22.
Cho đến khi ra khỏi Hạ gia, Lâm Duyệt Bạch và Lâm Thư Vi vẫn chưa kịp phản ứng. Hơn nửa ngày, Lâm Duyệt Bạch mới hỏi: “Cho nên, mẹ, nhà chúng ta trở thành người quản lý tài sản của Hạ Tự Sâm?”
Tôi cười véo mặt con bé: “Có đau không?”
“Đau đau đau!”Lâm Duyệt Bạch nhảy dựng lên, nghi hoặc nhìn tôi và Lâm Thiên Trạch.
“Ba mẹ đã sớm thương lượng xong? Hạ gia gia ngay từ đầu đã không có ý định đối phó nhà chúng ta?”
Tôi nhìn Lâm Thiên Trạch một cái, từ chối cho ý kiến. Trên thực tế, ngay từ đầu Hạ lão gia tử đã định trút giận cho cháu trai.
Nhưng Lâm Thiên Trạch cầm phương án của các dự án mới, một lần lại một lần đi bái phỏng Hạ lão gia tử.
Hạ lão gia tử cố ý gây khó dễ, mỗi lần đều phái quản gia hỏi một câu: “Con gái ông có nhận lỗi không?”
Lâm Thiên Trạch lại cực kỳ bướng bỉnh, mỗi lần đều trả lời: “Con gái tôi không sai, không cần nhận sai.”
Cứ như vậy cứng rắn kháng cự mười mấy lần, Hạ lão gia tử rốt cục không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, đồng ý gặp anh ấy.
Ngày đó, Lâm Thiên Trạch cũng gọi tôi qua.
“Loại người nào có thể sủng ra một tên khốn nạn như này? Em không muốn tự mình nhìn xem sao?”
“……”
Tôi có cảm giác như mình đang dần bị anh ta thao túng. Trạng thái ban đầu của Hạ lão gia tử vô cùng phù hợp với thiết lập hồ đồ trong sách, một lòng một dạ tung hô cháu trai tôi chính là cờ dẫn đường, chân lý tuyệt đối.
Ông ta luyên thuyên được một lúc khá lâu, tôi không thể chịu đựng được nữa, khi tôi đang định phản bác thì Lâm Thiên Trạch đã giữ tay tôi lại.
“Lão gia tử, ngài có biết nuông chiều con trẻ chẳng khác nào giet chúng không?”
Hạ lão gia tử ngẩn ra, Lâm Thiên Trạch khẽ mỉm cười: “Trước khi gặp vợ tôi, tôi cũng không hiểu đạo lý này, luôn cảm thấy để con cái học những gì nên học, còn lại chỉ cần cưng chiều là được rồi.”
“Nhưng sự thật không phải như vậy, nếu như không nhờ có vợ tôi, hai đứa con gái của tôi có thể sẽ biến thành người giống như cháu trai của ngài.”
“Chúng ta là thương nhân, thương nhân đều trọng lợi ích, ngài hôm nay vì cháu đích tôn mà đối phó tôi, ngày mai sẽ có người khác đối phó với ngài, ngài như vậy ai còn dám hợp tác với nó nữa?”
“Hôm nay nhà ngài có việc lớn nên tôi nói thẳng ra nhé, ngài đã 70 tuổi rồi, còn có thể trụ được bao nhiêu năm nữa? Với cách làm việc của cháu trai ngài, ít nhất tôi cũng không sẵn lòng tiếp tục hợp tác với nó. Vậy, những người khác đâu?”
23.
Hạ Tự Sâm đã bị đánh bại hàng ngàn dặm chỉ trong một đêm. Hắn mỗi ngày tới trường học, vẫn như thường bày ra bộ dạng thanh cao lạnh lùng, nhưng lại không có ai chú ý đến hắn.
Vẫn có những cô gái ngưỡng mộ tài năng và ngoại hình của hắn, tỏ tình với hắn. Mỗi khi như vậy, hắn đều lặng lẽ liếc Lâm Thư Vi một cái, sau đó vẫn không lưu tình nói: “Thích tôi, chỉ với cậu sao? Soi gương trước đi.”
Cô gái kia tức giận tát hắn một cái: “Cậu là một thằng lùn không đến 8cm, chảnh cái gì!”
Cậu bé giết được con rồng cuối cùng đã trở thành một con rồng độc ác, và con rồng độc ác đã khiến cậu bé phải giết cậu.
Vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại không ngừng. Nhưng cũng may, hai con gái bảo bối của tôi đã hoàn toàn xua tan bóng ma trong quá trình trưởng thành, đang một đường đi về phía ánh sáng.
Ngày điền nguyện vọng thi đại học, tôi hỏi hai đứa: “Tương lai các con muốn làm gì?”
Lâm Duyệt Bạch lại hỏi ngược lại tôi: “Mẹ, mẹ hy vọng chúng con sẽ làm cái gì đây, thành tích của chúng con không kém nhiều lắm, nếu như đăng ký cùng một trường học, có phải có thể giảm bớt một ít phiền toái cho mẹ và ba không?”
Tôi nhìn đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện này, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Mẹ quả thật hy vọng hai con giúp đỡ lẫn nhau, tương thân tương ái, nhưng điều kiện tiên quyết của hy vọng này là hai con trở thành cá thể độc lập, sống tốt cuộc sống của mình.”
Lâm Duyệt Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Con muốn kế thừa gia nghiệp, giống như ba, chống đỡ một gia đình hoàn chỉnh, cho người con yêu hạnh phúc.”
Nói xong, con bé khẩn trương nhìn Lâm Thư Vi: “Chị không phải muốn tranh gia sản với em, công ty chúng ta có thể cùng nhau quản lí.”
“Em không làm, mỗi ngày tăng ca như ba thật vô nghĩa.” Lâm Thư Vi không chút nghĩ ngợi nói: “Em muốn làm giáo viên.”
Điều này làm tôi ngạc nhiên: “Tại sao?”
Con bé hơi ngượng ngùng quay mặt, nhẹ giọng nói: “Con muốn giống như mẹ, giúp đỡ càng nhiều cô gái giống như con, tự tôn tự ái, trong sáng thiện lương.”
Ngày đưa bọn trẻ đi học đại học, tôi đứng ở sân bay nói lời tạm biệt với bọn trẻ, sau khi bọn trẻ biến mất, tôi hỏi hệ thống: 【 Nhiệm vụ của tôi còn chưa hoàn thành sao? 】
Hệ thống trả lời: 【 Đối tượng công lược độ hảo cảm đã đạt 100%, nhưng nhân sinh xoay chuyển nhiệm vụ còn chưa hoàn thành. 】
Tôi quả thực không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì tôi tham gia, tình tiết trong sách đã sớm bị xáo trộn, Lâm Thư Vi không chạy theo Hạ Tự Sâm nữa, ngược lại Hạ Tự Sâm có khuynh hướng thích bị ngược đãi, bắt đầu âm hồn bất tán quấn quanh Lâm Thư Vi.
Ngay cả nguyện vọng đại học, cũng là lén lút hỏi thăm nguyện vọng của Lâm Thư Vi rồi điền theo. Lâm gia sẽ không bị đánh bại, Lâm Duyệt Bạch cũng có thể tự tại, dang rộng cánh bay, vậy rốt cuộc còn có vấn đề gì?
Rất nhanh, tôi đã có đáp án. Vào ngày khai giảng hai tháng sau, trường học gọi điện thoại khẩn cấp tới, Lâm Thư Vi lên cơn đau tim, nhập viện cấp cứu.
24.
Lúc tôi và Lâm Thiên Trạch chạy tới, sắc mặt Lâm Thư Vi trắng bệch nhưng tinh thần con bé vẫn rất tốt.
Đều tại tôi, nhiều năm rồi không phát bệnh, con bé còn tưởng rằng mình là người bình thường, lại dám báo danh thi đấu bơi tự do.
Con gái cười thoải mái như vậy, người làm mẹ là tôi đương nhiên không thể khóc.
Tôi chọc chọc trán con bé: “Con đã phạm sai lầm…”
“Phạm sai lầm sẽ bị phạt, chờ con khỏe lại sẽ về nhà ngồi xổm suy nghĩ.”
Lâm Thư Vi nói: “Trong khoảng thời gian con và chị không ở nhà, không khí trong nhà khẳng định rất buồn tẻ, cô đơn.”
Lâm Thiên Trạch nghiêm trang nói: “Cũng không phải, ba vẫn thường xuyên về nhà.”
Lâm Thư Vi cười ha ha. Tôi bảo bọn họ nói chuyện trước, còn mình đi tìm bác sĩ hỏi bệnh tình một chút, kết quả bác sĩ nói tình trạng của Lâm Thư Vi rất không lạc quan.
“Tình trạng suy tim tim rất nặng, trừ phi có một trái tim phù hợp để cấy ghép càng sớm càng tốt, nếu không…”
Tôi nhớ tới nhiệm vụ mình không thể hoàn thành, rốt cục hiểu được tại sao. Vì thế, tôi đã đưa ra một quyết định.
Tôi trở về phòng bệnh, hỏi Lâm Thư Vi: “Con biết mẹ yêu con mà, phải không?”
Lâm Thư Vi đầu tiên là sửng sốt, sau đó dùng sức gật đầu: “Vâng, mẹ rất yêu con, đương nhiên con cũng rất yêu mẹ.”
Tôi mỉm cười và xoa đầu con bé.
“Vậy là tốt rồi.”
25.
Không lâu sau, Lâm Duyệt Bạch cũng vội vàng chạy tới. Tôi ở với hai chị em một tuần, dù chỉ là một phòng bệnh nhỏ nhưng mỗi ngày tôi đều vui vẻ.
“Thật ra mẹ cũng có một ước mơ, mẹ luôn muốn đi du lịch vòng quanh thế giới. Đáng tiếc, trước đây các con còn quá nhỏ, mẹ không đành lòng rời đi.”
“Chờ con khỏe lại, mẹ nhất định phải đi du lịch, đầu tiên là đi đến Cực Quang, sau đó là chim cánh cụt đại chiến!”
“Các con nói, nếu mẹ không mang ba các con theo, vậy có khi nào ông ấy sẽ tìm mẹ kế cho các con luôn không?”
Hai con gái vui mừng khôn xiết, ánh mắt nhìn ba hết sức thương hại. Một tuần sau, tôi nằm trên giường trong phòng khách sạn, gọi điện thoại cho Lâm Thiên Trạch, sau đó c ắ t cổ tay.
Tay phải sau khi bị c ắ t không dùng được lực, tôi ngậm con d a o giữa hai hàm răng, c ắ t tới c ắ t lui nhiều lần mới c ắ t đ ứ t được tay trái.
“Lâm Thiên Trạch, tôi chỉ có hai giờ, anh tính toán thời gian mang xe cứu thương tới đây.”
Sau khi gọi điện thoại, tôi bình tĩnh nói: “Tôi đã kiểm tra rồi, trái tim của tôi và Thư Vi thích hợp, trước khi gọi xe cứu thương anh phải báo cho bác sĩ chuẩn bị cấy ghép.”
Lâm Thiên Trạch phản ứng rất nhanh: “Ninh Ngưng, em muốn làm gì?!”
“Đã đến lúc tôi phải rời đi. Trước khi đi, tôi muốn tặng con gái mình một món quà kỷ niệm.“
Tôi mỉm cười nói: “Anh đã nhận ra điều đó từ lâu rồi phải không? Tôi không đến từ thế giới này.”
“Ninh Ngưng… Không, A Uyển… “Giọng anh hơi khàn,”Anh không biết nên gọi em là gì.”
A Uyển, là tên mẹ đẻ của Lâm Duyệt Bạch. Tôi cười khẽ.
“Tôi là Ninh Ngưng, cũng là A Uyển. Anh thật thông minh, phát hiện lúc nào?”
“Chỉ có A Uyển biết các bức tượng của anh giấu ở đâu, mật mã là bao nhiêu. Chỉ có A Uyển biết thịt kho tàu anh thích nhất định phải thêm ô mai, cá anh thích chỉ có thể là hấp.”
“Nhưng chỉ có Ninh Ngưng hát lạc nhịp vẫn muốn hát, hơn nữa Ninh Ngưng vẫn luôn thích các bài ca đồng quê.”
Mất máu quá nhiều, tôi đã hơi chóng mặt. Tôi nhẹ giọng nói: “Lâm Thiên Trạch, chăm sóc tốt cho hai đứa, nếu chúng nó hỏi tới hãy nói mẹ đã đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Lâm Thiên Trạch không nói gì, đầu dây bên kia truyền đến giọng nghẹn ngào. Thật ra, anh ấy buồn vì cái gì chứ?
Tôi chỉ là hiện thân của ảo tưởng mà thôi.
Ngày hôm đó, hệ thống yêu cầu tôi chọn một thế giới để công lược, tôi cẩn thận xem xét thông tin của từng thế giới, có hào môn, có ma, có cổ đại, có tương lai.
Trong ba ngàn thế giới phức tạp này, tôi đột nhiên bắt được một ánh sáng mờ nhạt, yếu ớt nhưng vô cùng ấm áp.
Tôi đưa tay lấy nó ra, đó là một bức tranh, trên bức tranh là một người phụ nữ dắt hai cô gái đáng yêu.
Trên đó có một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Duyệt Bạch và Thư Vi, hy vọng có một người mẹ tốt.”
Trong nháy mắt tâm niệm khẽ động, tôi hấp thu ảo tưởng tốt đẹp của các cô gái đối với người mẹ trong tranh, có sự dịu dàng của mẹ ruột Lâm Duyệt Bạch, cũng có sự tùy ý của mẹ Lâm Thư Vi.
Tôi bị ảo tưởng tốt đẹp kia hấp dẫn, bởi vì bọn họ kêu gọi mà đến.
Lâm Thiên Trạch làm rất tốt, vào thời điểm thích hợp nhất tôi được đẩy vào phòng phẫu thuật, trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, tôi nhịn không được nghĩ, đây có lẽ chính là cuộc đời của một người mẹ, tốt xấu gì cũng coi như là một trải nghiệm hoàn chỉnh.
Ánh sáng trắng của hệ thống cuối cùng cũng hiện ra.
[Nhiệm vụ công lược kết thúc, bắt đầu xuất hồn.]
Linh hồn của tôi bay ra ngoài cơ thể, bay tới trước giường bệnh của Lâm Thư Vi, nhẹ nhàng hôn lên trán con bé.
“Đây là quà mẹ tặng cho con, món quà cuối cùng.”
“Nếu có một ngày, sinh mệnh của con lại gặp phải bóng tối, cho dù mẹ không có ở đây, con cũng phải nhớ cố gắng hết sức để xua tan bóng tối cho chính mình.”
“Mây đen chỉ che mắt con một thời gian ngắn, nhưng mặt trời luôn ở đó, tỏa sáng rực rỡ.”
[HOÀN]