16.
Kết quả thi đại học đã được công bố.
Tôi là thủ khoa khối tự nhiên của thành phố, xếp thứ ba của tỉnh.
Diệp Bạch kém tôi một điểm nên xếp phía sau.
Còn Tô Nam Nam cô ta đứng nhất từ dưới đếm lên trong lớp.
Cũng chẳng kỳ lạ gì.
Cô ta muốn ngồi mát ăn bát vàng, cả ba năm cấp ba chỉ lo ăn chơi, chưa từng học tập nghiêm túc ngày nào.
Sau khi có kết quả thi tuyển sinh đại học, tôi được vây quanh bởi những lời khen nức. Nó làm tôi hốt hoảng nhớ tới kiếp trước bị người người thóa mạ.
May mắn tất cả đều đã ổn.
Sống lại một đời, tôi tự tay mình thay đổi vận mệnh.
Lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển, mặt tôi với Diệp Bạch đều tràn ngập ý cười, còn nhà họ Tô một người cũng không cười nổi.
Nhiều trí thông minh như vậy mà Tô Nam Nam chẳng đoạt được cái nào đến tay cả.
Lúc này đây có rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn ba mẹ nuôi, hỏi sao có thể giáo dưỡng được một đứa con gái nuôi ưu tú đến như vậy, còn cả Diệp Bạch được giúp đỡ thành tích cũng không tồi.
Tô Nam Nam đứng trong góc tối nhìn đến đỏ cả mắt.
Hào quang này vốn dĩ nên thuộc về cô ta.
Đều do hai con sói mắt trắng là chúng tôi đây không chịu hiến dâng đầu óc cho cô ta.
Khi phóng viên hỏi chúng tôi cũng không quên nhắc đến Tô Nam Nam:
“Ông bà Tô này, hai người quan tâm Tô Tĩnh thì cũng nên hỏi han Tô Nam Nam nhiều chút, nghe nói thành tích của em ấy không tốt lắm.”
Đâu chỉ không tốt mà phải nói là tệ hại.
Tổng điểm các môn của cô ta còn không lên nổi ba con số.
Giang cư mận cười nói Tô Nam Nam cũng là một người tài chứ người thường sao có thể thi được điểm này cơ chứ.
Ba mẹ nuôi trong lòng không vui nhưng vẫn khéo léo nở nụ cười.
“Chúng tôi sẽ.”
Sau vì để tránh né phóng viên nên mẹ nuôi dẫn Tô Nam Nam đi du lịch giải sầu, trong nhà chỉ còn lại mỗi ba nuôi.
Ngày hai người kia đi, tôi với Diệp Bạch ngấm ngầm nhìn nhau, chúng tôi đã biết thời cơ đến rồi.
17.
Như thường lệ, ba nuôi tan sở liền vội vội vàng vàng về nhà chạy vào phòng làm việc xem miếng ngọc bội có còn ở đó không.
Thật ra ông ta biết rõ, ông ta giấu ngọc bội kỹ như vậy chắc chắn sẽ không thất lạc.
Mấy năm nay thành công ông ta đạt được đều nhờ miếng ngọc bội, nên ông ta cần phải xem lại một chút mới có thể an tâm.
Phía xa xa ông ta đã thấy khói đen bốc lên mờ mịt từ căn biệt thự.
Trong lòng lộp bộp ông ta phóng nhanh về đó, nhìn thấy tôi với Diệp Bạch đứng ở ngoài.
“Sao lại cháy?”
Tôi nôn nóng nói: “Vừa có người đột nhập biệt thự bị con với Diệp Bạch phát hiện, gã ta lập tức phóng hỏa rồi bỏ chạy.”
“Không ổn!”
Khuôn mặt ba nuôi biến sắc, định chạy vào phía trong.
Tôi với Diệp Bạch ngăn cản ông ta.
“Đừng đi, lửa lớn như thế nếu bố vào có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó.”
Ba nuôi mạnh mẽ xô chúng tôi ra.
“Cút! Đừng cản tao, tụi mày thì biết cái gì chứ!”
Ba nuôi loạng choạng đi vào biệt thự.
Chưa đến năm phút đã chạy ra ngoài.
Tóc bị cháy xém, quần áo cũng rách bươm, trên phần da lộ ra ngoài của ông ta không có lấy chỗ nào lành lặn.
Tựa như không biết đau chỉ điên cuồng cười.
“Cũng may không có chuyện gì.”
Nhìn kỹ thì thấy trên tay ông ta đang cầm một miếng ngọc trong suốt như pha lê.
Tôi với Diệp Bạch nhìn nhau, biết kế hoạch đã thành công hơn phân nửa.
Kế hoạch trộm ngọc bội của tôi rất đơn giản.
Nếu khó trộm được ngọc bội trong phòng làm việc thì cứ để ba nuôi chủ động đem ngọc bội ra thôi.
Thế nên thừa dịp mẹ nuôi với Tô Nam Nam đều không có nhà, còn giúp việc trong nhà đã về chăm sóc cháu trai bị bệnh của mình, tôi với Diệp Bạch đã tạo nên trận hỏa hoạn này.
Tôi nháy mắt ra hiệu với Diệp Bạch, cậu ấy hiểu ý nên trực tiếp dùng gậy đánh một cái làm ba nuôi bất tỉnh luôn.
“Tụi mày…”
Trước lúc mất đi ý thức ông ta đã hiểu rõ bản thân trúng kế chúng tôi rồi.
Thế cũng muộn rồi.
Mọi chuyện thuận lợi hơn dự đoán của chúng tôi rất nhiều, như thể trời cao cũng đang giúp đỡ chúng tôi.
Tôi nhìn ba nuôi nằm trên mặt đất, cảm thấy không chân thật.
Diệp Bạch ngồi xổm xuống, lấy đi miếng ngọc trong tay ông ta.
Dù ông ta đã ngất nhưng vẫn nắm chặt miếng ngọc không buông.
Diệp Bạch dùng sức rất nhiều mới lấy được miếng ngọc ra.
“Chúng ta thành công rồi!”
Cậu ấy mỉm cười với tôi rồi sau đó quan sát miếng ngọc bội.
Dần dần sắc mặt cậu ấy thay đổi, trong mắt mang theo vài phần cuồng tín mê muội.
“Tĩnh Tĩnh, lỗi là ở người dùng miếng ngọc chứ không phải miếng ngọc. Hay là chúng ta đem miếng ngọc này giữ lại đi.”
Cậu ấy cầm miếng ngọc rồi từ từ siết chặt tay.
Trên khuôn mặt đẹp tựa ánh trăng ấy bỗng hiện lên dục vọng chiếm hữu nặng nề.
18.
Tôi thầm nghĩ không ổn, miếng ngọc này có thể mê hoặc lòng người.
Cả nhà Diệp Bạch đều là nạn nhân của miếng ngọc này, dựa theo ý định ban đầu của cậu ấy chắc chắn cậu ấy sẽ không giữ lại miếng ngọc này.
Tôi cười nói:
“Tốt rồi, vừa vặn có thể để miếng ngọc khiến ba cậu lấy lại được vận khí kinh doanh lần nữa.”
Diệp Bạch nhìn tôi đầy cảnh giác nhưng cuối cùng đã thả lỏng đôi chút.
“Tôi cho rằng cậu sẽ không đồng ý.”
“Sao lại thế được, kẻ thù của chúng ta là Tô Hùng chứ có phải miếng ngọc đó đâu.”
Diệp Bạch cười: “Đúng vậy.”
Cậu ấy cúi đầu, tham luyến miếng ngọc.
Tôi thừa dịp cậu ấy không phòng bị, dùng gậy đánh ngất cậu ấy luôn.
“Cậu…..”
Trước khi ngất đi Diệp Bạch vẫn ngớ người nhìn tôi.
Cả nhà Tô Hùng không phải thứ tốt lành gì.
Nhưng miếng ngọc này thật sự cũng đã giúp cho những kẻ bất lương đó. Nó phóng đại dục vọng của con người, nảy sinh ác tâm.
Với tư cách là nạn nhân của ngọc bội tôi không thể nào để nó tiếp tục tồn tại.
Chỉ có huỷ nó đi, mới chẳng còn những người bị hại như tôi với chú Diệp.
Tôi lấy miếng ngọc ra từ tay Diệp Bạch, lúc muốn đập thì thấy trên ngọc bội xuất hiện một khuôn mặt không phân biệt được nam hay nữ.
Nó mỉm cười, thầm nói: “Dùng tôi đi, dùng tôi rồi thì vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay…”
Tâm trí tôi bị những câu những chữ này mê hoặc, gần như mất đi khả năng suy nghĩ, trong đầu hiện ra viễn cảnh tương lai nếu có sự trợ giúp của ngọc bội, một đời rực rỡ.
Mãi đến khi ánh mắt nhìn đến Diệp Bạch, đại não mới tự ý thức được trong phút chốc. Lúc nãy chắc có lẽ cậu ấy cũng bị miếng ngọc mê hoặc như vậy.
Nhận thức được điều này nên tôi nhắm nghiền hai mắt lại, không thèm nhìn đến nó nữa.
Vẫn chưa đủ, tôi cắn mạnh đầu lưỡi.
Đau đớn nhanh chóng khiến ý thức tôi thanh tỉnh, một lần nữa nắm lấy quyền khống chế cơ thể.
Lần nữa nâng tay lên muốn đem miếng ngọc đập vỡ.
Trong đầu tôi vang lên một giọng nói chói tai: “Dùng tôi đi, nếu không dùng tôi cô sẽ hối hận….”
Giọng nói lớn đến mức suýt chút nữa làm tôi mất luôn khả năng suy nghĩ.
Tôi dừng lại tầm mấy giây rồi ném mạnh miếng ngọc xuống đất.
“C.hết đi! Không có mày cả đời này tao vẫn sống tốt!”
Cùng với những lời này là cảnh miếng ngọc chia năm xẻ bảy.
Ba nuôi vừa tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng này thì khóe mắt như muốn nứt toạc ra.
“Không….”
Ông ta đứng dậy, loạng choạng đi về phía tôi muốn g.iết chết tôi.
Ông ta bị thương nặng nên không phải đối thủ của tôi, tôi cầm gậy đánh ông ta ngất thêm lần nữa.
Ánh mắt tôi nhìn đến miếng ngọc chia năm xẻ bảy trên mặt đất.
Ngay cả khi nó vỡ nhưng vẫn trong suốt như pha lê, phản chiếu một loại ánh sáng khác dưới ánh mặt trời.
Tôi lo lắng dù đã đập vỡ rồi nhưng nó vẫn có tác dụng mê hoặc lòng người như cũ.
Thế nên tôi cầm lấy một cục đá, từng chút từng chút một đập nó đến nát vụn.
Lúc này đây tôi nghe được tiếng nó kêu rên:
“Đừng, đừng đối với tôi như vậy. Cô là quái vật, bọn họ đều cố gắng lấy lòng tôi, quý trọng tôi, chỉ có cô….”
Đến tận khi ngọc bội bị tôi đập nát thành bột phấn, âm thanh kia mới hoàn toàn biến mất.
Tôi biết miếng ngọc đó đã toi đời, không còn khả năng làm chuyện ác.
Một lúc sau Diệp Bạch cũng tỉnh lại.
“Thật xin lỗi, lúc đó tôi bị miếng ngọc đó mê hoặc.”
Vẻ mặt cậu ấy áy náy.
“Không sao đâu, đã giải quyết ổn thỏa rồi.”
Cũng không trách Diệp Bạch được, tôi cũng suýt nữa trúng chiêu rồi mà.
19.
Tô Hùng tỉnh lại liền bảo cảnh sát, ông ta tố cáo chúng tôi phóng hỏa còn gây thương tích cho ông ta, cướp đoạt bảo bối của ông ta.
Tôi với Diệp Bạch vẫn kiên trì thoái thác nói người phóng hỏa là gã ăn trộm.
Mà chúng tôi gây thương tích cho Tô Hùng cũng bởi lẽ sau khi ông ta lấy được miếng ngọc vẫn mặc kệ lời can ngăn tiếp tục lao vào đám cháy để cứu lấy những bức thư pháp trân quý của mình.
Còn ngọc bội là do ông ta không cầm cẩn thận nên lúc té ngã đã khiến nó vỡ vụn đầy đất.
Tôi với Diệp Bạch ghét cái miếng ngọc đã suýt lấy mạng Tô Hùng nên đem nó nghiền thành bột phấn luôn.
“Nếu cháu với Diệp Bạch lấy đi bảo bối của ba nuôi thì sao có thể còn đem nó nghiền thành bột phấn chứ?”
“Không phải như thế đâu, mọi người đừng để tụi nó lừa.”
Tô Hùng vô cùng kích động nói.
“Ngài Tô xin hãy bình tĩnh, căn cứ vào những manh mối chúng tôi tra được thì Tô Tĩnh với Diệp Bạch đều nói không sai, đúng là có ăn trộm vào phòng của ông, hai đứa nhỏ phát hiện nên gã ta đã phóng hỏa đốt luôn căn nhà.”
Tô Hùng ngây ngẩn cả người: “Sao? Thật sự có ăn trộm?”
Đúng là tự dưng có trộm đến.
Kiếp trước, gã trộm cũng từng trộm đồ rồi phóng hỏa nhưng đến tận ba năm sau mới bị bắt.
Gã ta còn có thói quen mỗi ngày đến sạp báo mua một tờ báo.
Và khi tôi với Diệp Bạch vờ đến sạp mua báo, nói rằng ngày kia trong nhà đều đi vắng mà phòng làm việc của ba nuôi dường như có giấu bảo bối, gã nghe được liền động tâm.
Hôm đó khi tôi với Diệp Bạch đi ra ngoài, gã đã lẻn vào nhà ăn trộm. Biến số duy nhất gã không ngờ là chúng tôi sẽ về sớm.
Nên gã phóng hỏa rồi bỏ chạy.
Tô Hùng: “Nhưng tụi nó cướp miếng ngọc đấy từ tay tôi rồi còn đập vỡ nó.”
“Ngài Tô đừng nói vậy, mọi việc đều phải có chứng cứ, hà cớ gì Tô Tĩnh với Diệp Bạch phải làm như vậy. Hơn nữa theo như chúng tôi tra được thì hai đứa trẻ đều là những học sinh ưu tú…”
Bất luận Tô Hùng nói cái gì cảnh sát cũng không tin.
Hệt như kiếp trước dù tôi giải thích thế nào cũng chẳng ai nghe tôi một lời.
Thú vị thật.
Khi mẹ nuôi biết miếng ngọc đã bị bể nát, có lẽ nghĩ ngày tháng tốt đẹp của mình coi như hết.
Trong khoảng thời gian ngắn chưa tiếp thu được nên hôn mê bất tỉnh luôn.
Vụ án nhanh chóng khép lại.
Tôi với Diệp Bạch an toàn rút lui.
20.
Ngọc bội bể nát, toàn bộ vận khí của nhà họ Tô đều trôi đi hết.
Nhà họ rất nhanh đã phá sản.
Tô Hùng bị thương nặng không có tiền phẫu thuật, cả ngày lẫn đêm đều chịu tra tấn.
Mẹ nuôi nửa đời người sống trong giàu sang phú quý lần nữa phải đi làm thuê làm mướn.
Bà ta không có bất kỳ kỹ năng gì, cuối cùng lưu lạc đến làm công trong tiệm ăn nhỏ tôi đã từng làm ở kiếp trước.
Khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ lưỡng trở nên sầu khổ bất kham.
Không biết đây có xem là báo ứng không.
Về phần Tô Nam Nam, cô ta đã quen sống trong nhung lụa nên không quen cảnh khổ, nên đã bỏ trốn theo một người đàn ông nghe nói rất có tiền.
Mẹ nuôi tìm cô ta còn báo cả cảnh sát nhưng cô ta vẫn bặt vô âm tín.
Tôi dọn ra khỏi nhà họ Tô, đổi tên lại thành Hứa Tĩnh.
Về phần chú Diệp, con đường làm giàu của ông ấy rất đơn giản, chỉ mua một tờ vé số đã trúng ngay ba trăm triệu luôn.
Chắc có lẽ nếu năm đó không bị Tô Hùng cướp đoạt vận khí thì đây sẽ là số tiền ông ấy kiếm được cho đến nay.
Diệp Bạch cho tôi sáu triệu.
“Không có cậu, bố tôi cũng sẽ không lấy lại được những gì của ông ấy một cách thuận lợi như vậy.”
Tôi cần tiền nên không khách khí với cậu ấy.
Hai tháng sau, chúng tôi gặp nhau trước cổng trường đại học.
“Cùng nhau?”
“Ừm!”
Đời này cả tôi với Diệp Bạch đều có tương lai tươi sáng đang chờ đợi phía trước.
HOÀN TOÀN VĂN.