[Zhihu] Sự cứu rỗi của thiên kim giả

Chương 4




12.

Đây là một cuốn ngược văn có tên "Thiên kim trở về".

Nó kể về câu chuyện về thiên kim thật của nhà họ Trình thất lạc bên ngoài trở về, tôi là thiên kim giả chiếm chỗ, bị Trình Ngữ Thanh chèn ép khắp nơi, trong kễ trưởng thành của nhà họ Trình bị hãm hại thất thân, từ đó tiếng xấu truyền đi.

Không dễ dàng gì mới bước chân vào đại học lại bị Trình Ngữ Thanh bắt nạt suốt 4 năm dài đằng đẵng, bị trầm cảm nặng.

Người duy nhất hỗ trợ tôi sống sót và trốn thoát khỏi Trình gia đã bị Ngữ Thanh thay thế, tôi chỉ có thể tiếp tục bị giam ở thành phố C và bị Trình gia kiểm soát.

Mẹ tôi, Liên Như Tâm, lo lắng con gái nuôi là tôi sẽ tranh giành tài sản nên đã sớm chuyển nhượng cổ phần và tài sản đứng tên con mình cho Trình Ngữ Thanh.

Với sự hỗ trợ của người ba Trình Giang, nguồn vốn và nguồn lực dồi dào, Trình Ngữ Thanh đã làm ăn phát đạt ở nước ngoài và phát triển mạnh mẽ trong giới kinh doanh, trở thành viên ngọc sáng được các gia tộc lớn theo đuổi. Sau khi trở về Trung Quốc, cô ta bắt đầu đi theo con đường của người thừa kế.

Về phần tôi, do bị sỉ nhục và chèn ép trong thời gian dài, tôi đã lên cơn điên. Nhà họ Trình đã ác ý quay và chỉnh sửa một số video điên rồ về tôi để công khai rằng tôi bị bệnh thần kinh, không được phép gặp người khác, kiểm soát tôi hơn nữa.

Bởi vì anh trai Trình Thần của tôi không thể chịu đựng được việc anh ta là con trai cả nhưng không thể lấy được gì từ Trình gia, anh ta đã chuyển sự oán giận tích lũy nhiều năm sang tôi.

Ngoài việc kiềm chế và ngược đãi tinh thần, anh ta thậm chí còn xây một căn phòng bí mật trong Trình gia, coi tôi như nơi để trút giận.

Mọi người đều nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau của tôi. Khi Trình Ngữ Thanh được chú ý nhiều trong xã hội, tôi đã bị đánh vô số lần trong căn phòng bí mật tối tăm kia, khi Trình Ngữ Thanh thay mặt Trình gia giành được hợp đồng tiền tỷ, tôi bị Trình Thần nhấn đầu vào bồn tắm hết lần này đến lần khác.

Khi Trình Ngữ Thanh đính hôn với con trai nhà họ Thẩm, người mà tôi ngưỡng mộ từ nhỏ, Trình Thần vừa hôn vào mặt tôi, vừa cho tôi xem video họ đính hôn…

Sao tôi biết được? Bởi vì Trình Thần đã cho tôi biết không sót một chữ, muốn tôi tận mắt nhìn thiên kim thật có được vinh quang vô hạn ra sao, còn tôi một kẻ mạo danh khốn khổ đến nhường nào.

Bức ảnh tôi trốn thoát bị lộ ra ngoài và là một sự ô nhục đối với gia đình họ Trình, họ tức giận và từ chối cho phép các bác sĩ nắn xương cho tôi, vì vậy tôi- người múa ba lê trên chân hơn mười năm đã bị tàn tật kể từ đó.

Từ đó trở đi, tôi chỉ có thể di chuyển chậm rãi bằng đôi chân khập khiễng. Mỗi bước đi đều đau đớn tột cùng.

Tôi nhìn Trình Ngữ Thanh lấy đi tất cả của tôi, tôi nhìn cô ta kế thừa công việc kinh doanh của nhà họ Trình, nhìn cô ta lấy đi chàng trai tôi yêu, nhìn cô ta kiêu ngạo hủy hoại tôi từng chút một.

Sau này dã tâm của Trình Ngữ Thanh không ngừng đi xa, không chỉ muốn nắm được nhà họ Trình, còn muốn thôn tính Giang gia.

Bởi vì ba Trình Giang không tán thành cách làm của cô ta, ngần ngừ không chịu giao chức chủ tịch hội đồng cho cô ta, cô ta đã dùng thuốc khiến ba Trình bại liệt.

Những nỗ lực bí mật tự xây dựng thế lực cho mình của Trình Thần cũng bị cô ta phát hiện. Cô ta bắt đầu sử dụng sức mạnh của gia tộc nhà chồng để tiêu diệt những kẻ bất đồng chính kiến trongTrình gia, đồng thời cố gắng thôn tính gia tộc họ Thẩm.

Vì quyền lực và tiền bạc, Trình Ngữ Thanh ngày càng trở nên hung ác, thậm chí không chịu tha cho vị hôn phu của mình.

Sau đó, trong một lần tranh chấp, Trình Ngữ Thanh đã lỡ tay giet chet Thiếu gia nhà họ Thẩm, để thoát tội, họ đã đẩy tôi ra làm lá chắn, tôi chẳng thể phản kháng.

Dù tôi có kêu oan , dù tôi có kêu gào, cũng sẽ không ai tin sự thật do một kẻ điên nói ra.

Khi chet, tôi mới 25 tuổi, mang tiếng ác độc, đầy oan ức, cả người đầy vết thương.

Điều nực cười nhất là sau khi tôi chet, khi ba nuôi Trình Giang của tôi nằm trên giường đã khóc lóc vì cảm giác tội lỗi, Trình Ngữ Thanh đã nói với ông ấy rằng tôi thực ra cũng là con gái ruột của ông ấy.

Là con của người bảo mẫu mà ông ấy đã giấu ở thành phố M, người bị khó sinh mà chet, tôi chính là đứa con riêng cùng cha cùng mẹ với Trình Thần, đứa con mà vốn dĩ bị thông báo rằng đã chet.

Nghe tin con gái ruột của mình đã bị ngược đãi nhiều năm như vậy, thậm chí còn bị chính tay mình đưa đến chỗ chet, Trình Giang cuối cùng cũng không nhịn được mà bất tỉnh.

Ông ấy mới ngoài năm mươi, cuối cùng bị liệt và hôn mê, điều đó thực sự rất tàn khốc.

Khi anh trai Trình Thần của tôi biết tin tôi là em gái cùng cha cùng mẹ của anh ta, anh ta đau khổ khi nghĩ đến những điều dã man mà anh ta đã làm với chính em gái mình trong nhiều năm qua, nôn ra ngụm máu, từ đó bệnh không dậy nổi.

Từ đầu đến cuối không có cái gì gọi là thiên kim thật giả. Tất cả bắt đầu từ câu chuyện đấu đá với tiểu tam, lấy con cái ra để báo thù.

Mà tôi trong câu chuyện ngược này, từ góc nhìn của nhân vật chính Liên Như Tâm và Trình Ngữ Thanh, chỉ là đứa con của tiểu tam không đáng nhắc đến, là đối tượng báo thù rửa hận sảng khoái.

13.

Kết cục của câu chuyện, tên bá tổng cặn bã ngoại tình trong hôn nhân Trình Giang lừa dối vợ mình đã bị liệt trên giường, đau khổ trong những năm cuối đời.

Cô bảo mẫu hèn hạ làm tiểu tam mang thai đứa con thứ hai bị phát hiện, bị hãm hại chet trên giường sinh, băng huyết rất nhiều.

Vốn dĩ bà vẫn còn hơi thở, lại nhận được thông báo của bệnh viện, nói rằng bà sinh ra một thai chet, vì không chịu nổi đả kích lớn như vậy nên bà đã mất đi ý chí muốn sống mà qua đời.

Hai đứa con của bảo mẫu, một đứa bị coi là thiên kim giả, bị chính người thân trong gia đình đưa vào chỗ chet, một đứa bị chân tướng của sự thật làm cho bệnh tật giày vò, sống không bằng chet.

Bước chuyển ngoặt lớn trong kết cục câu chuyện thành công tẩy trắng cho Trình Ngữ Thanh.

Dường như mọi sự độc ác của cô ta đều có lý do chính đáng, như thể 18 năm cuộc đời bị hoán đổi của cô ta đã trở thành bước đệm để cô ta trở về, tất cả đau khổ, chịu đựng của cô ta là xứng đáng….

Chính nghĩa được tôn vinh, kẻ độc ác ngã xuống, phải chịu kết cục đáng có.

Khán giả vỗ tay khen ngợi, rất hài lòng. Không ai quan tâm đến việc tôi mục nát dưới lòng đất, không ai thông cảm cho Trình Thần bị hủy hoại, không ai quan tâm đến thiếu gia Thẩm gia đã chet vô ích.

Bởi vì chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là những nhân vật trên giấy, tất cả đau khổ chỉ để chứng minh cho “chính nghĩa” đến muộn.

Vốn dĩ chỉ là một câu chuyện ngược máu chó, lắc người một cái, đã biến thành màn báo thù hoa lệ hoàn mỹ.

Loại tình tiết này diễn ra vô số lần, đoạn truyện ngược như này cũng có vô số lần. Dưới sự thúc đẩy và luân hồi của tình tiết truyện, mỗi một lần tôi u uất, điên loạn, chet đi, thối r ữa và luân hồi hết lần này đến lần khác.

Những năm đại học khi tôi bị cô lập và trở thành mục tiêu bị tung tin đồn khiêu dâm, cơ thể đầy vết sẹo do bản thân tự làm vì trầm cảm, phải uống rất nhiều thuốc, những âm thanh run rẩy của roi trong căn phòng bí mật tối tăm, những vụ cưỡng hiếp kinh tởm tra tấn tinh thần.

Và bị gọi là kẻ sát nhân, bị từ chối và chet dường như là một cơn ác mộng vô cùng tàn khốc không có hồi kết.

Có thể là quá đau đớn, có thể là không cam tâm, tôi bắt đầu cố gắng chống lại số phận một cách có ý thức hoặc vô thức.

Dòng cốt truyện chính hết lần này đến lần khác đã được sửa chữa, và ký ức của tôi đã bị xóa hết lần này đến lần khác. Những vết thương và vết sẹo đó luôn để lại dấu ấn và lại bị xóa đi.

Trong cốt truyện, không cần một Trình Nguyệt sắc bén với sự phân biệt rõ ràng giữa yêu và ghét, không cần Trình Nguyệt chật vật thoát khỏi vũng lầy, không cần Trình Nguyệt chống cự, chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp và không có đầu óc.

Người có thể nuốt cơn giận của mình và chấp nhận cơn bão dữ dội của định mệnh, dùng phẩm giá được chiều chuộng vô cùng trong 18 năm đầu để phản chiếu bóng tối vô tận phía sau.

Cốt truyện bắt đầu khi tôi 18 tuổi, nên thời điểm mọi người xác định Trình Ngữ Thanh là con gái ruột của Trình Giang còn tôi là kẻ giả mạo, cuộc đời tôi đã trở thành một con rối.

Ngôi sao đang lên từng tỏa sáng tại Cuộc thi Ballet Quốc tế Varna, cô gái nói thông thạo ba thứ tiếng và đại diện cho trường mình với tư cách là nhà hùng biện hàng đầu, cô gái bướng bỉnh và dám đánh nhau từ khi còn nhỏ.

Cùng với anh trai hơn cô 2 tuổi chưa từng khóc, Trình Nguyệt đã bị xóa sổ, chỉ còn lại một kẻ vô dụng liên tục bị đóng khung, liên tục xin lỗi, liên tục bị đẩy xuống vực sâu.

Nhưng lần này, có lẽ ông trời đã có mắt, tôi thật sự đã thức tình.

Giữa mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong bệnh viện, tôi bị “mẹ” Liên Như Tâm đánh gục và phải khâu bốn mũi sau gáy.

Toàn bộ một phần tóc của tôi đã bị cạo sạch, và tôi trông hơi buồn cười khi ngồi trên giường bệnh với chiếc mũ trùm trên đầu. Nhưng tôi cảm thấy vô cùng may mắn.

May mắn thay, lần này vẫn chưa quá muộn. Lần này, tôi không được lặp lại những sai lầm tương tự, tôi không thể để mình bị tàn sát như một con chuột, thối rữa trong bùn và mang tiếng là “kẻ điên” hay “kẻ sát nhân”.

Cmn số mệnh, kệ cmn chính thê báo thù, tôi chỉ biết tôi là một con người, một người đến lúc chet vẫn không biết bản thân đã làm sai điều gì, kí ức những năm 18 tuổi tươi đẹp nhất lại bị xâm phạm, bị bắt nạt, bị cầm tù, bị tước đoạt những phẩm giá cơ bản nhất của một con người, bất đắc dĩ đi đến kết cục thê thảm cuối đời.

Tôi chỉ biết rằng dù tôi là con hoang, dù địa vị không đủ vinh quang nhưng tội lỗi của tôi cũng sẽ không đáng phải đi đến cái chet.

Tôi muốn thay đổi cái tình tiết chết tiệt đó, tôi muốn cứu rỗi chính mình. Ngoài ra còn có những người vô tội bị kéo vào và giẫm đạp cho đến chet.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.