[Zhihu] Tôi là mẹ của nữ phụ độc ác

Chương 3: Phần 3




8.

Trước khi hai cô con gái đi ngủ, tôi đặt con d a o lên cổ Tiga, lôi Lâm Thiên Trạch đang trốn tránh thực tại ra khỏi thư phòng.

Nghe nói ba mẹ muốn kể truyện cổ tích, hai đứa bé — bốn con mắt sững sờ mất tám phút.

Vẫn là Lâm Thư Vi phản ứng nhanh, ngẩng mặt lên và cười thật tươi với tôi.

“Thật tốt quá, Thư Vi thích nghe mẹ kể chuyện nhất.”

Con thích cái rắm, con căn bản chưa từng nghe qua.

Tôi ho khan kìm nén những lời châm chọc bên miệng, ôm hai đứa lên giường, đắp kín chăn. Tôi và Lâm Thiên Trạch một trái một phải, ôm hai đứa nhỏ ở giữa.

“Các con muốn nghe câu chuyện nào?”

Tôi ôn nhu hỏi: “Công chúa Bạch Tuyết, hay là côn chúa ngủ trong rừng?”

Lại là Lâm Thư Vi cướp lời trước. Con bé suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Con muốn nghe ba của Tiểu Đầu đại chiến lão Vương nhà bên cạnh.”

Tôi: “…? Anh biết không?”

Tôi tuyệt vọng nhìn về phía Lâm Thiên Trạch, anh ta quay lại với một bộ mặt chet chóc ngàn năm không thay đổi.

“Ở nhà không có cuốn truyện này, hôm nay mẹ đọc một cuốn mới được không?” Tôi sờ sờ đầu Lâm Thư Vi, nhìn Lâm Duyệt Bạch đang im lặng: “Chị gái đâu rồi? Con muốn nghe câu chuyện gì?”

Lâm Duyệt Bạch chớp chớp đôi mắt to ngập nước: “Duyệt Bạch nghe cái gì cũng được.”

Tôi gật đầu: “Vậy…”

“Nhưng mà….. ”

Con bé nhanh chóng ngắt lời tôi, trên mặt vẫn là vẻ thanh thuần và vô tội: “Nếu có thể nói về Cô bé lọ lem thì tốt nhất.”

Tôi thật muốn biết cái tật xấu không chịu nói rõ ràng ngay từ đầu này, rốt cuộc là ai dạy hai đứa nó?

Tôi rút cuốn “Cô bé lọ lem” từ đầu giường ra đưa cho Lâm Thiên Trạch, ý bảo anh ta đến đọc.

Lâm Thiên Trạch bất đắc dĩ thở dài.

“Ngày xửa ngày xưa, ở một thị trấn nọ, có một cô bé rất dễ thương…”

Lâm Thiên Trạch đọc truyện với giọng điệu cứng ngắc, giọng điệu rất thôi miên, hai đứa trẻ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngay khi tôi định lôi kéo Lâm Thiên Trạch lặng lẽ rời đi, Lâm Thư Vi đột nhiên nói: “Mẹ, con cảm thấy các chị của cô bé lọ lem thật đáng thương.”

Tôi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: “Vì sao?”

“Bởi vì, bọn họ cái gì cũng nghe lời mẹ, thậm chí c ắ t đ ứ t đầu ngón chân, nhưng hoàng tử vẫn không thích bọn họ…”

Tôi giật mình, lập tức dịu dàng nói: “Đúng vậy, cho nên mẹ sẽ không yêu cầu các con đi tranh giành hoàng tử. Các con vẫn còn một khu rừng lớn. Ngoài khu rừng, có những lâu đài đầy ma quái, những cánh đồng băng tuyết lộng gió, những con rồng đang ngủ, những người lùn biết hát, và một phù thủy cưỡi chổi.”

“Trên thế giới nhiều chuyện thú vị như vậy, có ai không thú vị hơn hoàng tử chứ.”

Lâm Thư Vi ngủ thiếp đi, tôi nhìn khuôn mặt đang ngủ của con bé, không khỏi suy nghĩ – -Đã đến lúc loại bỏ sự cố chấp bệnh hoạn của con bé đối với Hạ Tự Sâm.

9.

Đáng tiếc Hạ Tự Sâm không cho tôi cơ hội này, nhà nó đột nhiên gặp biến cố, nhanh chóng chuyển trường.

Trước khi đi, nó lôi kéo Lâm Duyệt Bạch, nghiêm túc nói: “Chờ tớ trưởng thành, tớ sẽ tới cưới cậu.”

Nói xong, nó còn hôn lên trán Lâm Duyệt Bạch một cái. Cái miệng thật đáng sợ, năm tuổi đã biết gạt người, còn có thể cưỡng hôn người khác!

Nếu tôi nhớ không lầm, khi còn học trung học cơ sở, nó đã hẹn hò với năm người bạn gái cùng một lúc, còn nói thẳng với từng người bạn gái của mình rằng: “Trong lòng anh có một cô gái nhỏ, cho nên anh sẽ không yêu các em.”

Không thích lại ngủ, người có đầu óc cũng sẽ không để ý đến anh.

Kết quả Lâm Thư Vi trở thành một phần năm kia. Lúc tôi giương nanh múa vuốt lao ra, Hạ Tự Sâm đã đi tới trước xe nhà mình.

Nó nhìn Lâm Duyệt Bạch, lại nhìn Lâm Thư Vi, thản nhiên nói: “Cả đời này cậu đều kém chị của cậu.”

Cmn…… con gái tôi đến phiên nó phán xét à?Tôi thừa dịp vệ sĩ không kịp phản ứng, tiến lên chỉ vào mũi thằng nhóc đó mắng: “Nhóc cả đời cũng không cao tới 1m8!”

Hạ Tự Sâm giận tím mặt, nhưng cũng chỉ có thể bất lực nhìn tôi. Tôi cười lạnh: “Nhóc còn cả đời đều dài không đến 8cm!”

“?”

Thằng nhóc đó không hiểu điều này.

Đám vệ sĩ ngây người cuối cùng cũng nhớ ra chức trách của mình, bảo vệ Hạ Tự Sâm rồi nhanh chóng nhảy lên xe bỏ chạy.

Tôi xoay người ôm lấy Lâm Thư Vi: “Con hãy nhớ rõ, phàm là người không yêu con thì lời nói của họ đều là cái rắm, bởi vì bọn họ căn bản không hy vọng con trở nên tốt hơn.”

Lâm Thư Vi như có điều suy nghĩ nhìn tôi một hồi, mới ngọt ngào nở nụ cười: “Vâng, mẹ nói đúng!”

Rốt cuộc con bé có để ý những lời này hay không tôi không biết, nhưng sau đó Lâm Thư Vi quả thật giống như là thay đổi thành người khác.

Con bé đối nhân xử thế khiêm tốn lễ độ, lại vô cùng nhiệt tình, cũng không còn khi dễ Lâm Duyệt Bạch.

Ngăn cách giữa hai chị em rất nhanh đã tiêu tan, tương thân tương ái một đường đi qua tiểu học, lại lên trung học cơ sở, trở thành thiên kim Tịnh Đế Liên nổi danh trong giới.

Mắt thấy độ hảo cảm của Lâm Thư Vi đối với tôi đã đạt tới 80%, tôi vốn tưởng rằng màn kịch tình chị em sẽ kết thúc.

Tôi sẽ không cần phải lợi dụng con bé nữa, tuy nhiên vào thời điểm này, một điều bất ngờ lại xảy ra.

Hạ Tự Sâm đã trở lại.

10.

Ngay từ đầu, tôi cũng không biết chuyện Hạ Tự Sâm trở về.

Sau bảy năm ở chung, tôi đã hết sức yên tâm với Lâm Thư Vi, chỉ an phận làm một người mẹ tốt dịu dàng.

Cho đến một ngày, Lâm Thư Vi đột nhiên về nhà sớm, vọt vào trong phòng khóc lớn. Lâm Duyệt Bạch cũng nhanh chóng trở về, dịu dàng vuốt ve đầu em gái: “Em đừng nghe Hạ Tự Sâm nói bậy, mọc mấy mụn trứng cá mà thôi, nữ sinh nào mà không mọc chứ? Em cái gì cũng tốt, là hắn không xứng với em.”

Lâm Thư Vi dừng một chút, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chị gái: “Vậy còn chị? Anh ấy xứng với chị sao?”

Lâm Duyệt Bạch sửng sốt một lát. Đang là thời kỳ trưởng thành, Lâm Thư Vi không thể tránh khỏi nổi mấy mụn trứng cá, vì để che đậy chúng nó, con bé còn đi cắt tóc mái ngang không thích hợp với mình.

Trái lại Lâm Duyệt Bạch bởi vì là nữ chính, nên con bé không chỉ không có nổi mụn, mà làn da thậm chí ngày một tốt hơn, trắng đến phát sáng, tóc đen nhánh rậm rạp, đã ra dáng một mỹ nhân.

Thấy Lâm Duyệt Bạch không nói lời nào, Lâm Thư Vi trào phúng nở nụ cười. Tôi đã không nhìn thấy nụ cười như thế này trên khuôn mặt con bé trong nhiều năm.

“Cũng đúng, đây chính là Thái tử gia Bắc Kinh, toàn bộ nữ sinh trong trường đều thích đại soái ca, lại có tình cảm sâu đậm với chị, làm sao có thể không xứng với chị chứ?”

Lâm Duyệt Bạch luống cuống nhìn con bé, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Không phải, đó đều là chuyện khi còn bé, anh ta chỉ là không nghĩ thông suốt.”

Cho dù tôi là mẹ ruột của Lâm Thư Vi cũng không thể không cảm thán một câu, Lâm Duyệt Bạch vô cùng thành thục hiểu chuyện.

Điều này có thể bắt nguồn từ việc con bé không có mẹ ruột, cho nên từ nhỏ luôn cẩn thận dè dặt, cũng có thể xuất phát từ bản tính của chính con bé.

Mẹ đẻ của Lâm Duyệt Bạch, vợ trước của Lâm Thiên Trạch, nghe nói cũng là một người phụ nữ dịu dàng nhã nhặn lịch sự.

11.

Ngày hôm sau, tôi lại lén lút đến trường một lần nữa. Đối với rất nhiều đứa trẻ mà nói, trung học cơ sở là bước đầu tiên chúng trở thành người lớn, ngoại trừ học tập, chúng nó đều đã bắt đầu hình thành một bộ tiêu chuẩn hời hợt về giao tiếp và hành vi xã hội, không muốn người ngoài dễ dàng can thiệp.

Khi tôi đến gần phòng học của chúng, từ xa đã nhìn thấy Hạ Tự Sâm trên hành lang. Không trách tôi liếc mắt một cái liền nhận ra, thật sự là bề ngoài của nó quá nổi bật, vẫn là khí chất lạnh lùng và điềm tĩnh như cũ, chỉ là sách trên tay đổi thành phật châu.

Đàn ông mặc kệ là có bao nhiêu tuổi đi nữa, nhưng cầm trên tay chuỗi Phật châu liền trông có vẻ dầu mỡ ngay.

Nhưng có một điểm làm cho tôi rất vui mừng, vóc dáng nó không cao, hẳn là còn chưa qua 1m72.

Không uổng công tôi mỗi ngày mỗi đêm thắp hương bái Phật, vẽ trận nguyền rủa nó.

Đứng bên cạnh Hạ Tự Sâm là một nam sinh tóc vàng, cà lơ phất phơ, tôi đã gặp qua hắn, là con trai thứ hai của Trần gia.

Đây cũng coi như là tiểu thuyết về giới hào môn tiêu chuẩn, nam chính lạnh lùng bên người luôn luôn có một tay sai không có phẩm giá và thiếu dây nhưng lại được mệnh danh là “bạn tốt”.

“Cậu xem Lâm Thư Vi kìa.”

Trần Tiểu Nhị cười hì hì chỉ vào trong phòng học: “Tóc mái che nửa khuôn mặt, sợ người khác không biết cậu ta là quái thú mụn trứng cá.”

Hạ Tự Sâm không nhướng mí mắt, giễu cợt cười một tiếng: “Cậu ta như vậy, đáng để tôi nhìn sao?”

Trần Tiểu Nhị cười ha ha: “Cũng đúng, xứng đôi với Sâm ca của chúng ta nhất định phải là một người cao thượng và trong sạch như Lâm Duyệt Bạch. Lâm Thư Vi này cứ cách năm phút lại nhìn lén cậu ba lần, đều thô tục như những nữ sinh khác!”

Lâm Thư Vi như là cảm nhận được có người sau lưng đang nói xấu mình, nhìn thoáng qua phía ngoài phòng học.

Đúng lúc này Lâm Duyệt Bạch đã trở lại, lúc đi ngang qua Hạ Tự Sâm, tầm mắt con bé thẳng tắp, bước chân không hề dừng lại.

Hạ Tự Sâm nhíu mày, vừa định mở miệng, Lâm Thư Vi liền nhảy dựng lên, chạy tới ôm lấy Lâm Duyệt Bạch.

“Chị, em sắp chet đói rồi, sao chị lại chậm như vậy!”

Lâm Duyệt Bạch nhanh chóng liếc Hạ Tự Sâm một cái, sau đó cười nhét sandwich vào tay em gái.

“Cửa hàng tiện lợi đông người, chị phải xếp hàng một lát.”

Lâm Thư Vi nhận lấy sandwich, đang định mở ra, Hạ Tự Sâm thản nhiên nói: “Duyệt Bạch, tôi cũng đói bụng.”

Lâm Duyệt Bạch ngẩn ra, nhìn về phía thằng nhóc đó, dường như không hiểu nó có ý gì. Hạ Tự Sâm chỉ chiếc sandwich trong tay con bé: “Đưa cái của cậu cho tôi.”

Lâm Duyệt Bạch do dự một chút, đang muốn đưa sandwich cho nó, Lâm Thư Vi lại giành trước một bước.

“Hạ Tự Sâm, của tôi cho cậu này.”

Hạ Tự Sâm lại cười lạnh một tiếng, cầm lấy sandwich của Lâm Duyệt Bạch, xoay người rời đi.

“Của cậu? Bẩn muốn chet.”

Xung quanh thoáng chốc truyền đến tiếng cười trộm, Lâm Thư Vi cầm sandwich của mình đứng ngây tại chỗ, mặt từng chút một đỏ bừng.

“Thư Vi, em đừng nghe cậu ta nói lung tung.”

Lâm Duyệt Bạch chân tay luống cuống kéo em gái, lại bị Lâm Thư Vi “bốp” một tiếng đẩy ra.

“Không cần chị quan tâm!”

Nói xong, con bé nhanh chóng chạy về phòng học, nằm sấp trên bàn bất động. Tôi không xuất hiện can thiệp vào hành vi của chúng nó, suy nghĩ nửa ngày chỉ gọi điện thoại cho quản gia.

“Thần tượng mà Duyệt Bạch và Thư Vi đặc biệt thích kia, tên là Chiêm gì đó, vé vào cửa buổi biểu diễn của anh ta đặt cho tôi bốn vé.”

Trong bữa tối, tôi thông báo cho hai chị em.

“Ngày mốt, một nhà bốn người chúng ta đi xem biểu diễn của Chiêm Lạc, các con không phải rất thích cậu ấy sao? Dẫn ba mẹ đi xem một chút.”

Lâm Duyệt Bạch và Lâm Thư Vi vốn còn đang xấu hổ vì chuyện buổi chiều, nghe tin tức này ánh mắt lập tức sáng lên, vui vẻ ôm lấy nhau: “Trời ạ, Chiêm Lạc, thật tốt quá!”

Chỉ có vẻ mặt Lâm Thiên Trạch là khác biệt: “Chiêm Lạc là ai?”

Tôi gắp cho anh ta một miếng cá hấp: “Không liên quan đến anh.”

Mấy năm nay, Lâm Thiên Trạch cũng thay đổi rất nhiều. Anh cố gắng giảm thiểu làm thêm giờ và đi công tác càng nhiều càng tốt, mỗi ngày bất kể muộn thế nào đều đến phòng bọn nhỏ kiểm tra, để lại một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Cho dù bận rộn thế nào, anh cũng phải về nhà ăn tối. Anh ta nói thích tay nghề của tôi, có mùi vị khiến anh ta hoài niệm.

Tôi nghi ngờ đó là một trong những bạn gái cũ của anh ta, nhưng tôi không nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.