[Zhihu] Sự cứu rỗi của thiên kim giả

Chương 8




24.

Mặc dù sự việc bị ép xuống nhưng nó vẫn gây ra ảnh hưởng không nhỏ, Liên Như Tâm và Trình Ngữ Thanh cũng vì vậy mà cẩn trọng hơn rất nhiều.

Lợi dụng chiến thắng này, tôi đã ám chỉ với ba Trình rằng vì tôi không phải là con gái ruột của nhà họ Trình mà đã gây ra chuyện như vậy nên sau này tôi sẽ không thể ổn định ở nhà họ Trình, đồng thời cầu xin ông ấy hãy để tôi đi, ông ấy cũng giúp tôi tìm hiểu xem tôi có người thân nào còn sống không.

Tôi đương nhiên không dám rời khỏi Trình gia, tôi không dám mạo hiểm để Trình Ngữ Thanh rời khỏi tầm mắt của mình, tôi sợ chỉ cần sơ suất một chút sẽ bị cô nàng may mắn là cô ta sẽ giành lại được vị trí ở Trình gia, biến Trình Thần thành ác ma, đ ẩy ba Trình và công tử Thẩm gia cũng như tôi xuống vực thẳm.

Tôi chỉ nói điều này để ba Trình đi tra thân phận của tôi.

Làm sao một bệnh viện tư nhân Maria đẳng cấp thế giới lại có thể cho phép một đứa trẻ mồ côi lẻn vào lợi dụng? Nếu ngay cả tôi cũng có thể tìm ra vấn đề trong hồ sơ của trại trẻ mồ côi thì Trình Giang sao có thể bị lừa?

"Lại muốn giở trò gì nữa?"

Liên Như Tâm hằn học hung ác nhìn chằm chằm vào tôi: "Sống chet hủy hoại danh tiếng của tao chưa đủ, còn muốn chuyển ra ngoài hủy hoại danh tiếng của Trình gia sao?”

"Chị ơi, lẽ nào vì hiểu lầm trong bữa tiệc sinh nhật ngày đó mà chị còn nghi ngờ em làm hại chị sao?" Trình Ngữ Thanh thút thít.

Đúng vậy, họ xác định việc hạ thuốc trong rượu là hiểu lầm. Họ dùng cảnh quay Trình Thần đưa tôi lên lầu để đổ hết trách nhiệm cho Trình Thần.

“Sao chị có thể nghi ngờ em gái, em là thiên kim Trình gia, thế nhưng lại vì chị mà lưu lạc bên ngoài nhiều năm, chị chỉ muốn biết, chị chỉ là một cô nhi, sao lại bị ôm nhầm với em được?”

Nước mắt của tôi rơi nhanh hơn cả cô ta.

Tôi vừa khóc vừa nói: "Âm mưu âm hiểm như vậy, lỡ như có người xấu có tâm tư khác muốn chiếm đoạt sản nghiệp nhà họ Trình, lỡ như em không được tìm về, không phải là chị trở thành tội nhân rồi sao?”

Trình Ngữ Thanh sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Chẳng lẽ chị nghi ngờ thân phận của em?" Trình Ngữ Thanh không vui nói.

“Tất nhiên không phải”, tôi chậm rãi nói từng chữ một: “Chị chỉ nghi ngờ thân phận của chính mình.”

"Còn nữa, may mắn là đã có người kiểm tra và sửa chữa tất cả camera giám sát trong khách sạn trước một ngày. Nếu không, chỉ sợ chị không chet thì cũng thất thân rồi.”

Tôi nhìn Trình Ngữ Thanh và Liên Như Tâm với vẻ thích thú.

“!” Im lặng một lát, Trình Ngữ Thanh lập tức nhảy dựng lên: "Là chị! Chị biết hết rồit!"

Liên Như Tâm cũng trợn mắt, đ iên cuồng hét lên: "Mày đã biết rồi đúng không! là mày đổi thuốc, sau đó vu hại cho tao?”

Hai người họ nhìn tôi với vẻ hoài nghi, vẻ mặt họ có chút sợ hãi mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Điều này làm tôi thấy sảng khoái.

"Con biết gì cơ?" Tôi hỏi lại.

Vẻ mặt của họ trông như thể họ ăn phải phân.

“Biết bà dám làm nhưng không dám nhận, cuối cùng đứa con ngoài giá thú mà bà khinh thường nhất, Trình Thần sẽ chịu trách nhiệm?”

Tôi lại đ ốt thêm mồi lửa trong lòng bà ta.

"Con khốn này!" Liên Như Tâm không tự chủ lao tới túm tóc tôi. Trình Ngữ Thanh một mặt hét lên đừng đánh nữa, một mặt tiến tới giả như kéo ra, lại không thay đổi sắc mặt mà ấn tôi xuống.

“Hu hu… mẹ đừng đánh con, con sai rồi, đừng đánh nữa, đau quá…” Tôi giả vờ yếu đuối vùng vẫy, không hề chống cự, rất nhanh bị ấn vào tường, trên mặt cũng bị cào vài vết chảy máu, trông khốn khổ vô cùng.

Liên Như Tâm cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng những suy nghĩ ngắn ngủi của bà ta đã bị cơn thịnh nộ cuốn đi.

Bà ta nghĩ đến sự xấu hổ trong bữa tiệc sinh nhật và tương lai bị hủy hoại của mình. Vẻ mặt hung dữ và những đòn tấn công của bà thật hung ác, giống như một kẻ đ iên.

Rất tốt, đây là kết quả tôi muốn. Dáng vẻ đ iên cuồng độc ác đã bị ghi lại.

25.

Từ cô nhi viện tra đến vụ việc bảo mẫu năm đó, chỉ mất 3 ngày ngắn ngủi, hiệu suất của bá tổng Trình Giang cao hơn tôi nhiều.

Không có gì ngạc nhiên khi DNA của tôi trùng khớp về mặt di truyền với DNA của Trình Giang, cũng như của Trình Thần.

Từ các y tá, bác sĩ hồi đó cho đến hồ sơ giả ở trại trẻ mồ côi, Trình Giang đã dùng phương pháp của riêng mình để điều tra mọi chuyện một cách kỹ lưỡng.

Chẳng bao lâu, sự thật về danh tính của tôi, cái chet của bảo mẫu và kẻ đứng sau vụ tráo đổi “thiên kim thật giả” lần lượt được tiết lộ.

"Cho nên, năm đó là bà giet Kiều Kiều?" Trình Giang hét lên với Liên Như Tâm, giọng nói phẫn nộ.

Kiều Kiều là mẹ ruột của tôi và Trình Thần, đồng thời là tên của bảo mẫu hồi đó. Liên Như Tâm cũng cảm thấy sợ hãi khó thở, quỳ trên mặt đất, vẻ mặt méo mó vì sợ hãi và đau đớn.

"Ba, xin đừng làm như vậy..." Trình Ngữ Thanh vừa khóc vừa bước tới, lại bị đá ngã xuống đất, hồi lâu không đứng dậy được.

Tay của Trình Giang mạnh đến mức t át Liên Như Tâm gần như ngất đi. Nếu tôi không kéo ông ra,Liên Như Tâm chắc chắn chet ngay tại chỗ. Trình Giang buông tay ra, Liên Như Tâm ngã xuống đất, thở hổn hển.

"Cho nên bà sai người đổi Trình Nguyệt và Trình Ngữ Thanh, nhiều năm bà đối xử tốt với Trình Nguyệt như vậy, chẳng qua chỉ là vì chờ một ngày đón Trình Ngữ Thanh về, báo thù tôi?”

Trên mặt Trình Giang lộ ra vẻ thống khổ và tức giận hiếm thấy. Liên Như Tâm bình tâm trở lại, vừa sợ hãi vừa oán hận nhìn Trình Giang, đột nhiên cười điên cuồng.

"Đúng vậy, đều là tôi làm, ông hài lòng chưa?" Liên Như Tâm vừa cười vừa nói.

“Bà hủy hoại Trình Thần còn chưa đủ sao?” Trình Giang tức giận nắm lấy vai Liên Như Tâm. Hóa ra ông biết Liên Như Tâm đã đối xử tệ đến mức nào đối với Trình Thần. Ông ấy luôn biết điều đó.

Nhưng ông chưa bao giờ nói.

“Không đủ! Đương nhiên là không đủ!" Liên Như Tâm cười đến rơi nước mắt.

“Chỉ một con tiện nhân làm sao có thể đủ xả hận ý trong lòng tôi!” Liên Như Tâm đ iên cuồng cười, cười đến mức nước mắt đầy mặt, có chút đáng thương.

“Năm đó khi ông mới bước vào giới kinh doanh, có một dự án ông bán m ạng cũng không lấy được, là tôi dùng quan hệ giúp ông. Lúc đó vốn ứng thiếu gần 50 triệu, là tôi mạo hiểm đưa cho ông, ông có được như ngày hôm nay, không thể thiếu sự hỗ trợ của tôi.”

Liên Như Tâm tiếp tục nói: "Ông nói muốn ở bên tôi, nhưng ông chưa bao giờ nói với tôi rằng ông có một đứa con trai, đến ngày kết hôn ông mới tiết lộ, sao tôi lại không hận được!”

“Đáng hận hơn nữa là ả tiện nhân mẹ của thằng khốn nạn đó còn trà trộn vào đám người hầu, tiếp tục ở trong nhà tôi, ra vào dưới mũi tôi, đến khi ông bị tôi bắt gặp ở phòng! Tôi rất hận, rất hận!!"

“Ngày ông tiết lộ, nói với với tôi rằng ông đã đưa con khốn đó ra nước ngoài không bao giờ quay trở lại. Tôi tin ông, tôi đã tin ông! Tuy nhiên, khi tôi mang thai được 7 tháng, tôi vô tình nhìn thấy con khốn đó, nó cũng có thai!”

Liên Như Tâm vừa run rẩy vừa nghiến răng nghiến lợi: “Sau đó tôi đã tra ra được, nhiều năm như vậy ông vẫn luôn qua lại với nó sau lưng tôi! Lúc tôi mang thai, nó cũng mang thai con của ông, tôi rất hận, rất hận! Tôi hận bản thân tại sao lại ngốc như vậy, tại sao lại còn tin tưởng ông, hận bản thân bị lừa như vậy vẫn không thể rời xa ông!”

Trình Giang cau mày không nói gì, tôi và Trình Thần cũng im lặng.

Liên Như Tâm mắt đỏ hoe, tiếp tục nói: “Tôi hận chet được, rõ ràng tôi có thể lái xe đ âm chet cô ta, rõ ràng có hàng nghìn cách khiến cô ta chet. Thế nhưng, như vậy thì dễ dàng cho cô ta quá, cũng quá dễ dàng cho ông! Vậy nên tôi phải trả thù các người, tôi nhịn đến khi cô ta sinh con, mua chuộc bệnh viện để cô ta băng huyết, nói với cô ta là thai chet, nghe nói ả tiện nhân đó chet vẫn không nhắm mắt, hahahaha!”

“Buồn cười nhất là sau khi tôi sinh con, ông bởi vì cái chet của cô ta mà không còn tâm trạng đến thăm tôi. Đứa trẻ mới sinh vài ngày giống nhau, tôi cứ vậy ngang nhiên hoán đổi chúng, vậy mà ông không hề biết hahahaha! Tôi muốn Trình Nguyệt có được tình yêu, được yêu thương nhất, sau đó c ướp hết tất cả của nó. Tôi muốn anh em chúng nó đ ấu đ á, t àn s át lẫn nhau hahaha!”

Liên Như Tâm càng nói càng đ iên cuồng, cười đến khó thở.

Sau khi biết được sự thật, Trình Thần trầm mặc hồi lâu, anh ta nghĩ tới nguyên nhân vì sao ba mẹ không yêu mình, nhiều năm như vậy, anh ta nỗ lực trở nên ưu tú, chỉ mong thu hút sự chú ý của ba mẹ, nhưng anh không ngờ rằng dù là anh ta hay tôi, chẳng qua cũng chỉ là công cụ trả thù mà Liên Như Tâm không hề quan tâm.

Tay anh ta run lẩy bẩy sau lưng.

Trình Ngữ Thanh cũng kinh ngạc nhìn Liên Như Tâm đ iên cuồng, 18 năm đầu cô ta sống không hề tốt chút nào, sau khi được đưa về, Trình Giang đối xử với cô ta một cách lạnh lùng, còn mẹ đối xử với cô ta như kho báu, luôn đáp ứng yêu cầu của cô ta.

Cô ta cho rằng khi sinh ra bị bế nhầm là do số mệnh không tốt, được nhà họ Trình thừa nhận là cơ hội để cô ta thay đổi cuộc đời, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta vốn là đứa con bị mẹ bỏ rơi vì hận thù suốt 18 năm.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy thông cảm cho cô ta. Nhưng sau đó Trình Giang lên tiếng, những gì ông nói khiến tôi chet lặng.

Trình Giang vừa nghi ngờ vừa bối rối, nghiêm túc hỏi Liên Như Tâm: “Cô thực sự không nhớ sao? Chúng ta ngay từ đầu đã là hôn nhân hợp đồng! Cô chưa từng yêu tôi, ngay từ ban đầu, cô đã biết sự tồn tại của Kiều Kiều!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.