[Zhihu] Tĩnh Tĩnh cố lên

Chương 1




1.

Ruồi nhặng bay đầy trong tiệm.

Tôi cúi đầu lấy nùi giẻ lau cái bàn dính đầy dầu mỡ dù thế cũng không lau sạch được.

Tin tức Tô Nam Nam lọt vào danh sách đề cử của Liên hoan phim quốc tế đang được phát trên TV.

Trên màn ảnh rộng nhìn cô ta rực rỡ lóa mắt, đối ngược hoàn toàn với tiệm ăn cũ nát tồi tàn này.

Mấy người làm chung với tôi bàn tán rất nhiều:

“Cậu nói xem sao trên đời này lại có người ưu tú như Tô Nam Nam chứ, đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học, ngoại hình xinh đẹp, diễn xuất cũng không tồi nữa.”

Mấy người đó lại nhìn về phía tôi:

“Mà Tô Tĩnh này, trước đây cô được nhà họ Tô nhận nuôi, trở thành chị của Tô Nam Nam đúng không?”

“Nếu cô là người nhà họ Tô, tại sao cô lại làm việc trong tiệm ăn nhỏ này?”

Tôi cụp mắt không nói.

Một người khác là fan của Tô Nam Nam giễu cợt:

“Còn tại sao chứ, con ngốc này trộm trang sức của mẹ Tô Nam Nam nên bị tống cổ ra khỏi nhà thôi.”

Lời vừa dứt, những người khác liền nhìn tôi với ánh mắt khác thường.

Tôi cúi đầu phủ nhận: “Tôi không có.”

“Cô không có? Năm đó báo chí đưa tin nhiều như vậy, chẳng lẽ nhà họ Tô nói dối sao? Không biết tại sao ông chủ lại tìm một người nhân phẩm kém như vậy vào làm, thật xui xẻo.”

Vừa nói cô ta vừa dùng chân đá xô nước bẩn.

Sàn nhà tôi lau sạch chẳng mấy chốc lại trở nên bẩn thỉu.

“Chúng ta về thôi, cứ để Tô Tĩnh ở đây quét dọn một mình đi.”

Sau khi biết được tôi là một tên trộm, không ai ở lại giúp tôi, tất cả bọn họ đều lần lượt ra về để tôi ở lại đây một mình.

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn sàn nhà hỗn độn.

Nhìn khuôn mặt tiều tuỵ sưng vù phản chiếu qua vũng nước bẩn, tôi không hiểu tại sao bản thân lại trở nên như vậy.

Sau khi thi đại học cuộc đời của tôi ngày một tụt dốc.

Thành tích của tôi xuất sắc, lần nào kiểm tra cũng xếp hạng nhất, nhưng vào thời điểm thi đại học lại bỗng trở thành một đứa ngốc, điểm thi thấp nhất trường.

Còn em gái Tô Nam Nam của tôi từ học lực bình thường lại phát huy vượt mức tiêu chuẩn, trở thành trạng nguyên đại học.

Chuyện đen đủi lũ lượt kéo tới.

Mẹ nuôi luôn đối tốt với tôi bỗng nói tôi ăn cắp trang sức của bà ta, đuổi tôi ra khỏi nhà.

Một đứa ngốc như tôi chẳng có kỹ năng gì, chỉ có thể công trong một tiệm ăn nhỏ.

Xong việc ở tiệm ăn thì đã nửa đêm.

Tôi kéo lê thân xác mệt mỏi đi về hướng căn phòng cho thuê nhỏ hẹp chật chội.

Đột nhiên một chiếc xe tải lớn bất ngờ lao nhanh đến đâm sầm vào tôi.

Và tôi cứ vậy c h ế t đi, c h ế t trong một đêm đông giá buốt lặng yên không một tiếng động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.