16.
Hạ gia cũng rất thú vị, vừa đấm vừa xoa. Cách làm có thể nói là tâm thần phân liệt này, rất có thể là chủ ý của vị “thái tử gia” kia.
Chuyện này, tôi đã hỏi ý kiến của hai cô con gái.
“Các con muốn đi không? Nếu đi có lẽ những người đó sẽ làm khó dễ các con, khiến các con khó xử.”
Lâm Thư Vi không cần nghĩ ngợi nói: “Mẹ đang đùa hả, một đám người ngu ngốc, con sợ bọn họ chắc?”
Lâm Duyệt Bạch suy tư một lát, hỏi ngược lại tôi: “Nếu đi thì đối với nhà chúng ta có lợi không?”
Tôi nhìn về phía Lâm Thiên Trạch, anh ta nhìn tôi gật đầu: “Có một số việc cần phải nói rõ ràng.”
Ngày sinh nhật Hạ Tự Sâm, Lâm Thư Vi chọn một bộ lễ phục mình thích nhất, tuyên bố muốn làm mù mắt chó của Hạ Tự Sâm.
Lâm Duyệt Bạch cũng không đi con đường bình thường, kiên quyết muốn mặc thường phục.
Tôi hỏi lí do, con bé nói: “Con sợ hắn không nhìn thấy bắp tay của con.”
Tôi: “…?”
Tôi nói mạnh yếu, hình như không phải ý đó?Quên đi, con gái tôi vui vẻ là tốt rồi.
17.
Yến tiệc của Hạ gia từ trước đến nay rất hoành tráng, từ biệt thự đến hoa viên mênh mông đều là người, nhưng sự xuất hiện của chúng tôi vẫn khiến tiếng ồn ào ngừng lại trong giây lát.
Nhưng cũng chỉ có một giây.
Tất cả mọi người đều là người có thể diện, trong giới mỗi ngày đều vô số tin đồn mới xuất hiện trong vòng tròn, ăn dưa là một chuyện, tự tay cắt dưa lại là chuyện khác.
Trong đám người ăn uống linh đình, Hạ Tự Sâm được một đám thiên kim thiếu gia vây quanh, có vẻ vô cùng cao quý.
“Hai người đến rồi.”
Hắn thờ ơ xoa xoa chuỗi Phật châu trong tay: “Lại đây cùng nhau tâm sự nhé?”
Trong các bữa tiệc này, tiền bối luôn ở một bên, tiểu bối một bên, nếu còn quá nhỏ cũng được quản gia và người hầu chăm sóc.
Lâm Thư Vi và Lâm Duyệt Bạch liếc nhau, nói với tôi: “Mẹ, chúng con qua đó một lát.”
Tôi gật đầu đồng ý, nhưng vẫn lo lắng nên không dám đi quá xa. Sự thật chứng minh tôi lo lắng không sai, hai chị em vừa tới đã bị bọn chúng ra oai phủ đầu.
Người hầu số một của Hạ Tự Sâm, nhị công tử Trần gia, vừa mở miệng liền giống như một lão già chướng khí: “Ơ, đây không phải là Cao Lĩnh Chi Hoa Lâm Duyệt Bạch của chúng ta sao? Mau trốn đi, người ta rất thanh cao, đừng làm ô nhiễm cô ấy.”
Lâm Duyệt Bạch sắc mặt trầm xuống, còn chưa kịp nói Lâm Thư Vi đã cười nhạo một tiếng: “Cậu đối với chính mình nhận thức thật rõ ràng, biết rằng mình rất bẩn.”
“Cậu…”
Trần nhị công tử tức giận đến mức mất bình tĩnh: “Cậu là con quái vật mặt đầy mụn xấu xí, là kẻ Sâm ca chướng mắt, nào đến lượt cậu mở miệng!”
Những lời này đã trực tiếp đánh vào điểm yếu của Lâm Thư Vi. Nhưng con bé cũng không tức giận, ngược lại cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười này khiến Hạ Tự Sâm kinh ngạc nhìn con bé: “Cậu cười cái gì?” Hắn nhíu mày hỏi.
“Tôi cười vì tôi suýt biến thành loại người như các người.” Nụ cười tươi đẹp mà tự tin, không hề có chút ác ý nào: “Nhưng tôi không giống các người, tôi là người bình thường, không cần kẻ khác đánh giá nhân phẩm của tôi.”
Hạ Tự Sâm nhíu mày nhìn con bé một cái, cuối cùng mở miệng: “Phụ nữ miệng lưỡi sắc bén, thật đáng ghét.”
Lâm Thư Vi ung dung tiếp nhận: “Cám ơn, đàn ông không đến 8cm cũng vậy.”
Tôi suýt phun ra một ngụm rượu. Lúc năm tuổi tôi chửi hắn, không ngờ con bé còn nhớ rõ.
Sắc mặt của đám người trong nháy mắt thay đổi, người có công lực cao hơn thì mặt không biểu cảm, kẻ có công lực thấp hơn thì đang bóp chặt đùi mình.
Dù sao, chuyện Hạ Tự Sâm trong trẻo nhưng lạnh lùng là một người đàn ông ăn thịt, cũng không còn là bí mật nữa.
Không ai nghĩ tới, Thái tử gia thoạt nhìn là hung khí nhân gian, thực tế lại là Hello Kitty.
Mắt thấy mặt Hạ Tự Sâm đen thành than, Lâm Duyệt Bạch rốt cục mở miệng ngăn cản em gái nghiện ăn nói của mình: “Thư Vi, đừng nói nữa.”
Con bé dịu dàng chính trực nhìn Hạ Tự Sâm một cái, nhỏ giọng nói: “Đó là bí mật.”
18.
Hạ Tự Sâm đập vỡ ly rượu, chỉ vào chóp mũi Lâm Duyệt Bạch mắng.
“Lâm Duyệt Bạch, cậu thật không biết tốt xấu, quả thực là càn rỡ!”
Được gọi là Thái tử gia nhiều đến mức nghĩ mình là người của hoàng tộc luôn rồi.
Lâm Duyệt Bạch bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn: “Nói ra quan điểm của mình chính là càn rỡ, vậy nếu tôi mắng cậu một câu chẳng phải là phạm pháp luôn sao?”
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Lâm Duyệt Bạch bình tĩnh phun ra mấy chữ.
“Cmn! Thứ óc chó.”
Cả hội trường xôn xao, ngay cả tôi cũng làm rơi ly, Hạ Tự Sâm trừng mắt nhìn con bé.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Duyệt Bạch đều là hình tượng tiểu bạch hoa dịu dàng nhu thuận. Con bé nói tục làm cho người ta có cảm giác giống như người câm vạn năm mở miệng, còn gọi bạn là mẹ.
Lâm Thư Vi khiếp sợ nhìn chị gái: “Đỉnh quá, chị.”
Lâm Duyệt Bạch ngượng ngùng cười cười: “Chị đã luyện mấy ngày nay, không biết tại sao lại mất tự nhiên mắng hắn.”
Hạ Tự Sâm rốt cuộc cũng phản ứng lại, bước một bước dài muốn kéo tay Lâm Duyệt Bạch, như muốn đánh người.
Lâm Duyệt Bạch không uổng công học tán đả nhiều năm như vậy, bay lên một cước liền đá hắn ngã vào hồ nhân tạo bên cạnh.
Đám đông lại hò reo, tôi từ bên ngoài bước vào, mỉm cười ôm lấy những đứa con gái đang chạy về phía mình.
“Mẹ, chúng con có làm mẹ mất mặt không?”
Tôi sảng khoái cười: “Đương nhiên không có, nếu như ngay cả người xâm phạm tôn nghiêm của mình cũng không phản kích, đó mới gọi là làm mất mặt mẹ!”
Ngay cả Lâm Thiên Trạch cũng hơi nhếch khóe miệng, ôn nhu nói: “Làm tốt lắm!”
19.
Bên này chúng tôi vui vẻ hòa thuận ấm áp, nhưng đám đông đằng kia cứ la hét hoài khiến tôi đau đầu.
“Không phải chỉ là đi xuống uống ngụm nước thôi sao, vẫn còn kêu?” Tôi nhíu mày hỏi.
Lâm Thiên Trạch chậm rãi đi tới nhìn thoáng qua, lại chậm rãi di chuyển trở về.
“Vương bát rơia xuống nước, phát hiện mình không biết bơi.”
Tôi nhíu mày: “Mấy tên tiểu vương bát kia đâu?”
Lâm Thiên Trạch nhún vai: “Ai biết bọn nó có phải cố ý báo thù hay không, dù sao cũng nói mình không biết bơi.”
Tôi hiểu ngay lập tức.
Phần lớn những người ở đây đều là những đứa trẻ khôn ngoan lại thông minh, sản nghiệp như Hạ Tự Sâm chiếm một nửa đất nước chỉ là số ít, cũng không ai có thể tự tin cho mình là trung tâm như hắn.
Nhưng hắn không biết phần lớn những người tỉnh táo, tuy bề ngoài nghe lời hắn nhưng sau lưng họ lại coi thường hắn.
Người càng thông minh thì càng biết cách nhìn người. Trong cuộc đời bọn họ, thứ được giáo dục đầu tiên cơ bản không thể rời khỏi phương châm mười sáu chữ:
[Học cách phân tích, tận dụng ưu thế, tìm ưu tránh nhược, tránh xa nguy hiểm.]
Hạ Tự Sâm bắt nạt người khác, sỉ nhục người khác, bịa đặt người khác, nhân phẩm như vậy chỉ cần là người có đầu óc ai cũng sẽ không thật lòng coi hắn là bạn.
Chẳng qua hắn chỉ là công cụ duy trì hòa bình trên mặt bàn mà thôi, thỉnh thoảng đụng phải vách tường, chịu chút đau khổ cũng là điều bọn họ thích nghe ngóng.
Nhìn thấy Hạ Tự Sâm thả mình trong nước, dần dần không có động tĩnh gì, cuối cùng một cô con gái của tôi cũng cử động.
Con bé thắt nút chiếc váy lớn của mình, chạy nhanh vài bước rồi nhảy xuống nước như một nàng tiên cá.
Trong không khí, còn lưu lại mấy chữ con bé vừa mới lạnh lùng phun ra: “Chậc, phế vật.”
20.
Lúc Hạ Tự Sâm được vớt lên đã rơi vào hôn mê. Lâm Thư Vi thuần thục ấn lồng ngực và dạ dày cho hắn, Hạ Tự Sâm nhổ mấy ngụm nước lớn nhưng vẫn không tỉnh.
“Có cần hô hấp nhân tạo không?” Trần nhị công tử bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
“Có phải hay không, phải làm một chút hô hấp nhân tạo?” – bên cạnh Trần nhị công tử nhỏ giọng hỏi.
Lâm Thư Vi nhìn hắn ta một cái, đứng lên.
“Cậu làm đi.”
Trần nhị công tử ngẩn ra, muốn từ chối cũng đã muộn, hắn ta bị Lâm Thư Vi đẩy một cái, vừa vặn quỳ xuống trước mặt Hạ Tự Sâm.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bước về phía trước hệt như tráng sĩ cụt tay. Chưa kịp chạm vào, Hạ Tự Sâm đã hừ một tiếng, tỉnh lại.
Hạ Tự Sâm ngồi dậy, lại ho một lúc, sắc mặt phức tạp nói với Lâm Thư Vi: “Cậu… đừng tưởng rằng cậu đã cứu tôi thì tôi sẽ cảm ơn cậu, lại càng không thích cậu.”
Lâm Thư Vi híp mắt: “Cậu dám thích tôi, tôi sẽ đạp cậu xuống.”
“Cậu……!”
Hạ Tự Sâm còn muốn nói gì đó, đúng lúc này quản gia tìm tới, vội vàng thông báo: “Lão thái gia muốn phát biểu, mời các vị trở về phòng tiệc.”
Chúng tôi không để ý đến hắn nữa, một nhà bốn người chỉnh tề đi đến phòng tiệc. Hạ lão thái gia đã gần tám mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, một thân trang phục Trung Sơn tôn lên thân thể thẳng tắp, trong mắt là khí chất điềm tĩnh, tự tin.
Lâm Thư Vi nhìn ông ta, nhỏ giọng nói thầm: “Nhìn thì rất có khí chất, kết quả chỉ là một lão hồ đồ.”
“Gia gia ta mới không phải lão hồ đồ.”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói, quay đầu nhìn, là Hạ Tự Sâm. Cả người hắn ướt sũng, tóc còn nhỏ nước, đứng sau lưng chúng tôi như bóng ma.
“Các người cứ chờ đó, dám đắc tội với tôi, lát nữa gia gia nhất định sẽ giet chet các người.”
“Vậy cứ thử xem.”
Tôi quay đầu nhìn sang.
Người cha trầm mặc ít nói của hai đứa nhỏ nhà tôi, đang như cười như không nhìn tiểu quỷ chật vật này.
21.
Hạ lão gia tử ở trên đài hắng giọng một cái, chậm rãi mở miệng.
“Cảm ơn mọi người đã đến dù lịch trình bận rộn.” Ông ta mỉm cười nói,” Hôm nay là sinh nhật mười bốn tuổi của Tự Sâm, qua tuổi này sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý cho hành động của mình.”
Cả sảnh tiệc đều cười, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Hạ Tự Sâm phía sau chúng tôi.
“Trong những năm qua, tôi luôn tự hào về tính cách xuất sắc và học lực của Tự Sâm. Tôi luôn muốn dành những gì tốt nhất cho thằng bé. Bây giờ nó đã trưởng thành, tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu bồi dưỡng Tự Sâm theo phương thức bồi dưỡng người thừa kế.”
Giờ phút này nên có tiếng vỗ tay. Thật đáng tiếc khi hai cô con gái của tôi giống như đang đối mặt với một kẻ thù hùng mạnh, trên người viết đầy chữ “chuẩn bị chiến đấu”.
Hạ lão gia tử tiếp tục nói: “Tôi tin rằng trong khoảng thời gian này, mọi người đều đã nghe nói giữa nhà họ Hạ và nhà họ Lâm của chúng tôi có một số vấn đề. Hôm nay tôi đặc biệt mời họ đến đây chỉ để làm rõ sự việc, để không ai nói Hạ gia chúng tôi lấy thế ép người.”
Nói xong, ông ta vươn tay về phía Hạ Tự Sâm, đám người tự động nhường đường. Hạ Tự Sâm mỉm cười, kiêu ngạo bước tới, đứng bên cạnh ông nội, vẫn không quên khinh thường liếc chúng tôi một cái.
Hạ lão gia tử nhìn về phía Lâm Thiên Trạch: “Lâm tiên sinh, vậy tôi có chuyện muốn nói thẳng.”
Lâm Thiên Trạch gật đầu, Hạ Tự Sâm càng chờ mong. Hạ lão gia cầm tay cháu trai, bình tĩnh nói: “Tự Sâm, từ hôm nay trở đi ta sẽ thu hồi tất cả thẻ tín dụng, quản lý tài sản, bất động sản trên danh nghĩa của con. Những tài sản thu hồi này, ta sẽ dùng để đầu tư vào hạng mục mở rộng của Lâm thị.”
Hạ Tự Sâm ngây ngẩn cả người, những người khác cũng ngây ngẩn cả người.
“Ông nội? Ông đang nói gì vậy?”
“Đó là những gì mọi người đã nghe.”
Hạ lão gia tử không nhìn vào mắt hắn, chuyển sang các vị khách trong phòng tiệc: “Hôm nay mời các vị đến đây, chính là muốn mọi người biết rằng từ hôm nay trở đi, cháu trai Hạ Tự Sâm của tôi không có bất kỳ đặc quyền gì. Tôi hy vọng nó dựa vào thực lực để nâng cao bản thân, thi đậu đại học, thành công trong việc làm, mà không phải rời khỏi danh nghĩa Hạ gia của tôi.”
“Cho nên, thời gian kế tiếp, hi vọng các vị nhắc nhở thiên kim thiếu gia nhà mình, không nên vây quanh nịnh bợ nó, lại càng không nên trợ giúp nó về mặt tiền bạc. Nếu có người làm như vậy, Hạ gia cũng sẽ không thừa nhận phần tình cảm này.”
Hạ Tự Sâm nóng nảy, không để ý tới hình tượng lạnh lùng của mình nữa, lớn tiếng nói: “Ông nội, ông điên rồi!”
“Con mới là người làm cho ta phát điên.”
Hạ lão gia tử thản nhiên nói: “Ta ở trong giới thương mại nhiều năm như vậy, đã gặp qua rất nhiều tiểu bối như cá diếc qua sông. Nhưng điều khiến ta khâm phục nhất, chính là Lâm tiên sinh gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.”
Cho nên, việc ta nhân danh cháu trai rót vốn vào công ty cậu cũng đủ thể hiện sự thành tâm của ta. Nếu sau này Tự Sâm trở thành người có tài, sự hợp tác của chúng ta sẽ lên một tầm cao hơn. Nếu nó không chịu ăn năn, số tiền này sẽ là của ta.”
“Ta chỉ cần để dành lương hưu cho nó, và thưởng cho nó một ít mỗi năm.”
Hạ Tự Sâm nhìn ông nội, vẻ mặt không thể tin được.
“Còn có, Thư Vi và Duyệt Bạch, đúng không? Ông nội nói tiếng xin lỗi với các con. Chuyện này từ đầu tới cuối, đều là lỗi của Hạ gia chúng ta.”