1.
Nghe nói Chu Vân Vân ầm ĩ muốn học nghệ thuật, lý do là cô ta muốn thi vào học viện điện ảnh, sau này làm đại minh tinh.
Bạn học của tôi đều nói, Chu Vân Vân là bị tôi kích thích.
Bởi vì mấy ngày hôm trước tôi ở cổng trường bị một người chặn lại, muốn tôi đi làm ngôi sao.
Chuyện bát tự đã được giấu kín, không biết như thế nào lại truyền ra ngoài.
Càng buồn cười chính là Chu Vân Vân vậy mà chạy tới chỗ tôi khiêu khích:
"Giang Tuế Tuế, về sau tao nhất định sẽ càng nổi tiếng hơn so với mày, tao sẽ giẫm mày ở dưới lòng bàn chân!"
Quên nói, Chu Vân Vân là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, nhỏ hơn tôi nửa năm.
Cô ta là sản phẩm ngoại tình của ba ruột tôi Chu Đại Nham.
Mẹ tôi và Chu Đại Nham kết hôn năm năm mới có tôi, lúc mang thai tất cả mọi người đều nói bụng mẹ tôi nhọn, xem ra là một đứa con trai.
Lão Chu lòng tràn đầy vui mừng, chờ mong mười tháng.
Kết quả sinh ra, lại là một đứa con gái.
Chu Đại Nham là nhân viên công chức, không thể sinh đứa thứ hai.
Con gái không thể kế thừa hương khói, còn bị người trong thôn chọc xương sống nói tuyệt hộ.
Chu Đại Nham bàn bạc với mẹ không được, liền trở mặt đuổi mẹ tôi ra khỏi cửa.
Lúc ấy mẹ tôi còn có tình cảm với Chu Đại Nham, cũng không muốn tôi vừa sinh ra đã không có ba.
Mẹ tôi khóc đỏ mắt giữ Chu Đại Nham lại: "Thầy bói một mắt ở cửa thôn xem qua tuổi tác, nói con bé có mệnh cách quý trọng, bát tự vượng phú.”
"Tuế Tuế sau khi sinh ra, anh sẽ được thăng chức tăng lương, mọi chuyện thuận lợi, anh thật cam lòng không cần con bé sao?"
Lúc đó Chu Đại Nham một lòng một dạ muốn sinh con trai, căn bản không nghe lọt lời mẹ tôi nói.
“Có ích lợi gì? Đẻ con gái chỉ có lỗ vốn! "
Ông ta sợ mẹ tôi cứ bám mãi không buông, nên đem chuyện này làm lớn lên.
Liền đem Diêu Tĩnh, mẹ của Chu Vân Vân, đưa tới trước mặt mẹ tôi, chỉ vào cái bụng nhô lên của Diêu Tĩnh nói:
"Cô không muốn ly hôn, vậy coi đứa con trai Diêu Tĩnh sinh ra như con ruột mình đi.”
Lúc mẹ tôi vất vả mang thai, Chu Đại Nham lại ở bên ngoài làm bậy.
Mẹ tôi biết được sự thật đã bị đả kích rất lớn.
Bà ấy lau nước mắt chấp nhận ly hôn, đưa tôi rời khỏi Chu gia.
Bà ngoại tôi bên kia khuyên mẹ tôi đem tôi đi cho người khác nuôi, bảo mẹ tôi thừa dịp còn trẻ tìm một người khác, tìm một người tốt hơn Chu Đại Nham.
Nhưng mẹ tôi không nỡ, bà nói tôi và bà huyết mạch tương liên, bà cho dù ăn cám nuốt rau, cũng không muốn đem tôi cho người khác.
Trên thực tế, mẹ tôi cũng chưa từng ăn cám nuốt rau.
Sau khi tôi tròn một tuổi biết đi, bà ấy liền mang theo tôi đến thành phố lớn dốc sức làm việc.
May mắn gặp được một ông chủ tốt.
Tiền lương và đãi ngộ vượt xa mong muốn của mẹ tôi không nói, công việc còn rất nhẹ nhàng, giúp cho bà một người phụ nữ độc thân nuôi một đứa bé không có chút áp lực nào.
Ông chủ này sao, chính là ba dượng của tôi.
Ông ấy cùng mẹ tôi nhất kiến chung tình, tiền lương cùng đãi ngộ đều là do ông ấy cố ý giúp đỡ, chính là vì muốn bắt được trái tim mẹ tôi!
Ba dượng tôi so với Chu Đại Nham vừa trẻ tuổi hơn, đẹp trai lại còn có tiền, còn một lòng chung tình với mẹ tôi, không phải bà ấy thì không cưới.
Vì việc này, ông bà nội tôi tức giận quá sức, thậm chí còn đến nhà tôi muốn chia rẽ uyên ương.
Kết quả không thành.
Mẹ tôi che miệng cười ha ha, đáy mắt lóe ra vẻ kiêu ngạo:"Con khi đó lớn lên giống như một cục tuyết, phấn điêu ngọc mài, vừa trắng vừa mềm.”
“Ông bà nội con đã lớn tuổi rồi, lần cuối ôm em bé đã là ba mươi năm trước."
“Thấy con đáng yêu như vậy, lập tức bị chinh phục, luôn miệng gọi con là tâm can bảo bối, so với mẹ còn thân thiết hơn.”
2.
Ba dượng tôi bởi vì cưới mẹ tôi, không ít lần bị họ hàng nhà ông nói xấu.
"Giang An chính là cái đầu heo, còn trẻ như vậy điều kiện tốt như vậy, không tìm một người vợ xinh đẹp lại đi tìm phụ nữ đã qua một đời chồng!"
“Nuôi con cho người khác, còn không bằng nuôi cho chúng ta. Con nhà chúng ta, tốt xấu gì cũng có huyết thống quan hệ với nó.”
Tôi lúc ấy mới 3 tuổi cái gì cũng không hiểu, nghe vậy liền khóc phản bác bọn họ: "Ba tôi không phải heo, ba tôi là người, người tốt!"
Ba dượng tôi cho rằng mấy người họ hàng khi dễ tôi, sắc mặt khó coi tới cực điểm, ôm tôi oán hận bọn họ: "Ai dám khi dễ Tuế Tuế, chính là đối địch với Giang An tôi!"
"Nếu đã là địch với tôi, vậy thân thích cũng không cần làm nữa.”
Ba tuổi tôi đã náo loạn một trận đến nổi danh luôn.
Những người họ hàng kia đều nói mẹ tôi là đại hồ ly tinh, tôi là tiểu hồ ly tinh, hai mẹ con mê hoặc ba dượng tôi.
Ông chú Ba dẫn đầu chỉ vào mũi cha dượng tôi tức giận đến cả người phát run: "Vì người ngoài mà đắc tội với người thân, cậu phải làm đến mức đó sao?”
Tính tình nóng nảy của cha dượng tôi càng không kiềm chế được nữa:"Thì ra là chú Ba dẫn đầu, đã lớn tuổi rồi ức hiếp một đứa bé ba tuổi, chú có biết xấu hổ không?"
Một câu nói thiếu chút nữa khiến ông chú Ba tức giận đến tim đập thình thịch.
“Giang An cậu là đồ vô liêm sỉ, cậu coi một đứa con hoang là bảo bối, tương lai cậu đừng có hối hận!"
Những người thân thích này là thấy ba dượng tôi làm ăn khởi sắc, muốn ba tôi giúp bọn họ một chút.
Đáng tiếc xuất sư vi tiệp thân tiên tử.*
*Trích câu thơ trong bài thơ “Thục tướng” của Đỗ Phủ, ý nói đem quân đi đánh chưa kịp thắng trận đã chet.
Bởi vì tôi, mục đích bọn họ tới cửa còn chưa kịp nói đã bị ba dượng tôi nổi giận liền bỏ chạy.
Quan hệ hai bên tan vỡ, bọn họ đành phải ở sau lưng cầu nguyện cho ba dượng tôi gặp xui xẻo.
Tốt nhất là công ty phá sản, đưa mẹ và tôi đi ngủ trên cầu vượt.
Kết quả năm đó việc làm ăn của ba dượng tôi thuận lợi ngoài ý muốn, đơn hàng lớn không ngừng đến, kiếm được rất nhiều tiền!
3.
Năm 4 tuổi, chúng tôi dọn ra khỏi căn nhà cũ của ông bà.
Bởi vì ba dượng tôi kiếm được tiền, mua biệt thự tốt nhất trong thành phố cho chúng tôi ở.
Bắt đầu từ lúc này, ông đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với ông chú Ba.
Bọn họ vốn còn chờ ba tôi hối hận, nhưng lúc này chỉ hận không thể quỳ xuống với ba tôi, chỉ vì công việc của ông đang thăng tiến bọn họ muốn đi theo uống chút canh.
Một sự kiện đã xảy ra trong năm nay.
Nghiệp vụ công ty ba tôi mở rộng, luôn bề bộn nhiều việc, thường xuyên phải đi họp ở nơi khác để thị sát nhà máy.
Thời điểm đó, tôi nửa tháng mới có thể gặp ông ấy một lần.
Cho nên mỗi lần trước khi ông đi công tác, tôi đều ôm chân ông ấy không cho đi.
Lại đến giờ đi công tác, tôi lặp lại trò cũ khóc rống lên.
Tôi khóc rất thảm, một bên khóc một bên nằm vạ: "Tuế Tuế không muốn ba đi, ba đi rồi, Tuế Tuế không có ba sẽ bị mẹ bắt nạt.”
Lần này khóc quá nhập tâm nên không thông được khí, cả người giống như sắp không xong rồi.
Ba tôi sợ quá quên mất chuyện đi công tác, ôm tôi lảo đảo chạy đến bệnh viện.
Cấp dưới của ba tôi ở công ty đúng giờ đi ra ngoài theo kế hoạch, kết quả trên đường đến sân bay, gặp phải tai nạn xe cộ liên hoàn.
Người trong xe chet không còn một ai.
Tin tức được truyền về, bà nội tôi sợ tới mức suýt ngất xỉu.
Sau khi lấy lại tinh thần, bà ấy ôm lấy ba tôi thất thanh khóc rống:"An Tử của ta, may mắn con không đi, nếu không thì mất mạng rồi!"
Nói cách khác, bởi vì tôi khóc lóc ăn vạ, gián tiếp cứu ba tôi một mạng!
4.
Sau đó tôi gặp lại Chu Đại Nham, ông ta chạy tới thành phố lớn lang bạt, vừa hay muốn thuê nhà cũ của bà nội tôi.
Lang bạt là lý do thoái thác bề ngoài.
Nguyên nhân thật sự là Diêu Tĩnh lừa dối ông ta nói chụp siêu âm B không chính xác, rõ ràng nói mang thai con trai, nhưng sinh ra lại là con gái.
Chu Đại Nham vì sinh con trai, liền xin từ chức .
“Diệu Hoa, quả nhiên là cô! "
Lúc Chu Đại Nham nhìn thấy mẹ tôi, ánh mắt đầy ác ý.
Ông ta cho rằng mẹ tôi bị ông ta vứt bỏ, chắc chắn sẽ sống rất thảm.
Nhưng hiện thực lại cho Chu Đại Nham một cái tát.
Mẹ tôi so với mười năm trước còn xinh đẹp hơn, làn da trắng nõn săn chắc, căn bản không giống người từng sinh con.
Vợ hiện tại của ông ta là Diêu Tĩnh nhỏ hơn mẹ tôi năm tuổi, nhưng trước mặt mẹ tôi lại trông như lớn hơn mẹ tôi 15 tuổi!
"Hồ ly tinh ăn mặc như vậy quyến rũ đàn ông, đúng là không biết xấu hổ!"
Lời này không phải Diêu Tĩnh nói, mà là con gái Chu Vân Vân mới mười tuổi của bà ta, tuổi còn nhỏ đã biết vì Diêu Tĩnh ra mặt.
Nếu như cô ta không mắng mẹ tôi, thì tôi sẽ chỉ đứng yên quan sát.
Dù sao bảo vệ mẹ của mình không có sai.
Tôi cũng rất yêu mẹ tôi, lại lòng dạ hẹp hòi giống như ba tôi, không cho phép bất kì kẻ nào chửi bới bà.
Vì vậy, tôi nắm tay mẹ và nói chắc như đinh đóng cột:"Mẹ, con không thích gia đình này, nhà của chúng ta không cho họ thuê."
"Không được, Giang phu nhân đã nói hôm nay chúng ta chỉ cần tới đây ký hợp đồng, cô không đồng ý đó là vi phạm hợp đồng!"
Chu Đại Nham sợ không thuê được nhà của bà nội tôi.
Dù sao nhà này ngoại trừ tương đối cũ nhưng vị trí lại đặc biệt tốt, giao thông cũng rất tiện lợi.
Mẹ tôi cười lạnh, chỉ vào cửa chính nói với bọn họ:"Tiền thuê nhà của ông chưa thu, cũng chưa ký hợp đồng thì lấy đâu ra chuyện vi phạm hợp đồng? Chu Đại Nham, mau mang theo người và đồ đạc của ông đi ra ngoài.”
Chu Đại Nham tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, có chút tức giận nói: "Tô Diệu Hoa, cô đây là công báo tư thù, cố ý chỉnh tôi!"
“Vậy thì sao? Đây là nhà của tôi.”
"Tôi dù là để cho ăn mày vào ở miễn phí, cũng sẽ không cho ông thuê!"
Mười năm rồi, mẹ tôi mới thoát khỏi cơn ác mộng lúc trước bị Chu Đại Nham đuổi ra khỏi nhà.