9.
Mẹ tôi bị lời nói vô sỉ này của ông ta làm cho cả người phát run, tôi vội vàng vỗ lưng bà trấn an bà.
Vừa nói với Chu Đại Nham: "Tôi không cần ông mua quần áo, công viên trò chơi cũng chán, lại càng không muốn ra ngoài ăn cơm.”
"Vậy con muốn cái gì? Búp bê Barbie? Đồ chơi? Con muốn cái gì, ba sẽ mua cho con cái đó!"
Không biết ông ta bị cái gì kích thích, không đi dỗ con gái của ông ta là Chu Vân Vân, lại tới bên tôi lấy lòng.
Tôi lắc đầu:"Tôi không cần gì cả, búp bê Barbie tôi có rất nhiều, đồ chơi tôi không có hứng thú.”
Trong nhà nhiều phòng trống như vậy, tôi có phòng thay đồ chuyên dụng, bên trong đều là quần áo váy kiểu mới nhất ba mẹ tôi mua cho tôi.
Càng đừng nói tôi còn có phòng đồ chơi riêng, bên trong cất giữ các loại đồ chơi từ nhỏ đến lớn của tôi.
Sắc mặt Chu Đại Nham dần dần trầm xuống.
"Vậy hai cha con chúng ta ăn một bữa cơm.”
Tôi nói thẳng một câu:"Không được, tôi phải đi học."
“Nói nhiều như vậy, con chính là không muốn đi ra ngoài với ba! "
Tôi gật đầu thừa nhận:" Đúng, tôi không muốn.”
Chu Đại Nham thấy tôi thẳng thắn thừa nhận như vậy, sắc mặt khó coi đến cực điểm: "Con không phải là ghét bỏ ba nghèo hơn ba dượng con sao?”
“Con vẫn còn nhỏ cái nên học thì không học, lại đi học theo tính chê nghèo yêu giàu của mẹ con.”
Giọng của Chu Đại Nham vang dội, lập tức thu hút sự chú ý của giáo viên trong trường.
Bọn họ đều nhìn tôi và mẹ tôi, tầm mắt bát quái giống như một con dao nhỏ sắc bén, không ngừng đâm về phía chúng tôi.
"Chu Đại Nham, ông trọng nam khinh nữ, vì muốn sinh con trai mà bức ép mẹ tôi ly hôn, ông có tư cách gì nói chúng tôi chê nghèo yêu giàu chứ?"
"Nếu như không nhờ có ba tôi, tôi cùng mẹ tôi bây giờ còn không biết sẽ như thế nào?"
"Ông vứt bỏ vợ mình, còn đến trả đũa, tôi thật chưa từng thấy người nào vô sỉ như ông!"
Dù sao tôi cũng phải chuyển trường, cũng không sợ ở trước mặt các giáo viên tự bộc lộ chuyện xấu trong nhà.
Mà bọn họ vốn còn chỉ trỏ tôi và mẹ tôi, giờ phút này lộ ra biểu tình hiểu rõ, nhỏ giọng nói thầm Chu Đại Nham không phải đồ vật gì đó.
Mẹ tôi lấy lại tinh thần, cười lạnh vài tiếng: "Tuế Tuế nói không sai, Chu Đại Nham anh thật vô sỉ."
“Mẹ, không cần để ý đến ông ấy, chúng ta đi thôi.”
Tôi kéo kéo tay mẹ tôi, không muốn lãng phí thời gian với Chu Đại Nham nữa.
Chu Đại Nham thấy thế, lập tức chất vấn giáo viên bên cạnh: "Không phải đến để học sao? Tại sao lại cho phép Tô Diệu Hoa mang theo con gái tôi đi ra ngoài? Trường học của các người quản lý như thế nào vậy, tùy ý để học sinh trốn học?"
Chủ nhiệm lớp trợn trắng mắt, tức giận nói: "Bạn học Giang Tuế Tuế đã làm thủ tục chuyển trường, không còn là học sinh của trường chúng tôi. Tô phu nhân muốn dẫn em ấy về nhà, chúng tôi không có quyền can thiệp!"
“Cái gì? Tô Diệu Hoa cô có ý gì? Dựa vào cái gì mà chuyển trường cho con gái tôi?”
Chu Đại Nham đuổi theo, nhất quyết không tha hỏi.
Bước chân mẹ tôi dừng lại, quay người mặt không chút thay đổi nhìn ông ta:"Dựa vào việc tôi là mẹ ruột của Tuế Tuế, và tôi có tiền.”
Chu Đại Nham bị nói đến xanh mặt:"Tô Diệu Hoa, cô hay lắm, cô cứ chờ xem tôi về sau so với Giang An sẽ kiếm càng nhiều tiền hơn!"
Mẹ tôi vẻ mặt bình tĩnh nhìn ông ta:"Người lúc trước ở trước mặt tôi nói câu như vậy là chú ba của Giang An, lúc này chú ấy đã bảy mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn làm bảo vệ ở tiểu khu."
10.
Sau khi ra khỏi trường, tôi lo lắng hỏi mẹ: "Chu Đại Nham sẽ không thật sự có thể làm được gì chứ?”
Nhìn dáng vẻ thề son sắt của ông ta, tôi có chút lo lắng.
Nếu ông ta thật sự kiếm được tiền, chẳng phải sẽ đem một nhà ba người chúng tôi hung hăng giẫm chet sao?
Mẹ tôi cười lạnh:"Đó là mơ mộng hão huyền, với tính cách của ông ta, nhất định không thể làm việc lớn!"
Mẹ tôi nói rất chắc chắn.
Nhưng tôi vẫn không yên tâm, về đến nhà thì thầm với ba nửa ngày:"Thật sự không được, con muốn ba cho ông ta chút trở ngại."
Ba tôi tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: "Ba con là loại người này sao? Chuyện âm mưu hại người này, ba không làm được!”
"Vậy thì ba quang minh chính đại làm!"
Tôi giật dây ba tôi nói.
"Bằng không khi Chu Đại Nham kiếm được chút tiền, quay đầu giành lại mẹ và con từ tay ba thì phải làm sao bây giờ? Ba cam lòng để con gái mình nuôi bao nhiêu năm như vậy bị ông ta cướp đi sao?”
Ba mẹ tôi khó khăn lắm mới được kết hôn, không thể để Chu Đại Nham làm gì được mẹ tôi.
Nhưng với tính cách của ông ta, lỡ đâu vì muốn làm khó ba mẹ tôi mà bắt cóc tôi thì sao?
Tôi cảm thấy, Chu Đại Nham có thể thật sự làm được.
Ba tôi nghe những lời tôi vừa nói, trên mặt có cảm giác nguy cơ:"Vậy thì không được, con là người của Giang gia, không liên quan đến Chu Đại Nham!"
“Vậy chuyện kia ba có làm hay không?”
Ba tôi gật đầu:"Làm, không làm ba không phải là ba con!"
“Vậy ba, ba cố lên, con sẽ chờ tin tức tốt của ba.”
Đáng tiếc, ba tôi rốt cuộc không cho Chu Đại Nham cơ hội vấp ngã, ông nói cho tôi biết:
"Chu Đại Nham tìm một người bạn đại học đầu tư xây dựng nhà máy, đáng tiếc đối phương không đáng tin cậy, là một người có tiền án.”
Đây là không cần tôi ra tay, không bao lâu nữa Chu Đại Nham sẽ gặp xui xẻo.
Thật là....một lời khó nói hết.
11.
Ba tôi cảm thấy nguy cơ của Chu Đại Nham đã giải trừ, tâm tình tốt liền dẫn tôi và mẹ tôi đi mua sắm.
Chỉ là không phải đi mua quần áo trang sức.
Ông ấy lại coi trọng biệt thự mới xây trong thành phố chúng tôi, nói muốn đi mua biệt thự.
Không nghĩ tới lúc chúng ta xem nhà, lại gặp Chu Đại Nham.
Chu Đại Nham mặc âu phục, thắt cà vạt, trên đầu thoa keo xịt tóc, thoạt nhìn đặc biệt hăng hái, giống như một võ sĩ thành công.
Mà Diêu Tĩnh và Chu Vân Vân phía sau ông ta cũng mặc một bộ quần áo mới, trên tay Diêu Tĩnh còn mang theo hai cái vòng tay vàng vừa to vừa thô, sợ người khác không biết bọn họ có tiền.
Diêu Tĩnh nhìn thấy chúng tôi, cố ý kéo Chu Đại Nham và Chu Vân Vân lại gần.
“Chị Diệu Hoa, đã lâu không gặp. "
Mẹ tôi vẻ mặt lãnh đạm:”Có việc gì sao?”
"Đây không phải là thấy hai người cũng ở chỗ này xem biệt thự nên tới chào hỏi sao, không chừng sau này chúng ta sẽ làm hàng xóm đó?"
Diêu Tĩnh vẻ mặt đắc ý nói.
Tôi ngạc nhiên nhìn ba tôi.
Không phải nói Chu Đại Nham sẽ gặp xui xẻo sao? Làm sao còn có thời gian đến xem nhà? Đặc biệt là biệt thự đắt tiền như vậy?
Mẹ tôi cười lạnh một tiếng:”Làm hàng xóm? Tôi thấy hai người chắc vẫn chưa tỉnh ngủ, ban ngày ban mặt đã bắt đầu nằm mơ."
“Tô Diệu Hoa, cô cho rằng chỉ có chồng cô mới mua được biệt thự sao?"
Chu Đại Nham vênh váo tự đắc nhìn chúng tôi.
“Sự thật đã chứng minh Chu Đại Nham tôi cũng có bản lĩnh như vậy, kiếm tiền đối với tôi mà nói rất dễ dàng. "
Diêu Tĩnh cùng ông ta kẻ xướng kẻ họa.
"Chỉ một căn biệt thự mà thôi, có cái gì lại không mua nổi?”
Ba tôi cũng gật đầu, xoa xoa tóc tôi:"Không có gì là không mua nổi, nhưng cũng chỉ xứng làm quà tốt nghiệp cho con gái tôi mà thôi.”
"Như thế nào, Giang An mày đây là sợ mình phá sản, vội vã đi mua một căn biệt thự như vậy để làm quà tốt nghiệp cho con nhỏ kia à?”
Chu Đại Nham liếc xéo tôi, vẻ mặt ghét bỏ.
Không biết vì sao ông ta nhìn tôi như vậy, tôi ngược lại yên tâm rất nhiều.
Đây mới là thái độ bình thường của một người đàn ông trọng nam khinh nữ đối mặt với con gái, quỷ mới biết lúc trước ông ta đến trường học tìm tôi, là bị động kinh gì?
Ba tôi cười ha hả:"Tốt nghiệp đại học còn sớm mà, nhưng tốt nghiệp tiểu học cũng sắp rồi, tôi làm ba chẳng lẽ không nên chuẩn bị quà tốt nghiệp sao?"
Người nhà họ Chu nghe được lời này của ba tôi, sắc mặt liền xanh lại.
Ba tôi cười híp mắt, quay đầu nói với người môi giới:"Tòa này và tòa bên trái tôi đều muốn, một tòa làm quà tốt nghiệp cho con gái tôi, một tòa tôi và vợ tôi ở.”
Người môi giới vui vẻ ra mặt, "Được Giang tổng, ngài yên tâm, tôi nhất định làm thỏa đáng cho ngài!”
Chu Đại Nham vẻ mặt ghen tị, châm chọc khiêu khích nói: "Mua cho Tuế Tuế cũng là việc nên làm, nếu không phải nhờ con gái của Chu Đại Nham tao, Giang An mày cũng không có ngày hôm nay.”
“Chu Đại Nham, anh không nói lời nào không ai nói anh là người câm đâu.”
Mẹ tôi quát lớn.
“Diệu Hoa, không thể nói như vậy.”
"Lúc trước cô nói Tuế Tuế mang bát tự vượng tài, xem ra tên thầy bói mắt mù kia nói cũng không sai, cô xem Giang An nhờ có mệnh của con gái tôi, không phải là kiếm được rất nhiều tiền sao?"
"Nhưng mà tôi cùng hắn không giống nhau, tôi không cần con gái có bát tự đến trợ lực, Chu Đại Nham tôi tự mình cũng có thể kiếm được tiền!"
Chu Đại Nham vừa nói xong, điện thoại di động của ông ta vang lên.
Ông ta lấy ra nhìn thoáng qua, biểu tình trên mặt càng thêm đắc ý.
"Nhìn kìa, lại có người đưa tiền tới cửa, vận khí tới muốn ngăn cũng ngăn không được.”
Chu Đại Nham ở trước mặt chúng tôi nghe điện thoại, hắng giọng nói: "Tiểu Lương à, không phải nói hôm nay tôi đi xem nhà không rảnh bảo cậu có chuyện gì thì tìm phó tổng sao?"
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, Chu Đại Nham sắc mặt bỗng nhiên biến đổi:"Cậu nói cái gì?"
Ba tôi nắm chặt tay tôi, ý bảo trò hay bắt đầu rồi.
Chỉ thấy Chu Đại Nham cúp điện thoại, xoay người đi lên chiếc xe bên cạnh.
“Đại Nham sao thế, biệt thự của chúng ta còn chưa ký đâu."
Diêu Tĩnh vội vàng tiến lại gần.
Chu Đại Nham vẻ mặt không kiên nhẫn:"Công ty có chút việc muốn tôi xử lý, hôm khác lại đến ký.”
12.
Đối tác của Chu Đại Nham căn bản không cho ông ta cơ hội ký mua biệt thự vào hôm khác.
Người ta cướp sạch công ty rồi mang theo vợ con chạy trốn, để lại cho Chu Đại Nham một đống cục diện rối rắm, cùng mấy trăm vạn vay ngân hàng.
"Ông ta còn đi ngân hàng vay tiền?"
Hàng triệu không phải là con số nhỏ.
Ba tôi gật đầu.
"Cũng là người bạn hợp tác của hắn ta có bản lĩnh, không biết nói thế nào với hắn, Chu Đại Nham liền đi vay tiền.”
"Ba vốn tưởng rằng ít nhất phải thêm mấy tháng nữa mới có sấm sét, không ngờ sớm hơn ba tưởng tượng rất nhiều."
Chu Đại Nham không chỉ mượn tiền ngân hàng, cũng mượn không ít bạn bè thân thích của ông ta.
Vì những bạn học trước kia thấy ông ta ăn mặc sang trọng trông rất có tiền, nên mới bị Chu Đại Nham lừa gạt.
Chu Đại Nham gây dựng sự nghiệp là một lần thử nghiệm thất bại, còn vì thế mà phải gánh một khoản nợ khổng lồ.
Nhưng rất nhanh, tôi không có tâm tư chú ý đến những chuyện này của ông ta nữa.
Bởi vì mẹ tôi đang mang thai.
Sự chú ý của chúng tôi, thoáng cái đều chuyển dời đến trên người mẹ tôi.
Mấy năm nay bởi vì mẹ và ba tôi không sinh con, những người thân thích kia không ít lần nói xấu.
“Tuế Tuế rất đẹp, người cũng thông minh, nhưng rốt cuộc cũng không phải huyết thống của Giang gia.”
"Hiện tại đại nghiệp của An Tử, chẳng lẽ sau này đều cho một đứa con gái tiếp quản?"
Bọn họ không nói mẹ tôi là lão thái tử nữa.
Nhưng không sinh con cho ba tôi, vẫn không tránh khỏi những người đó dùng ngòi bút làm vũ khí.
Thậm chí bọn họ còn nói thầm, mẹ tôi có phải không thể sinh hay không.
Lần này mẹ tôi mang thai, những người thân thích kia so với chúng tôi còn kích động hơn.
Bọn họ vẻ mặt vui mừng nói ba tôi: "An Tử có thể yên tâm rồi, kết hôn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có con.”
Đương nhiên, bọn họ cũng không buông tha tôi.
“Tuế Tuế sau này làm chị rồi phải chăm sóc tốt em trai nha."
Tôi cảm thấy rất khôi hài:" Ai nói là em trai?”
Những người họ hàng kia mặt hơi biến sắc: "Chẳng lẽ là em gái?"
"Em gái thì làm sao?"
“Không sao, em gái cũng không sao, cùng lắm thì sinh thêm một đứa nữa, dù sao ba con cũng có tiền, đừng nói sinh thêm hai đứa, sinh thêm mười tám đứa cũng không thành vấn đề.”
Ba tôi đen mặt đi tới:"Mười tám đứa, các người coi vợ tôi là heo mẹ sao?"
Mấy người họ hàng biết tính tình ba tôi, ở trước mặt ông thu liễm không ít.
“Ha ha ha, An Tử cậu đừng nóng giận, chúng ta chỉ đùa thôi.”
“Trò đùa này một chút cũng không buồn cười.”
"Về sau đừng nói lung tung trước mặt Tuế Tuế, nếu không đừng trách tôi."
Ngữ khí của ba tôi nghiêm khắc, hoàn toàn là ý cảnh cáo bọn họ.
“Cho dù đứa bé này là con trai hay con gái, chúng tôi cũng sẽ không sinh con nữa.”
“Về sau gia sản mỗi đứa một nửa, về phần Tuế Tuế cùng em trai hoặc em gái của con bé ai có năng lực xuất chúng hơn, vậy thì người đó sẽ tiếp quản công ty.”
Mấy người họ hàng hít ngược một ngụm khí lạnh.
Bọn họ không nói gì, nhưng ánh mắt đều nói ba tôi chắc là điên rồi.
“Được rồi, không có chuyện gì thì các người trở về đi.”
Bọn họ bị ba tôi đuổi đi, ông gãi đầu, kéo tôi ngồi xuống sô pha, lần đầu tiên cùng tôi tán gẫu chuyện em trai em gái.
“Vốn ba và mẹ con đều không có ý định có con, đứa bé này là ngoài ý muốn. "
Vẻ mặt ba tôi có chút cẩn thận từng li từng tí.
“Ba, ba không cần phải khẩn trương như vậy. "Tôi an ủi ông.
Tôi hoàn toàn tin những gì ba tôi nói.
Nếu như ông ấy muốn sinh thì hơn mười năm trước có rất nhiều thời gian cùng cơ hội, hoàn toàn không cần phải đợi đến khi tôi hiểu chuyện mới cho tôi thêm em gái em trai.
Ba tôi vẻ mặt phiền muộn thở dài:"Đây không phải là lo lắng con không dễ chịu sao? Ba phải nói rõ tình huống với con."
“Mẹ con cũng chưa chuẩn bị mang thai, khoảng thời gian đó ba còn uống rượu, cũng không biết đứa bé có vấn đề gì hay không.”
Tôi nói: "Đừng hù dọa bản thân, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu!", kỳ thực tôi còn rất vui vì mẹ mang thai.
Tôi cũng không bài xích việc có em trai hoặc em gái.
Bởi vì ba tôi ngày thường ngôn truyền thân giáo, làm gương tốt cho tôi cảm giác an toàn.
“Con sẽ yêu em trai hoặc em gái, giống như yêu ba ba vậy.”