

Cơ thể của tôi ở hiện thực đã chết, bởi vậy hồn phách mới xuyên vào sách, trở thành nhân vật trong sách.

Mạnh Diên thì khác, anh muốn thoát khỏi sự chi phối của hệ thống chinh phục, nhất định phải dùng linh hồn sống nhập sách, không trở thành một nhân vật nào cả.

Lựa chọn tiến vào sách thì mọi thứ trong hiện thực của anh đều sẽ bị xóa đi.

Nhưng nếu như thành công, anh có thể ở bên tôi trong sách.

Mạnh Diên biết được tình cảnh của tôi từ hệ thống phản công, không suy nghĩ nhiều đã đồng ý.

Dù cho tôi đã quên anh, quên đi mọi thứ của chúng tôi.

Anh vẫn vui vẻ bước tới.

Sáu năm, bàn chân của anh đã đi khắp biên giới của thế giới này.

Cuối cùng cũng tìm được điểm mù của hệ thống là rừng núi tuyết.

Anh đặt tên cho ngọn núi tuyết này là "Niệm Khanh".

Anh dựa theo dáng vẻ tôi đã từng tưởng tượng, dựng lên căn nhà gỗ nhỏ kia.

Anh sợ hỏa hoạn sẽ hủy đi điểm mù an toàn này, một thân một mình chặt cây, thành lập một khoảng ngăn cách.

Làm xong mọi thứ này, anh lặng lẽ đi tới bên cạnh tôi.

Khi tôi bị Yến Tá nhục nhã lạnh nhạt, anh đã đưa khăn giấy, một cốc nước nóng, một trò đùa...

Những hơi ấm tôi cho là đến từ người xa lạ này, đều là sự đồng hành thầm lặng của anh.

Anh dựa vào ưu thế đã đọc tiểu thuyết trước rồi, đầu tư theo ánh hào quang của nam chính, kiếm được không ít tiền.

Sau đó đổi số tiền này thành vàng, đưa cho tôi bị anh nhặt được trên núi tuyết.

Anh luôn nhớ tôi là một đứa mê tiền tài.

Những thỏi vàng này, có thể khiến tôi ngoan ngoãn ở trên núi tuyết đủ một năm.

Nhưng anh không biết, nguyên nhân căn bản nhất khiến tôi ở lại núi tuyết, thật ra là chính anh.

Anh đã từ bỏ mọi thứ mà đến, chỉ vì cứu một người tất sẽ bị xóa bỏ như tôi.

Tôi mất đi ký ức, nhưng bản năng sẽ khiến tôi yêu anh.

Bóng hình trong mộng xuân đêm đó, là tưởng tượng, cũng là tưởng niệm.

Tống Dư Khanh, vĩnh viễn sẽ yêu Mạnh Diên, cho dù có bắt đầu lại bao nhiêu lần đi nữa.

Tôi biết, anh cũng như thế.

16

Yến Tá và hai người trợ giúp anh ta đã bị cảnh sát bắt giữ với tội danh phóng hỏa đốt rừng.

Lúc trước bọn họ mang tôi rời khỏi núi tuyết khiến tôi bị tắc nghẽn cơ tim.

May mà thời khắc mấu chốt Mạnh Diên đã chạy đến, cưỡng ép đưa tôi đi rồi chuyển tôi đến điểm mù an toàn.

Sau khi cấp cứu một phen, tôi được anh kéo về từ con đường tử vong.

Cả đám người Yến Tá thì bị phạt tù ba năm.

Biết được tin tức này, Mạnh Diên nhìn tôi một cái:

"Anh ta ở trong tù ba năm thì tình tiết Bạch Dao lái xe chết chung với anh ta cũng sẽ không xảy ra, câu chuyện cũng không thể kết thúc được. Khanh Khanh, xem ra em phải ở trên núi tuyết với anh mãi mãi rồi."

Tôi mỉm cười hạnh phúc:

"Chỉ cần ở bên anh, có bao lâu cũng không sao hết."

Ai ngờ mấy tháng sau, Yến Tá nhờ vả quan hệ nên đã được phóng thích.

Ngày đầu tiên anh ta ra tù thì Bạch Dao đã làm theo kịch bản, lái xe phi xuống vách núi với Yến Tá.

Hai người cùng chết.

Mà thời điểm đó cách thời gian tôi bị hệ thống "xóa bỏ" nhảy xuống vách núi đúng tròn một năm.

Vậy nên đến khi kịch bản đã hoàn tất.

Mạnh Diên nắm tay tôi, cẩn thận bước từng bước dẫn tôi xuống núi.

Mãi cho đến khi đi tới trấn nhỏ dưới núi vẫn không có âm thanh hệ thống vang lên.

Còn tôi, vẫn bình yên vô sự.

"Tự do rồi!" Tôi ôm Mạnh Diên reo hò, "Chồng à, kịch bản kết thúc rồi! Cuối cùng em cũng không chịu sự khống chế của hệ thống nữa rồi!"

Mạnh Diên mỉm cười để đáp lại rồi đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Hoa trên núi rực rỡ, xuân sắc hòa hợp.

Còn anh nhìn tôi không chớp mắt, và sẽ mãi mãi như thế.

Hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.