8.
Sau khi biết Giang Dự Chi đạt hạng nhất trong cuộc thi vật lý và được cử đi học đại học Bắc Kinh, ba tôi cùng dì Giang cao hứng đến mấy đêm không ngủ.
“Dự Chi của chúng ta thật là thông minh.”
Nói xong ba tôi liếc tôi một cái: “Nghiên Nghiên của chúng ta cũng thông minh, con xem lúc này mới bao lâu mà đã tiến bộ nhiều như vậy.”
Tôi cười mà không nói. Vốn tưởng rằng được cử đi học, Giang Dự Chi có lẽ sẽ không đến trường nữa. Kết quả ngày hôm sau, cậu ấy vẫn cùng tôi ra ngoài.
“Trước khi thi đại học, em phải giám sát chị học tập thật tốt.” Giang Dự Chi giải thích.
Hai tháng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cả nhà ngoại trừ tôi đều rất sốt ruột. Để tiết kiệm thời gian, Giang Dự Chi đề nghị buổi trưa ăn cơm ở căn tin: "Như vậy chị cũng có thể được nghỉ trưa nhiều một chút, khỏi phải chạy qua chạy lại."
Ăn được một nửa, Trình Châu đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi và Giang Dự Chi liếc nhau, không ai để ý đến hắn.
“Chị, không thể kén ăn, cà rốt cũng phải ăn, tốt cho mắt.”
Trình Châu vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Nghiên Nghiên không thích ăn cà rốt.”
Vốn tôi không định ăn, nhưng nghe lời này, tôi lập tức ăn hết tất cả cà rốt trong đĩa trước mặt Trình Châu. Trình Châu thấy thế, thần sắc nghiêm lại.
Cho đến khi chúng tôi ăn xong rời đi, thức ăn trong đĩa hắn cũng không động mấy miếng. Buổi chiều lúc làm bài, Giang Dự Chi bên cạnh đột nhiên hỏi tôi: "Chị, ngoại trừ cà rốt chị còn không thích ăn cái gì nữa không?"
“Có.” Tôi trịnh trọng gật đầu, sau đó liệt kê ra rất nhiều thứ mình thích và không thích ăn.
Nói xong, Giang Dự Chi cười ra tiếng: "Nhà chúng ta nuôi chị lớn như vậy thật không dễ dàng." Giữa trưa ngày hôm sau, Giang Dự Chi rời đi sớm.
Khi tôi làm xong bài thi ngẩng đầu lên, mọi người trong lớp đều đã đi hết. Lúc này tới căn tin chỉ sợ lại phải xếp hàng rất dài.
Đang do dự không biết có nên ra ngoài mua chút đồ ăn hay không, Trình Châu liền đặt bánh mì và sữa lên bàn học của tôi: "Buổi trưa thấy em không đi ăn cơm, mang cho em đấy."
Tôi tỏ ra phiền chán, giây tiếp theo, đồ trên bàn đã bị người ta nhét trở lại trong lòng Trình Châu: "Chị tôi chưa bao giờ ăn mấy thứ này."
Sau đó, cậu ấy mở hộp cơm giữ nhiệt trước mặt Trình Châu, bên trong đều là món tôi thích ăn: "Chị, về sau mỗi ngày tiết thứ hai em sẽ về nhà, sau đó mang cơm lên cho chị."
Sau khi cậu ấy được cử đi học giáo viên cũng không quá hạn chế cậu, nhưng...”Như vậy có phải rất phiền phức không?”
Giang Dự Chi dựa vào bàn nhìn tôi ăn cơm, cười nói: "Không phiền, em thích nấu cơm."
“Em tự nấu à?” Tôi nhướng mày hỏi.
“Ừ, ngon không?”
Tôi chân thành gật đầu: "Ngon quá!"
…..
Trong đại hội tuyên thệ cấp ba, Giang Dự Chi diễn thuyết trên sân khấu. Tôi nhìn thiếu niên hăng hái trên đài, trong lòng không rõ là loại cảm giác gì.
Kiếp trước tôi cũng từng tham gia đại hội tuyên thệ, ngay cả người diễn thuyết cũng là Giang Dự Chi, chỉ là tâm tình của tôi khi đó lại khác hẳn với hiện tại.
(Truyện chỉ được đăng tại page và các liên kết đã ghim đầu page ́ ̂ ̃, nếu thấy đăng ở nơi khác thì đó là ̆ ̆́.)
"Em sẽ không động tâm với một tên nhóc 17 18 tuổi chứ?” - Giọng điệu trào phúng bên cạnh kéo tôi trở về hiện thực.
"Tưởng Nghiên em tỉnh táo một chút đi, em đã sống hai đời rồi, tâm trí và tuổi tác của em và tên nhóc Giang Dự Chi này kém xa nhau đó, em và hắn không thích hợp!"
“Huống chi, hắn vẫn là em của......” Câu sau tôi không cho hắn cơ hội nói ra miệng.
Tôi chán ghét liếc hắn một cái, cười nhạo nói: "Vậy tôi thích hợp với ai? Anh sao?"
Trình Châu dường như không nghe ra sự trào phúng trong lời nói của tôi, hắn nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc nói: "Tưởng Nghiên, anh mới là người em từng thích mười mấy năm, chúng ta có kinh nghiệm giống nhau, chúng ta hiểu nhau, trên đời này không ai thích hợp với em hơn anh."
Người này da mặt thật dày. Mắt thấy Giang Dự Chi đã từ trên sân khấu đi xuống, cậu ấy không thích Trình Châu xuất hiện ở bên cạnh tôi, mà tôi cũng vậy.
Cho nên, tôi vội vàng muốn đuổi hắn đi: "Tôi thích ai không liên quan đến anh.""
Thay vì lo lắng cho tôi, không bằng lo lắng cho chính mình đi, đời này, cuộc sống của anh ở Trình gia chắc là không dễ chịu nhỉ?"
Câu nói này như chọc vào chỗ đau của hắn. Trình Châu trầm mặt, hồi lâu mới mở miệng: "Những thứ đó anh đã không còn quan tâm nữa, anh là vì em nên mới trở về."
Tôi hỏi hắn: "Những chuyện ma quỷ này chính anh có tin không?"
9.
Ngày thi tốt nghiệp trung học, Giang Dự Chi đã được cử đi học mà lại khẩn trương hơn cả tôi: "Chị, chị kiểm tra lại xem có thứ gì quên mang theo không.”
Đây đã là lần thứ tư cậu ấy bảo tôi kiểm tra, nhưng tôi vẫn nghe lời kiểm tra thêm một lần. Thi xong môn cuối, Giang Dự Chi, ba tôi và dì Giang đều ở bên ngoài chờ tôi.
Buổi tối bạn học trong lớp tổ chức một bữa tiệc, Giang Dự Chi là người duy nhất được cử đi học ở Bắc Đại, tự nhiên bị chuốc không ít rượu.
Đón xe ra bên ngoài tiểu khu, tôi đi về phía trước vài bước mới phát hiện Giang Dự Chi không theo kịp. Quay đầu lại thấy cậu ấy vẫn còn đứng ở chỗ chúng tôi xuống xe, ở phía xa xa nhìn tôi: "Chị, em uống nhiều quá, đầu choáng váng quá. Chị có thể tới nắm tay em được không?”
Tôi cười đi qua, nắm tay cậu ấy: "Được chưa?" Không biết có phải do rượu hay không, mặt Giang Dự Chi rất đỏ. Cậu ấy nhìn xuống bàn tay chúng tôi đang nắm, hồi lâu mới nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.
Âm cuối vang lên, nụ cười trên mặt cũng không hề tắt. Cho đến khi gặp Trình Châu trong tiểu khu. Ánh mắt Trình Châu rơi vào hai bàn tay đang nắm của tôi và Giang Dự Chi, mắt hắn hồng lên, khàn giọng gọi tôi: "Nghiên Nghiên?"
Trông hắn giống như kẻ bị bệnh tâm thần xông về phía chúng tôi, nhìn Giang Dự Chi một chút sau đó lại nhìn về phía tôi, vẻ mặt không thể tin: "Hai người..."
Giang Dự Chi nắm tay tôi càng chặt hơn, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Châu: "Chị, sao hắn cứ như âm hồn bất tán vậy?"
Lúc này, cậu ấy không còn say nữa, đầu cũng không choáng váng, rất tỉnh táo. Tôi không để ý đến Trình Châu, trực tiếp đi ngang qua hắn.
Đến trước cửa nhà mới buông tay Giang Dự Chi ra, cười nói: "Diễn xuất không tệ!"
Giang Dự Chi sờ bàn tay bị tôi buông ra, hai tai ửng đỏ. Lễ trưởng thành năm 18 tuổi của tôi được tổ chức cùng với bữa tiệc lên đại học.
Cho dù thành tích thi đại học của tôi chỉ có thể vào một trường bình thường, nhưng ba tôi vẫn vô cùng hào hứng tổ chức tiệc tối cho tôi.
Ông ấy gióng trống khua chiêng gặp người liền khoe khoang: "Con gái của tôi thi đậu một trường đại học, thật tuyệt quá!"
Những điều tiếc nuối ở kiếp trước cuối cùng cũng được bù đắp ở kiếp này, và tôi trở thành niềm tự hào của ba tôi.
Trong bữa tiệc tối, Trình gia cố ý bám lấy nhà tôi: "Tưởng tổng, con gái ngài và mấy đứa con trai tôi không kém nhau bao nhiêu, ngài xem có vừa mắt đứa nào không, chúng ta liên hôn đi."
Ba tôi cũng không thèm nhìn ba người đi theo sau ba Trình, cười từ chối: "Bây giờ người trẻ tuổi chúng nó đều chú trọng tự do yêu đương, mà tôi cũng có chút thực lực, nên càng không cần con gái mình phải liên hôn."
Tôi chú ý tới sau khi Trình Châu nghe được lời này của ba tôi, vẻ mặt có chút ngưng trọng. Hắn nhất định đang nghĩ về kiếp trước, lúc đó ba tôi bởi vì tôi thích hắn nên xem hắn như khách quý, chủ động lôi kéo giới thiệu hắn cho nhân vật lớn ở Bắc thành.
Mà hiện tại hắn chỉ có thể đi theo phía sau hai anh trai của mình, một kẻ làm nền có cũng được, mà không có cũng không sao.
Chờ sau khi khách khứa tản đi, dì Giang mới đẩy bánh sinh nhật dì và Giang Dự Chi cùng nhau làm ra. Lúc cắm nến chuẩn bị cầu nguyện, Giang Dự Chi đột nhiên mở miệng: "Mẹ, mẹ và Tưởng tổng tắt đèn đi."
Đêm nay mọi người trong nhà đều cực kì hưng phấn, lời này của Giang Dự Chi nói ra hai người cũng không nghĩ nhiều, cùng nhau tắt đèn.
Ánh đèn vừa tắt, tôi nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện. Bên tai lại truyền đến giọng nói không nhanh không chậm của Giang Dự Chi: "Chị, sinh nhật vui vẻ."
Cậu ấy vén sợi tóc mai của tôi ra sau tai: "Qua hôm nay em sẽ trưởng thành, đây là lần cuối cùng anh gọi em là chị."
Không đợi tôi phản ứng ra ý tứ trong lời nói của cậu ấy, ngọn đèn trên đỉnh đầu lại sáng lên. Cả nhà bắt đầu hát bài hát sinh nhật cho tôi, những lời Giang Dự Chi vừa nói bị tôi tạm thời vứt ra sau đầu.
10.
Buổi sáng vừa thức dậy liền nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài. Ba tôi và dì Giang đều không ở nhà, gọi Giang Dự Chi cũng không nhận được hồi âm.
Tôi nghi hoặc đi xuống lầu, liền nhìn thấy bên ngoài cửa sổ sát đất Giang Dự Chi và Trình Châu đang ở cùng một chỗ.
Sau khi nhìn quanh bốn phía, tôi xách một chai rượu vang đỏ trên tủ rượu rồi lao ra. Đẩy Trình Châu ra, sau đó bảo vệ Giang Dự Chi ở phía sau: "Cmn anh có bệnh phải không?"
Sống hai đời, đây là lần đầu tiên tôi chửi thề. Giang Dự Chi phía sau nghiêng đầu lau vết máu trên khóe miệng, lành lạnh nhìn về phía Trình Châu: "Anh hao hết tâm tư chọc giận tôi, động thủ với tôi, không phải là vì để cho Tưởng Nghiên đi ra nhìn anh một cái sao? Bây giờ thành công rồi sao?”
Trình Châu nhìn thấy chai rượu trên tay tôi, hắn không phải kẻ ngốc, đoán được đây là vũ khí phòng bị tôi dùng để đ ập hắn.
Vì thế, biểu cảm trên mặt hắn trong nháy mắt trở nên cô đơn, trong ánh mắt hiện rõ sự đau đớn. Nhưng tôi không hề bị dao động, lạnh lùng nói: "Trình Châu, con người phải có năng lực lật bài, đừng nhất quyết không buông tha."
"Anh như vậy sẽ chỉ khiến tôi càng ghê tởm anh."
"Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không, tôi có thể khiến anh cả đời này nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc tiến vào Bắc thành một bước."
(Truyện chỉ được đăng tại page và các liên kết đã ghim đầu page ́ ̂ ̃, nếu thấy đăng ở nơi khác thì đó là ̆ ̆́.)
Sau khi lôi kéo Giang Dự Chi vào nhà, tôi lại mắng cậu ấy một trận: "Cậu hiện tại có tiền đồ rồi phải không? Còn học được cách đánh nhau với người khác sao?"
"Cậu vừa gọi tôi là gì? Há mồm ngậm miệng Tưởng Nghiên, Tưởng Nghiên là lời cậu nên gọi sao?”
Giang Dự Chi cẩn thận liếc tôi một cái, tránh ánh mắt của tôi: "Tối hôm qua tôi đã nói rồi, đó là lần cuối cùng tôi gọi em là chị."
Như là đang hạ quyết tâm điều gì đó, cuối cùng cậu ấy quay đầu lại, nghiêm túc nhìn vào mắt tôi: “Tưởng Nghiên, em đã trưởng thành...... Anh, sau này anh sẽ không gọi em là chị nữa.”
“Anh thích em, cho nên anh không muốn coi em là chị."
Lời này khiến tôi đứng yên tại chỗ, một lúc lâu cũng không thể phục hồi tinh thần. Buổi tối, bầu không khí trên bàn cơm vô cùng kì lạ, ba tôi và dì Giang giảng hòa vài lần cũng không thể thay đổi được tâm trạng của tôi và Giang Doanh Chi.
Tôi dắt chó đi dạo xong trở về thì thấy Giang Dự Chi và dì Giang mới từ thư phòng của ba tôi đi ra, sắc mặt đều không đúng lắm.
Tôi vừa định mở miệng hỏi, lại thấy ba tôi cũng từ thư phòng đi ra: "Nghiên Nghiên, đến thư phòng gặp ba!"
Ở trong thư phòng, ba tôi nói lúc tôi sinh ra mẹ tôi đã khó sinh qua đời, nhiều năm như vậy ông luôn sợ mình không chăm sóc tốt cho tôi: "Nhưng Nghiên Nghiên của ba rất tuyệt, không chỉ học giỏi, những thứ khác cũng đều rất xuất sắc."
Tôi nhìn ra được ông chỉ đang đi lòng vòng, cho nên trực tiếp hỏi rõ: "Ba, rốt cuộc ba muốn nói cái gì? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Ông ấy thở dài: "Sau khi con ra ngoài, Dự Chi gọi ta và mẹ nó tới thư phòng, nó nói nó thích con, muốn ở cùng một chỗ với con."
"Thật ra, ba cũng cảm nhận được thằng bé có điều gì đó khác lạ với con, chỉ là ba chưa bao giờ nghĩ tới thôi." Ba tôi cẩn thận quan sát mặt tôi.
Thấy tôi vẫn không lên tiếng, ông ấy lại nói: "Nghiên Nghiên, ba và dì Giang của con đều là những bậc cha mẹ sáng suốt. Nếu con cũng thích Dự Chi, không cần suy nghĩ đến cảm nhận của chúng ta đâu."
“Tuy rằng dì Giang của con vừa mới đánh Dự Chi một trận, nhưng dì ấy cũng giống như ta, vẫn sẽ tôn trọng lựa chọn của các con.”
“Ba thậm chí có thể đưa hai đứa ra nước ngoài, đến một nơi không ai quen biết, nguyện vọng duy nhất đời này của ba chính là hy vọng con có thể hạnh phúc, có thể vui vẻ sống cả đời.”
Ba tôi yêu tôi là điều không thể nghi ngờ, cho dù kiếp trước tôi thật sự sống như một phế vật trong miệng Trình Châu, ông cũng chưa bao giờ nói với tôi một câu nặng lời.
“Ba.” Tôi kéo tay ông nghiêm túc nói: “Con không đi đâu cả, con chỉ muốn ở bên ba thật lâu thôi. Về phần chuyện của con và Giang Dự Chi, con sẽ xử lý tốt.”
11.
Nghỉ hè tôi không đi du lịch, mà trực tiếp đến công ty ba tôi thực tập. Đợi đến khi tôi tốt nghiệp đại học sẽ chính thức vào công ty, lúc đó tôi cũng đã có chút uy tín ở công ty.
Giang Dự Chi không vào công ty của ba tôi, đầu óc anh ấy thông minh, lúc ở đại học đã tổ chức một đội tự lập nghiệp. Có ba tôi ủng hộ, hiện giờ công ty Giang Dự Chi đã có chút khởi sắc.
Tôi gặp lại Trình Châu ở một buổi tiệc từ thiện. Đời này không có sự giúp đỡ của tôi, hắn đến nay vẫn chỉ là một đứa con riêng đáng xấu hổ của Trình gia.
Trình Châu nhìn thấy tôi trên mặt liền nở nụ cười, hắn vừa muốn tới chào hỏi tôi đã bị nhân viên công tác ngăn lại: "Tiên sinh, bên này là khu vực VIP ngài không thể vào, mời ngài trở lại vị trí của mình.”
Hắn bây giờ đã không có cách nào đến dây dưa với tôi, thậm chí ngay cả gặp mặt tôi một lần cũng khó khăn.
Mấy đại lão bên cạnh tôi cũng biết, nghe bọn họ nói về Trình Châu: "Tên khốn Trình gia kia gần đây đang nghiên cứu làm năng lượng mới gì đó, còn tới công ty tôi lôi kéo đầu tư."
"Việc này tôi cũng biết, lão Vương ông đã đầu tư sao?"
"Hừ, nể mặt Trình gia tôi cũng không tiện từ chối, huống hồ năng lượng mới về sau khẳng định là xu thế lớn."
Từ trong lời nói của bọn họ, tôi cũng hiểu được, Trình Châu và Giang Dự Chi làm cùng một lĩnh vực. Tôi nhướng mày cười cười, chủ động chào hỏi người cầm quyền Vương thị bên cạnh: "Chú Vương, đã lâu không gặp ngài."
“Vừa rồi nghe mọi người nói đến năng lượng mới? Em trai con hiện tại cũng đang làm lĩnh vực này, nếu mọi người muốn đầu tư, vậy con thay mặt em trai cảm ơn các vị trước.”
Chú Vương cùng mấy người khác cười gật đầu: "Nghiên Nghiên con đã nói như vậy rồi, chúng ta còn có thể không ủng hộ Dự Chi một chút sao?"
Những người này đều là người lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, ý tứ trong lời nói của tôi bọn họ làm sao nghe không hiểu được.
Huống chi Tưởng gia mấy năm nay phát triển càng ngày càng tốt, bọn họ đương nhiên phải giúp đỡ tôi rồi. Sau hôm nay, Trình Châu đừng nghĩ sẽ tìm được một khoản đầu tư nào ở Bắc Thành.
Đó là khoảng cách giữa tôi và hắn lúc này. Tôi không cần làm gì cả, cũng có thể khiến cuộc sống của hắn khác một trời một vực với kiếp trước.
Và một câu nói nhẹ nhàng của tôi cũng có thể khiến hắn rơi xuống đáy vực, đời này hắn đừng hòng xoay chuyển được tình thế.
Công ty của Giang Dự Chi sau khi đổi tên đã niêm yết trên thị trường Mỹ. Tôi nhìn cái tên mới trên mạng, không khỏi nhíu mày. Anh ấy đổi tên công ty thành J.Y, viết tắt của tên tôi.
Đến ngày Giang Dự Chi về nước, tôi đích thân ra sân bay đón anh ấy, ném một xấp tài liệu lên người anh ấy: "Giang Dự Chi, lá gan của cậu thật sự càng lúc càng lớn rồi."
Giang Dự Chi cười nhận lấy tài liệu, lật xem vài trang, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em biết hết rồi à?"
“Tưởng Nghiên, J.Y là của hồi môn của anh, em có thể suy nghĩ thêm về anh không?”
Tôi đóng cửa xe lại, nghiến răng nghiến lợi nặn ra hai chữ: "Không! Thể!”
Tập tài liệu đó thực ra là giấy chuyển nhượng cổ phần, Giang Dự Chi chuyển 70% cổ phần của J.Y sang tên tôi.
Tôi quen biết anh ấy hai đời, nhưng tôi hình như chưa bao giờ hiểu Giang Dự Chi. Dường như anh ấy và Giang Dự Chi mà tôi quen hồi trung học không hề giống nhau.
Trong xe chỉ có hai người tôi và anh, không khí yên tĩnh vài giây sau tôi mới nghe thấy giọng nói của Giang Dự Chi: "Tưởng Nghiên, em nói cho anh biết một lý do được không?”
Giọng anh cô đơn, nghe được khiến người ta đau lòng. Tôi nắm chặt tay lái, sau đó nói đến giấc mộng về kiếp trước đã từng nhắc tới với anh.
"Cậu đừng thấy chúng ta chỉ mới xa nhau hai tháng, trên thực tế, trong lòng tôi vẫn luôn coi cậu là một đứa trẻ con."
"Thi tốt nghiệp trung học xong cậu tìm ba tôi nói những lời đó, tôi cũng chỉ cho rằng cậu nhất thời hồ đồ mà thôi."
Giang Dự Chi ngồi thẳng người, quay đầu nhìn về phía tôi: "Tưởng Nghiên, từ kỳ nghỉ hè cấp ba đó đến giờ đã qua chín năm rồi..."
"Em vì sao lại không chịu tin anh?"
Anh ấy như là đang muốn lên án tôi, giọng nói có chút ấm ức nói không nên lời: “Em sợ anh chỉ là nhất thời cao hứng? Từ 16 tuổi đến bây giờ anh 26 tuổi, anh đã theo sau đuôi em chín năm, chờ qua sinh nhật 18 cũng đã mười năm."
"Đời anh cũng không có bao nhiêu cái 10 năm, điều này làm sao có thể là nhất thời hồ đồ chứ?"
Xe chạy qua đường hầm, tôi nhìn Giang Dự Chi qua kính chiếu hậu. Ánh sáng trong đường hầm lúc sáng lúc tối chiếu vào mặt anh.
“Tưởng Nghiên, em cho anh một cơ hội được không? Anh biết mình muốn cái gì.”
Lúc anh nói lời này mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe, giọng nói có chút nghẹn ngào. Tim tôi đột nhiên đập mạnh một cái: "Được!"
Nnói xong mới kịp phản ứng mình đã làm gì, nhưng nước lũ khó thu lại. Khuôn mặt vốn âm trầm của Giang Dự Chi trong nháy mắt toả ra hào quang.
Anh ấy dụi dụi mắt, không chắc chắn hỏi: "Thật sao?"
Nhưng không đợi tôi trả lời, anh ấy lại tiếp tục nói: "Em đừng nghĩ sẽ nguỵ biện, dù sao anh cũng đã nghe được rồi."
Chạy ra khỏi đường hầm, tôi ngước mắt nhìn lên trời. Trăng tròn, và các vì sao lấp lánh.
Tôi đột nhiên cảm thấy, đồng ý thử với Giang Dự Chi cũng không có gì không tốt.
[HOÀN]