12.
Buổi biểu diễn của Chiêm Lạc vô cùng náo nhiệt, cho dù là loại người không theo đuổi ngôi sao như tôi cũng rất dễ dàng bị lây nhiễm cảm xúc, cho đến khi tan cuộc vẫn còn lầm bầm khiến cho người qua đường liên tiếp quay đầu lại.
Không còn cách nào khác, tôi là loại người mù nhạc nhưng lại tự tin và thích khoe khoang.
Tôi nhìn đồng hồ, đã đến giờ hẹn, thần thần bí bí nói: “Đi thôi, mẹ còn để lại cho các con một tiết mục riêng.”
Lâm Duyệt Bạch và Lâm Thư Vi liếc nhau, hét lên, Lâm Thiên Trạch mặt không chút thay đổi bịt lỗ tai lại. Tôi đến bãi đỗ xe chờ hai người.
Tôi không có ý kiến gì, lôi kéo bọn nhỏ đi về phía hậu trường. Còn chưa tới cửa phòng nghỉ, đã thấy mấy cô gái rón rén trốn ở góc, líu ríu thảo luận: “Chúng ta là đột nhiên xuất hiện dọa anh ấy một chút, hay là gõ cửa đi vào?”
“Gõ cửa không được sao? Chúng ta len lén lẻn vào, dễ bị đuổi ra ngoài lắm.”
“Dọa đi dọa anh ấy đi, tôi còn chưa từng thấy Chiêm Lạc giật mình bao giờ đâu. Chuẩn bị máy ảnh đi, lát nữa tôi sẽ chụp!”
Sau khi thống nhất xong, họ quả thực đã xông vào. Những tiếng la hét kinh hoàng vang lên trong phòng khách, sau đó một số cô gái bị nhân viên an ninh đuổi ra ngoài.
Họ vẫn cười khúc khích trong khi bị đẩy ra ngoài một cách thiếu tự trọng.
“Chiêm Lạc bị dọa bộ dáng thật đáng yêu! Các cô chụp được chưa?”
Lúc tôi mang theo con gái đi qua, thần tượng trẻ tuổi đẹp trai kia còn ở trong phòng mắng chửi.
Nghe ra được anh ta có gia giáo không tệ, lăn qua lộn lại cũng chỉ là vài câu “Đáng ghét”.
Tôi nói với người trợ lý ngoài cửa, tôi đã trả tiền cho cuộc gặp này.
Hai cô con gái rất vui vẻ, trò chuyện rất lâu với thần tượng của mình rồi ngượng ngùng chụp ảnh.
Chiêm Lạc thậm chí còn sờ sờ đầu Lâm Thư Vi, khen con bé còn nhỏ tuổi đã rất xinh đẹp, sau này có thể cân nhắc tiến vào giới giải trí.
Ánh mắt Lâm Thư Vi thoáng chốc khôi phục lại tinh thần, mặt cũng từ từ đỏ lên.
Tôi nhìn cảnh trước mắt cảm thấy mỹ mãn, mấy chục vạn đã bỏ ra rốt cuộc không hề lãng phí.
Tôi không hiểu tại sao cha mẹ của nhân vật chính trong tiểu thuyết lại tùy tiện vung tiền một cách lãng phí, chỉ có sử dụng nó một cách khôn ngoan mới có thể làm nổi bật giá trị của đồng tiền.
13.
Cho đến khi về đến nhà, hai đứa vẫn còn cảm giác sung sướng nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động.
Tôi c ắ t trái cây, đi vào phòng ngủ của họ, hỏi: “Hôm nay có vui không?”
Hai con gái liếc nhau, cười gật gật đầu: “Vui lắm ạ!”
Tôi nở nụ cười: “Các con xem, quang minh chính đại, địa vị bình đẳng kết giao khiến cho người ta rất sảng khoái, nhưng hôm nay mấy cô nữ sinh kia, vì cái gì lại làm cho người ta không thoải mái hả?”
Lâm Thư Vi đương nhiên nói: “Các cậu ấy đương nhiên khiến người ta chán ghét, xâm phạm riêng tư của người khác, cố chấp tự cho là thâm tình, căn bản không nghĩ tới đối phương có muốn hay không.”
Lâm Duyệt Bạch cũng nghiêm túc nói: “Đúng vậy, hơn nữa thái độ của bọn họ giống như là theo đuổi một vị thần? Nhưng thần tượng cũng chỉ là người bình thường, bị ôm kỳ vọng không thực tế, thật ra rất phiền.”
“Hai con nói đúng.” tôi gật đầu, “Không chỉ đối xử với thần tượng, đối xử với người bình thường, kỳ thực cũng giống nhau, ví dụ như… Hạ Tự Sâm.”
Lâm Thư Vi và Lâm Duyệt Bạch trong nháy mắt im lặng. Hơn nửa ngày, Lâm Thư Vi mới nhẹ giọng nói: “Hạ Tự Sâm không giống, anh ấy là thái tử gia ở Bắc Kinh, có tiền có quyền, hơn nữa anh ấy rất ưu tú, loại ưu tú bác cổ thông kim, anh ấy…”
Tôi lớn tiếng ngắt lời con bé.
“Thái tử gia là cái gì?”
Tôi nhíu mày hỏi: “Bây giờ là thời đại nào rồi? Gia đình nó có ngai vàng để kế thừa không? Hay là nó chỉ bịa ra cái danh xưng đó để thấy mình cao quý hơn người khác?”
“Trên thế giới có rất nhiều người bình thường đang nỗ lực phá bỏ giai cấp, nhưng chính con lại tạo ra một hoàng đế cho riêng mình, điều này có bình thường không?”
“Về phần cái gọi là bác cổ thông kim, có người đọc nhiều sách vở, có người am hiểu cầm kỳ thư họa, còn có người chơi game cũng có thể mang lại vẻ vang cho quốc gia. Đây là những sở thích và những thứ họ giỏi, con không cần phải tăng bốc nó quá.”
“Mẹ hy vọng con có thể hiểu được rằng khi theo đuổi thần tượng, con phải đứng lên và không được quỳ xuống. Việc theo đuổi đàn ông cũng vậy.”
Hai đứa kinh ngạc nhìn về phía tôi, tôi mỉm cười thở dài: “Ở tuổi này, khó tránh khỏi việc nảy sinh tình cảm, mẹ sẽ không yêu cầu các con vi phạm quy luật nhân sinh.”
“Nhưng trước tiên các con phải hiểu, tình cảm này là gì, nặng bao nhiêu, và làm thế nào để đối xử đúng đắn với người mình thích.”
“Khi các con bị tình cảm khống chế cảm xúc, mẹ hy vọng các con có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút, rốt cuộc là trên người kia có ánh sáng, hay là ánh sáng trong mắt các con đang chiếu vào người hắn.”
Lúc từ phòng hai đứa đi ra, tôi không ngờ lại nhìn thấy Lâm Thiên Trạch đang đứng ở cửa. Khuôn mặt anh ấy vẫn có biểu cảm như thường lệ, nhưng cách anh ấy nhìn tôi đã thay đổi.
“Ninh Ngưng, mấy năm nay, anh gần như không quen em nữa.” Anh ta nói,” Anh cảm thấy, em có chút giống…”
Như ai? Bạn gái cũ sao?
Tôi vội nhét một nắm việt quất vào miệng anh: “Ăn nhiều trái cây chút, giúp bổ mắt.”
14.
Ngày hôm sau, đến giờ đi học, Lâm Thư Vi nán lại ở trong phòng một hồi lâu. Chờ lúc con bé đi ra, mái tóc vốn không được tự nhiên đã được con bé dùng kẹp tóc kẹp sang hai bên, mấy mụn trứng cá màu đỏ trên trán lại thấy ánh mặt trời.
Nhưng tôi chưa từng cảm thấy con bé xinh đẹp như vậy, tươi đẹp tự tin, giống như mặt trời mới mọc.
Tôi lái xe đưa hai đứa đến trường học, trước cổng trường Hạ Tự Sâm đang bị mấy nam sinh vây quanh, giống như đang đợi người nào đó.
Lâm Duyệt Bạch bước xuống xe trước, Hạ Tự Sâm nhìn thấy con bé, lập tức có động tác — từ đứng sát tường, biến thành đứng thẳng.
Nó ngạo mạn ngoắc ngoắc tay với Lâm Duyệt Bạch: “Tôi vẫn luôn chờ cậu, sao hôm nay lại tới trễ như vậy?”
Lâm Duyệt Bạch lui về phía sau một bước: “Tôi không bảo cậu chờ tôi.”
Trước kia, Lâm Thư Vi sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp cận Hạ Tự Sâm. Nhưng hôm nay, con bé thay đổi thái độ lúc trước, cười với Lâm Duyệt Bạch: “Chị, chị muốn nói chuyện với anh ấy một lát sao? Em lên lớp trước nhé?”
“Không.” Lâm Duyệt Bạch nắm tay em gái, “Chị với anh ta không có gì muốn nói, chúng ta cùng vào đi.”
Hạ Tự Sâm không thể chịu đựng được nữa và chặn đường họ trước.
“Này, cậu làm sao vậy?” Nó nhíu mày hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc nói lời này, ánh mắt nó liếc về phía Lâm Thư Vi rất không thiện cảm. Lâm Thư Vi còn chưa mở miệng, Lâm Duyệt Bạch đã đáp trước: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Con bé nhìn Hạ Tự Sâm, nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy có thể cậu có hiểu lầm gì đó, hôm nay nói rõ ràng với cậu một lần.”
“Khi còn bé cậu đã bảo vệ tôi, tôi rất cảm kích, nhưng cảm kích không phải thích. Năm sáu tuổi, cũng không thể hiểu được cái gì gọi là thích.”
Hạ Tự Sâm yên lặng nhìn con bé, bệnh mắt đỏ bắt đầu phát tác: “Cậu có ý gì?”
Lâm Duyệt Bạch khe khẽ thở dài: “Ý tôi là, Hạ Tự Sâm, chưa chắc cậu thật sự thích tôi, mà tôi thì thật sự không thích cậu.”
15.
Con trai bị từ chối trước mặt mọi người thường phản ứng như thế nào? Dù sao thì Hạ Tự Sâm, người được gọi là thái tử gia Bắc Kinh, đã phản ứng rất mạnh mẽ.
Ở trong trường học, vị Thái tử gia cao quý nhưng lạnh lùng không tiện tự mình giải quyết vấn đề, nên đã để cho Trần nhị công tử dẫn đầu tẩy chay hai chị em Lâm Duyệt Bạch và Lâm Thư Vi, đồng thời còn lan truyền một ít lời đồn ghê tởm.
Nói Lâm Duyệt Bạch mặt ngoài thanh thuần, nhưng thật da là một con đ i ế m tâm cơ. Nói Lâm Thư Vi từ nhỏ đã là liếm chó của hắn, thậm chí còn vì hắn mà p h á thai.
Trên thương trường cũng không yên ổn, trong giới thương nhân đều đang đồn đại, đại tiểu thư Lâm gia không biết tốt xấu đắc tội với cục vàng của Hạ gia, Hạ lão thái gia giận dữ, hiện tại muốn bắt tay vào đối phó Lâm gia.
Dù đã quản lý sự nghiệp và gia đình riêng biệt trong nhiều năm, nhưng tôi phải thừa nhận rằng Hạ Tự Sâm đã gây ra làn sóng lớn hơn tôi tưởng tượng.
Lâm Thiên Trạch mỗi tối về đến nhà, đều là một bộ đầu đau muốn nứt ra. Tuy nhiên, được vài ngày, Lâm Duyệt Bạch không chịu nổi nữa mà oà khóc, lao vào vòng tay tôi.
“Mẹ, đều tại con làm liên lụy đến nhà chúng ta. “Con bé thút thít nói,” Hay là con đồng ý với Hạ Tự Sâm trước.”
Tôi vỗ vỗ lưng, lại lau nước mắt cho con bé, cau mày phê bình con: “Con đang nói cái gì vậy? Làm ăn cũng không cho phép ép mua ép bán, hắn coi trọng con gái bảo bối của mẹ, chẳng lẽ bắt mẹ phải giao con liền cho hắn sao?”
Nước mắt Lâm Duyệt Bạch càng chảy dữ dội hơn: “Mẹ, con không rõ, có lẽ con xinh đẹp nhưng bên cạnh cậu ta cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp mà! lúc mẫu giáo cậu ra quả thật đã giúp con, nhưng kỳ thật có đôi khi con không cần.”
“Có thể nói nếu như không phải cậu ta không ngừng xen chân vào, thì khi Thư Vi còn bé căn bản sẽ không xung đột với con. Hiện tại bởi vì cậu ta không ai nguyện ý làm bạn với con, nam sinh sợ cậu ta, nữ sinh thì thích cậu ta, tất cả mọi người không thích con…”
Tôi khẽ thở dài: “Bởi vì trong mắt nó, con luôn quá yếu đuối.”
“Trong mắt một người tự cho mình là mạnh mẽ như nó, kẻ yếu không có lập trường, kẻ yếu không biết cách từ chối, điểm mấu chốt của kẻ yếu là rất thấp… Điều quan trọng nhất là kẻ yếu có thể giúp nó càng tôn lên sự mạnh mẽ và cao quý hơn.”
“Khi còn bé, chưa chắc nó không biết nếu nó xen vào giữa con và Thư Vi sẽ làm quan hệ của hai con trở nên càng kém, ngược lại nó biết rất rõ ràng, mới có thể làm như vậy.”
“Đàn ông thích nhất là nhìn những người phụ nữ vì hắn mà tranh chấp phản bội, điều này có thể thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ. Cho nên bọn họ không ngừng gây ra làn sóng tranh giành của phụ nữ, buộc phụ nữ phải so sánh và đấu tranh với nhau.”
Lúc nói tới đây, tôi liếc nhìn Lâm Thư Vi đứng ở một bên. Con bé dường như đã lắng nghe và chìm vào suy nghĩ sâu sắc.
Tôi quay lại nhìn Duyệt Bạch: “Hắn không ngừng dùng lời nói và hành động nói cho con biết, con rất yếu, con chỉ có thể dựa vào hắn, con không thể một mình sinh tồn. Mà đối với hắn mà nói, loại tình cảm đánh khinh bỉ cũng như nuôi một con chó cưng, thậm chí cũng không cần hắn quản lý quá nhiều.”
“Nhưng hắn không nghĩ tới, một con chó cưng cũng dám cắn ngược chủ nhân, cho nên hắn quyết định trừng phạt nó.”
Lâm Duyệt Bạch kinh ngạc nhìn tôi. Tôi hỏi: “Con có muốn làm một con chó cưng như vậy không?”
Con bé không hề nghĩ ngợi: “Không!”
Tôi cười: “Ba mẹ cũng không muốn, đối với chúng ta mà nói điểm mấu chốt chính là con và Thư Vi. Nếu như có ai muốn ức hiếp các con ba mẹ cho dù liều cả cái mạng này cũng phải lôi kéo bọn họ cùng nhau xuống địa ngục.”
“Cho nên, các con chỉ cần chăm chỉ đọc sách, ba mẹ sẽ nghĩ biện pháp, nếu không chúng ta thừa dịp trời lạnh phá sản, cùng nhau đến nông thôn điền viên chăn bò đi.”
Lâm Duyệt Bạch nín khóc mỉm cười, cùng Lâm Thư Vi tay trong tay trở về phòng làm bài tập.
Bóng dáng hai đứa vừa biến mất, phía sau tôi liền truyền đến một tiếng cười. Quay đầu lại, là ông chồng oan gia của tôi.
Sau khi tôi xuyên qua, Lâm Thiên Trạch vẫn luôn là mặt băng vạn năm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta cười.
“Về quê chăn nuôi, chỉ em mới có thể tưởng tượng được.” Anh ta cười đến không nhịn được: “Em không hỏi tôi có đồng ý hay không sao?”
Tôi bĩu môi: “Anh không đồng ý, vậy tôi chỉ mang hai con gái đi thôi.”
“Tôi đây cảm thấy không được.” Lâm Thiên Trạch lại nghiêm mặt: “Các người đi đâu cũng phải mang tôi theo.”
Nói xong, anh ta yên lặng nhìn tôi, không biết tại sao ánh mắt kia lại làm cho tôi cảm thấy có chút nóng trong người.
Tôi ho khan một tiếng, quay đầu đi: “Anh không làm việc ở thư phòng, ra ngoài làm gì?”
Anh ta nhìn tôi một lúc rồi cũng nhìn đi chỗ khác.
“Cũng không có chuyện gì lớn, tiệc sinh nhật của bậc thầy huấn luyện chó Hạ gia, có gửi thư mời cho nhà chúng ta.”