Bà ta nghe vậy, không vui nhìn tôi: “Tiểu Chân, con đừng đùa, ngay cả cửa biên giới con còn chưa bước qua.”
Đùa sao? Chưa từng gặp qua hàng cao cấp nước ngoài? Tôi thừa dịp dì đang nói chuyện trộm nhìn logo bên trên hộp, càng thêm chắc về suy đoán của mình.
Trước khi sống lại, trong buổi tiệc tôi nghe lời bố chỉ mải mê ăn, ai nói gì cũng mặc kệ. Bố nói người thân hòa thuận mới là điều quan trọng nhất, nên tôi bỏ ngoài tai những lời khoe mẽ của dì tôi.
Tôi cũng không nhận ra phần điểm tâm này là quà công ty tôi tặng cho nhân viên dịp lễ Trung thu!
Tôi cười như không cười nhìn về phía Hàn Linh Linh: “Em họ, em mua điểm tâm ở nơi nào đấy? Nếu chị không đọc lầm dòng tiếng anh trên đó thì nó để xuất xứ từ Trung Quốc mà.”
Sắc mặt Hàn Linh Linh lập tức thay đổi: “Không thể nào! Là em tự mang từ nước ngoài về.”
Điều này không buồn cười sao? Nhân dịp tết Trung thu đang đến gần, tôi đã đặt bên nhà xưởng một lô bánh Trung thu để làm quà tặng nhân viên công ty.
Tôi theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cũng thích tự làm nên hộp quà là một tay tôi thiết kế.
Còn hộp quà dì nói mang về từ nước ngoài chẳng phải là phúc lợi công ty tôi vừa phát mấy hôm trước sao?
Nhảy nhót như hề trước mặt chính chủ, thật buồn cười.
Dì thấy cả nhà tôi đều không ăn, nhịn không được tiếp tục khoe khoan: “Con nhìn nhầm rồi tiểu Chân à. Bạn trai của em họ con một năm lương bảy con số, sao có thể mua mấy món tầm xàm trong nước chứ.”
Tôi gật đầu: “Em rể giỏi giang như vậy, nhưng mà…. Sao vẫn chưa đến?”
“Lần đầu gặp mặt người thân nhà bạn gái mà còn đến muộn như vậy, đúng thật là..”
Tôi tỏ vẻ tức giận.
Lại nói tiếp, tôi thật tò mò không biết em rể là người như thế nào. Trước khi sống lại tôi đã rời đi với bố mẹ mình và em trai say xỉn của dượng, còn chưa được chiêm ngưỡng em rể rùa vàng này, dẫn tới bỏ lỡ trò vui.
Mà sống lại thêm lần nữa, em rể vẫn tới trễ như cũ.
Sắc mặt của dì với em họ đều không mấy tự nhiên.
Em họ lấy điện thoại ra: “Chị không hiểu đâu tiểu Chân. Công việc của anh ấy rất bận, nào có rảnh rỗi như chị chứ.”
Dì vội phụ họa theo.
Tôi nhún vai, không nói tiếp nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của em họ reo lên, cô ta nghe điện thoại xong hưng phấn nói: “Trần Minh đến rồi, anh ấy đang đi lên.”
Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra. Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục bước vào.
Người đàn ông này, nhìn hơi quen.
Tôi nhìn thêm một chút.
Dường như Hàn Linh Linh nhận thấy ánh mắt của tôi, khuôn mặt thẹn thùng dựa vào người Trần Minh, ôm cánh tay cậu ta: “Tiểu Chân, em biết bạn trai em đẹp trai nhưng chị cũng đừng nhìn chằm chằm vậy chứ.”
Tôi hơi xấu hổ: “Đẹp trai! Đúng thật là đẹp trai!”
Sau khi chào hỏi qua loa, tôi qua bên kia ngồi lấy điện thoại ra tra tư liệu.
Tôi đăng nhập vào trang danh sách nhân viên công ty liền nhìn thấy hồ sơ của cậu ta.
Trần Minh - Tài xế mới công ty vừa tuyển dụng, chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa.
Công ty có một đội ngũ tài xế, một số chịu trách nhiệm đưa đón tôi, còn số khác thì vận chuyển hàng hóa.
Trần Minh mới vừa nhận việc hơn một tháng trước.
Tôi nhanh chóng mở Wechat nhắn tin cho trợ lý Miêu Miêu của mình hỏi thăm một chút. Thực sự đúng là Trần Minh.
Mọi chuyện đã sáng tỏ rồi! Trần Minh vì muốn tiết kiệm tiền mua quà tặng bạn gái nên đã lấy quà phúc lợi công ty tặng cho nhân viên đem ra khoe mẽ.
Mọi người ngồi xuống, rõ là dì vô cùng vừa lòng đứa con rể này, tâng bốc cậu ta đủ điều.
Tôi bị miệng lưỡi của dì làm hoảng sợ.
Sau vài vòng, tâm điểm lại trở về trên người tôi.
Dì cực kỳ nghiêm túc nói: “Trần Minh à, đây là chị họ của Linh Linh, con của chị gái bác. Nếu trong công ty có vị trí nào đang tuyển dụng thì hãy an bày giúp nó đi, đều là người thân trong nhà.”
Trần Minh nhìn tôi, lịch sự hỏi: “Chị họ đang làm việc ở đâu?”
Tôi cười nhìn cậu ta: “Tôi làm việc ở công ty Chân Lý Tưởng.”
Trần Minh không ngờ đến, sắc mặt thay đổi, ngượng ngùng cười: “Trùng hợp vậy sao? Em cũng đang làm việc ở Chân Lý Tương, nhưng chưa gặp chị bao giờ.”
Hàn Linh Linh hơi khó chịu: “Chị họ, Chân Lý Tưởng không phải công ty mà người bình thường có thể vào được, chị nói dối đúng không?”
Dường như Trần Minh đang cúi đầu tìm hiểu gì đó, tôi đoán chắc là cậu ta đang hỏi thăm đồng nghiệp trong công ty xem có biết tôi hay không.
Thường ngày tôi không đến công ty, mọi chuyện đều giao cho trợ lý Miêu Miêu giải quyết, tôi chỉ điều hành công ty từ xa.
Trừ những nhân viên kỳ cựu thì không ai biết đến tôi cả.
Như dự đoán Trần Minh hỏi xong lập tức mặc định rằng tôi nói dối.
Sau đó tràn đầy tự tin nói: “Vậy kỳ lạ thật, em ở công ty chưa từng gặp chị.”
Hàn Linh Linh dường như đã biết một tin động trời: “Chị họ, chẳng lẽ vì giữ thể diện mà chị nói dối trước mặt người lớn sao?”
Tôi còn chưa đáp lời, mẹ tôi đã tức giận nói: “Tiểu Chân tuyệt đối sẽ không nói dối.”
Trần Minh bất đắc dĩ cười gượng: “Nhưng cháu thật sự chưa từng gặp chị ấy lần nào.”
Tôi nhìn chằm chằm Trần Minh cười nói: “Cậu nói cậu làm trong Chân Lý Tưởng nhưng tôi cũng chưa gặp cậu lần nào.”
2.
Sau khi nghe những gì tôi nói, mọi người trên bàn ăn đều ngây ngẩn hết cả.
Hàn Linh Linh là người phản ứng đầu tiên, gắt gao trừng mắt nhìn tôi, giọng nói bén nhọn: “Chị họ, chị có ý gì đây? Ý chị là Trần Minh nói dối sao?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
Dì lập tức vỗ bàn: “Tiểu Chân, sao con có thể trợn mắt nói dối vậy chứ? Lương Trần Minh một năm bảy số, là bảy đó! Con nhìn xem cậu ấy mặc gì, mang gì, đi xe gì!”
Tôi nhìn theo hướng dì chỉ, Trần Minh mặc một bộ vest Armani mới tinh, trên tay đeo chiếc đồng hồ Rolex Green Water Ghost, trước mặt là chìa khóa xe BMW.
Nhìn bộ trang phục này nếu so kè với những ông lớn trong vòng thì chắc chắn không cùng đẳng cấp, nhưng lại vừa đủ để lừa một người không có học thức như dì tôi.
Tôi nhìn chiếc chìa khóa xe, cười nói: “Ồ, gu thẩm mỹ của em rể mới lạ ghê, còn dùng móc chìa khóa màu hồng nhạt.”
Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều đổ dồn về chiếc móc khóa xe trước mặt Trần Minh.
Là một chú mèo Hello Kitty màu hồng, một quý ông mà dùng móc khóa kiểu này thì hơi kỳ quái.
Trần Minh xấu hổ: “À cái đó…. Em tùy tiện gắn vào thôi chứ không nghĩ nhiều.”
“Chỉ là một cái móc khóa thôi mà….”
Trần Minh cười khan nói, gắng sức che giấu vẻ lúng túng của mình.
Tôi sợ chuyện chưa đủ lớn, tiếp tục châm ngòi: “Cũng có chuyện gì đâu! Móc khóa là vật hay để bên người, màu hồng nhạt….. Chắc là em họ tôi tặng cậu đúng không? Vừa nhìn đã biết là con gái chọn!”
Sắc mặt Hàn Linh Linh đã chuyển thành màu gan heo.
Cô ta xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Minh: “Trần Minh, anh nói cho rõ cái móc khóa này là ai tặng cho anh? Có phải là đồ của bạn gái cũ anh không?”
Vẻ mặt của Trần Minh càng thêm lúng túng, anh ta hết nhìn bên này lại nhìn bên kia.
Nhà chúng tôi đều là người ngoài cuộc, dượng tôi cũng không nói được lời nào, còn em trai của dượng thì đã uống say.
Dì tôi tức giận.
Không ai giải vây giúp cậu ta cả.
Trần Minh đành phải nhỏ giọng giải thích: “Đương nhiên không phải. Anh với bạn gái cũ đã chia tay lâu lắm rồi, em còn kiếm chuyện gì nữa chứ?”
Hàn Linh Linh nhất định không chịu bỏ qua: “Vậy anh vứt cái móc khóa đó đi, em mua cái mới cho anh!”
Nghe vậy tôi hơi căng thẳng.
Không được, đó là móc khóa yêu thích nhất của tôi, đã ở bên tôi nhiều năm rồi!
Quả nhiên Trần Minh vẫn còn bận tâm.
“Nơi này nhiều người như vậy, trở về mình nói sau được không?”
“Em cũng không muốn mất mặt trước người thân họ hàng đúng không?”
Hàn Linh Linh nghe vậy, xoay người nhìn về phía gia đình tôi.
Thấy cả nhà tôi đều tỏ vẻ ăn dưa hóng hớt, Hàn Linh Linh càng thêm tức giận.
Lúc này dì nắm lấy tay cô ta lay nhẹ: “Linh Linh, đừng quậy nữa, không sợ bị người khác chê cười sao?”
Lúc này cô ta mới ngồi xuống.
Tôi nhìn Trần Minh, thấy rõ cậu ta vừa thở phào nhẹ nhõm.
Dì nhìn chúng tôi cười: “Linh Linh nhà em từ bé đã được nuông chiều thành thói quen, ôi… Lúc nhỏ được bố cưng, lớn lên được bạn trai chiều, con gái mà, đỏng đảnh một chút cũng không sao….”
Bố mẹ tôi chỉ biết cười trừ.
Thật ra tôi có thể cảm nhận được bố mẹ tôi đang muốn rời đi.
Mẹ khều tay bố, ý bảo bố mau nói.
Bố tôi vừa mở miệng: “Hôm nay đã không còn sớm….”
Dượng bắt đầu nâng cốc cạn ly.
“Lâu lắm rồi mới đông vui như vậy, sao anh có thể nói về là về, muốn về cũng được, uống ba chén xong rồi về.”
Nói xong đã lập tức rót rượu cho bố tôi.
Ba ly rượu trắng, bố tôi uống vào chắc chắn sẽ say bất tỉnh nhân sự.
Giống y như lúc trước khi tôi sống lại.
Chỉ có điều lần này trước khi bố muốn uống, tôi đã đem ly rượu đặt sang một bên.
Dượng rõ ràng không vui, xụ mặt nhìn tôi: “Tiểu Chân, đây là ý gì?”
Tôi cười: “Bố cháu không uống được nhiều, dượng cũng biết mà, đừng làm khó bố cháu.”
Ông ta không vui, trước giờ nhà tôi chưa bao giờ khước từ ông ta, chuyện đó cũng đã dưỡng thành thói quen.
Dượng nâng ly rượu: “Lão Tống, anh không uống là không nể mặt em sao?”
Bố tôi lúng túng, không biết phải hành xử thế nào.
Tôi đứng lên nhìn dượng, mỉm cười nói: “Tuy rằng cháu còn nhỏ nhưng cũng đã lăn lộn trong xã hội mấy năm. Cháu cũng hiểu thể diện là do mình kiếm lấy chứ không phải xin xỏ từ người khác.”
“Hơn nữa cháu cũng xem dự báo thời tiết, đêm nay mưa giông sấm chớp, gia đình cháu ở xa nên vẫn về sớm thì hơn.”
Mẹ tôi nghe vậy cũng vội đứng lên nói: “Đúng vậy, chị cũng nghe được tin dự báo, đêm nay mưa lớn còn có sấm chớp, gia đình chị vẫn nên về sớm, sau này có thời gian lại hẹn nhau.”
Vừa nói mẹ vừa kéo bố với tôi rời đi.
Bên ngoài cửa khách sạn trời đang mưa tầm tã.
Tôi tò mò nhìn bố mẹ: “Bố mẹ đều không trách con sao?”
Bố khó hiểu hỏi tôi: “Trách chuyện gì chứ?”
Tôi ngạc nhiên nói: “Trước kia nếu con nói lẫy như vậy với họ hàng thân thích, chắc bố mẹ sẽ nói con không lễ phép, không biết tạo dựng quan hệ tốt với người thân.”
Hôm nay trước mặt mọi người tôi đã không nể mặt dượng tôi.
Bố tôi nghe xong, cười nói: “Con đang giúp bố nói ra điều mà bố ngượng miệng không dám nói, bố cảm ơn con còn không kịp.”
Mẹ tôi cười: “Cũng không hẳn, tiểu Chân nói rất đúng, không thể cứ thuận theo thói hư mời rượu của chú ấy mãi được.”
Khi nghe lời của bố mẹ, tôi nhận ra hai người họ cũng đã sớm bất mãn với gia đình cực phẩm của dì tôi.
Tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Miêu Miêu, nhờ cô ấy lái xe đến đón tôi, tôi còn đặc biệt nhấn mạnh hãy lái chiếc BMW màu trắng đến.
Sau đó tôi nhìn bố mẹ: “Bố mẹ đợi thêm lát nữa xem kịch hay nha.”