7.
Không hiểu vì sao chủ tiệm mì mang đến cho tôi một cảm giác rất quen thuộc.
Tôi hỏi bạn thân: “Cậu biết chủ quán ở đây sao?”
Bạn thân gật đầu, thấy tôi có vẻ hứng thú nên cậu ấy bắt đầu liến thoắng kể.
“Biết chứ, họ ở cùng tiểu khu với nhà tớ. Lại nói chú Diệp cũng thật xui xẻo, tớ nghe ba mẹ nói trước kia chú Diệp rất giàu có nhưng bỗng một ngày thì phá sản. Sau đó chú ấy vẫn có ý định đông sơn tái khởi nhưng vẫn luôn không thành công, còn thiếu một đống nợ. Giờ chỉ có thể mở một quầy mì nhỏ để miễn cưỡng sống qua ngày, tớ thường xuyên đến đây ăn xem như ủng hộ bọn họ.”
Tôi nhớ ba nuôi cũng có một người bạn cũ họ Diệp, tên Diệp Tất Thành.
Chú Diệp kinh doanh rất khấm khá, mãi đến khi ba nuôi dùng ngọc bội đánh cắp hết vận khí tiền tài của chú ấy.
Từ đó về sau ba nuôi làm ăn càng lúc càng lớn, còn chú Diệp thì phá sản không thể đông sơn tái khởi được nữa.
Chắc sẽ không trùng hợp đến mức gặp được nạn nhân của cái ngọc bội đến từ nhà ba nuôi chứ.
Bạn thân tiếp tục nói:
“May là con trai của nhà họ Diệp, Diệp Bạch là một học sinh cực giỏi còn hiếu thảo nữa. Chờ sau này tương lai Diệp Bạch rộng mở, cô chú cũng không cần vất vả như vậy nữa. Cậu xem, cậu ấy thật hiểu chuyện, mỗi lần rảnh đều đến tiệm phụ giúp.”
Thiếu niên đẹp trai mặc đồng phục bưng đồ uống mà chúng tôi vừa gọi đến.
Cậu ấy vừa đi, bạn thân đã làm mặt quỷ: “Cậu ấy đẹp trai quá đi.”
Dáng người cậu ấy cao ráo, mặt mày đẹp như tranh vẽ, đúng thật là rất đẹp trai.
Tôi hỏi: “Thế cậu nói chú Diệp đó nguyên tên là gì?”
“Diệp Tất Thành.”
Bạn thân uống một hớp Sprite nói: “Cậu hỏi chi thế?”
“Hỏi vui thôi.”
Rốt cuộc tôi cũng đã nhớ lại tôi gặp chú Diệp ở đâu.
Chú Diệp này đã từng đến mượn tiền ba mẹ nuôi, ông ấy giải thích ý định nhưng đã bị ba mẹ nuôi thẳng thừng từ chối.
Lúc ấy tôi cũng có mặt ở đó, tôi đã ngạc nhiên khi ba mẹ nuôi từ chối giúp đỡ chú Diệp, hai người họ bảo bản thân không dư dả tiền bạc.
Nhưng một ngày trước khi chú Diệp đến, ba nuôi tôi còn mua một chiếc đồng hồ ba trăm vạn.
Ba mẹ nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, chắc là muốn giữ thiết lập hình tượng lương thiện của họ trong lòng tôi nên họ chủ động tìm tôi giải thích, không phải họ muốn cho mượn mà do người đó là một tay nghiện cờ bạc. Người đó mượn được tiền chắc chắn sẽ mang đi đánh bạc.
Khi ấy tôi tỏ ra mình đã hiểu rõ, mà lúc này tôi cảm thấy tôi càng thêm hận ba mẹ nuôi, lòng dạ bọn họ đen tối đến đáng sợ.
“Tĩnh Tĩnh ra là con ở đây.”
Tôi vừa ăn mì xong thì ba mẹ nuôi đã tìm đến.
8.
Mẹ nuôi sờ mặt tôi đau lòng nói:
“Tĩnh Tĩnh con gầy đi rồi.”
Không đợi tôi mở miệng bạn thân đã lên tiếng giễu cợt:
“Sao lại gầy được, mấy hôm nay Tĩnh Tĩnh ở nhà cháu ăn ngon ngủ yên, không cần phải liều mạng học tập cũng không lo bị người khác quấy rối. Tâm tình tốt còn mập thêm được chút nữa. Dì Tô sao dì lại trợn mắt nói điêu vậy.”
Mẹ nuôi có lẽ nghĩ tới chuyện tôi mách bà rằng thầy Lý sàm sỡ tôi, nhưng bà ta lại trố mắt nói đó chỉ là do tôi nghĩ nhiều, khiến bà ta bị giang cư mận công kích điên cuồng. Sắc mặt bà ta mau chóng trở nên khó coi nhưng cũng rất nhanh đã hòa hoãn lại.
“Tĩnh Tĩnh vẫn còn giận mẹ sao? Mẹ không biết thầy Lý thật sự sẽ đối với con như vậy, nếu biết được mẹ nhất định đã đòi lại công bằng cho con rồi.”
Mẹ nuôi lau nước mắt trên mặt: “Ngày đó là mẹ không lựa lời, bởi vì con nghi ngờ tình cảm mẹ dành cho con nên mẹ mới tức giận nói những lời đó.”
Bà ta tha thiết nhìn tôi, khuôn mặt giàn giụa nước mắt cộng thêm dáng vẻ cẩn thận cầu xin tôi bỏ qua mọi chuyện.
Kỹ thuật diễn xuất này đúng là tuyệt cmn vời!
Khó trách kiếp trước Tô Nam Nam có thể giật giải ảnh hậu, hóa ra đều do di truyền.
Ba nuôi cũng nói: “Tĩnh Tĩnh à, đúng là lời mẹ con khiến con tổn thương, ba đã nói chuyện với bà ấy rồi, bà ấy cũng biết sai rồi. Mẹ con không có ác ý đâu, mấy năm nay bà ấy đối với con thế nào con cũng hiểu mà. Thứ mà Nam Nam có chắc chắn con cũng sẽ có.”
“Đúng đó chị.”
Tô Nam Nam nói: “Mẹ còn quan tâm chị hơn em, thuê biết bao nhiêu gia sư chỉ để dạy cho chị thôi đó. Mấy hôm nay mẹ sợ chị sống bên ngoài không quen, ăn không ngon ngủ không yên. Chị cũng đâu thể chỉ vì một câu của mẹ mà hận bà ấy cả đời được.”
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt mẹ nuôi, trông bà ta tiều tuỵ hẳn, dưới mắt xuất hiện nếp nhăn.
Bà ta tiều tuỵ như vậy một là do bị cư dân mạng mắng chửi, hai là sợ con lợn nuôi đến béo núc ních là tôi đây chạy mất.
Tôi không dám tin hỏi:
“Thật sao? Mẹ thương con thật sao?”
Ba người cùng gật đầu.
“Dĩ nhiên là thật, con theo ba mẹ về đi. Con ở bên ngoài một thân một mình khiến ba mẹ rất lo lắng.”
Tôi cụp mắt trên mặt nhiều thêm chút xấu hổ.
“Thật ra mấy hôm nay con cũng rất nhớ mọi người nhưng con sợ mẹ không thích con nên con không dám trở về. Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng.”
“Được rồi, không sao đâu. Chúng ta đều là người một nhà mà.”
Ba nuôi cười nói.
Tôi vừa thỏa hiệp thì ba người kia cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi vẫn để ý đến sự khinh thường trong đáy mắt bọn họ.
Bọn họ im hơi lặng tiếng nói tôi quả là dễ lừa, đúng là con ngốc, trừ bỏ học giỏi ra thì tôi là một con mọt sách chính hiệu.
Bạn thân lo lắng hỏi:
“Tĩnh Tĩnh cậu phải về thật sao?”
Tôi gật đầu.
Chỉ có trở về tôi mới có thể báo thù.
“Cậu không cần lo lắng, cả nhà họ đều rất tốt với tớ, nếu chỉ là hiểu lầm giải thích rõ là tốt rồi.”
“Được rồi.”
Bạn thân véo nhẹ ngón tay út của tôi, chúc tôi đạt được ước nguyện khi trở về nhà họ Tô.
Tôi cho rằng mục đích của họ chỉ là đưa tôi trở về, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại càng tham lam hơn hay có thể nói là ác độc.
9.
Nhà họ Tô cũng không nóng lòng đưa tôi về.
Ba nuôi đến tìm bạn tốt Diệp Tất Thành ngày xưa trò chuyện vài câu, sau đó ông ta tỏ rõ mục đích của mình.
“Tất Thành, nghe nói con trai ông học rất giỏi. Hiện tại thằng bé đã lớp mười hai rồi mà hễ rảnh là đến tiệm phụ giúp, như vậy chắc sẽ ảnh hưởng chuyện học lắm.”
Chú Diệp bất đắc dĩ thở dài.
“Đứa nhỏ này hiểu chuyện lắm, tôi không cho nó phụ nhưng nó cũng kệ. Đều là do tôi chẳng ra gì khiến nó bị thiệt thòi.”
Ba nuôi trầm ngâm một lúc:
“Hai đứa nhỏ nhà tôi năm nay cũng thi đại học, tôi thường mời gia sư đến dạy kèm tụi nó. Hay thế này đi, tôi dẫn thêm Diệp Bạch về nhà học chung, dạy hai đứa là dạy, dạy ba đứa cũng là dạy. Rồi bên này tôi cũng sẽ thuê cho ông thêm một nhân viên luôn.”
Chú Diệp tất nhiên muốn nhưng vẫn hơi do dự: “Vậy thì phiền cho ông lắm.”
Ba nuôi cười nói:
“Không phiền, ai bảo chúng ta là bạn bè chứ.”
Chú Diệp muôn phần cảm kích, muốn đãi bọn họ một bữa. Ba mẹ nuôi khách khí từ chối, tôi còn nhìn thấy vẻ chán ghét trong đôi mắt họ.
Tôi hiểu được dụng ý của họ.
Nhà họ Tô sợ tâm tư tôi thay đổi, nên muốn kiếm một học sinh giỏi khác làm phương án dự phòng, còn người không may bị tuyển lại chính là con trai của chú Diệp.
Chú Diệp thật quá thảm, bị ba nuôi cướp đoạt tiền tài không nói còn muốn cướp luôn Diệp Bạch - niềm hy vọng duy nhất của nhà chú ấy.
Chú ấy thật đáng thương, con trai bị bán mà còn cảm kích ba mẹ nuôi của tôi.
Tôi cụp mắt, nhất định phải tìm cơ hội nhắc nhở Diệp Bạch không được rơi vào cạm bẫy của họ.
10.
Cả tôi với Diệp Bạch đều bị mang về nhà họ Tô.
Trở về nhà, bọn họ vẫn đối xử tốt với tôi như trước.
Chắc sợ tôi cơ nút thắt trong lòng nên bọn họ không đốc thúc tôi học tập như trước nữa.
Nhờ chuyện này tôi có thể làm được nhiều việc hơn, ví như tìm miếng ngọc bội tổ truyền của nhà họ Tô.
Tôi quan sát một hồi, phát hiện ba nuôi không đeo miếng ngọc bội đó trên người, chắc là sợ làm mất hoặc sợ người khác cướp mất.
Và mỗi khi về nhà, nơi đầu tiên ông ta đến chính là phòng làm việc.
Tôi nghĩ miếng ngọc đó tám chín phần được giấu ở trong đây, nên ông ta mới mỗi ngày vừa về nhà đã vội vội vàng vàng đến phòng làm việc, xác nhận xem miếng ngọc có còn ở đó không.
Cửa phòng khóa quanh năm suốt tháng, bên trong còn gắn camera giám sát.
Trộm miếng ngọc đó cũng cần có kỹ thuật chứ trong tình huống bình thường rất khó thành công, tôi phải nghĩ ra một kế sách vẹn cả đôi đường mới được.
Lần nữa thấy ba nuôi bước vào phòng làm việc, tôi ngoảnh mặt đi, khóe mắt liếc nhìn cánh cửa cách đó không xa từ từ đóng lại.
Đó là phòng của Diệp Bạch.
Phải chăng cậu ấy cũng đang quan sát nhất cử nhất động của ba nuôi, hay chỉ là trùng hợp thôi.