[Zhihu] Phía sau sương khói

Chương 3




12.

"Không biết." Tôi lắc đầu.

Tôi không muốn nói bất cứ câu nào với ba của Đinh Thuần hết, mím môi: "Thầy hiệu phó, nếu không có gì thì em đi..."

"Đừng đi vội." Ông ta thong thả bước tới: "Thầy không tìm em để tính số. Thầy chỉ muốn biết, rốt cuộc Tiểu Thuần đã có chuyện gì."

"Em không rõ lắm."

Không hiểu vì sao, tôi nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói của hiệu phó Đinh, tôi cảm giác được ông ta muốn trả thù tôi, trả thù cho con gái của ông ta.

Tôi vội vàng trả lời rồi trở về ký túc xá.

Tôi ngồi trong phòng làm mớ đề cương Trình Đối soạn sẵn cho mình, vừa viết vừa suy nghĩ lung tung, trong lòng không yên.

Tôi đứng phắt dậy, mở tủ chứa đồ của Thành Song ra, bên trong không có gì cả.

Tôi kiểm tra kỹ càng cả từng kẽ hở, nhưng vẫn không tìm ra gì khác, nửa năm qua đi, cho dù còn manh mối gì sót lại, cũng sớm đã bị thời gian xoá mất.

Tôi lấy một cái bình thủy tinh ra, bên trong toàn là sao giấy Thành Song gấp. Học kỳ hai lớp 11, cậu ấy mới bắt đầu hẹn họ, đòi gấp cho Trình Đối một bình sao giấy.

Sao chưa gấp xong, cậu ấy đã có chuyện, tôi ích kỷ giữ cái bình này lại làm kỷ niệm.

Trong mỗi ngôi sao đều chứa một lời tâm tình cậu ấy muốn gửi cho Trình Đối, còn ghi rõ cả ngày tháng năm. Tôi mở từng tờ một, bất lực cười cười đọc mấy dòng tâm sự thiếu nữ của cậu ấy.

Thành Song ấy à, lúc nào cũng khác người như vậy.

Mở đến tờ cuối cùng, nụ cười của tôi ngừng lại.

Ngày cuối cùng trên tờ giấy này --

Sao cậu ấy lại không gấp tiếp?

Lúc tôi hỏi Đinh Thuần, chị ta nói cuối tháng 6 mới bắt đầu b..ạo lự..c học đường với Thành Song, vậy khoảng thời gian trước đó đâu?

Trước đó Thành Song đã gặp phải chuyện gì?

Tôi nhớ lại một cuộc trò chuyện với Đinh Thuần lúc trước --

Tôi hỏi: "Tại Trình Đối nên chị mới ghét Thành Song à?"

Chị ta im lặng hồi lâu, đá đổ thùng rác kế bên: "Chứ không thì sao?"

"Chị muốn quen Trình Đối không? Tôi giúp chị."

Chị ta trầm tư thật lâu: "Tôi... đứng từ xa nhìn cậu ấy là được rồi."

...

Những chi tiết bị bỏ qua lúc trước, giờ khắc này đang phóng đại trước mắt tôi.

Thành Song nhất định đã gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa cái chec của Đinh Thuần cũng không đơn giản như vậy.

Tôi nhìn chằm chằm bình thủy tinh trên bàn, run rẩy lấy di động ra, gọi cho một dãy số xa lạ.

"Cảnh sát Tề, cháu có thể nhờ chú trả lời một câu hỏi không?"

"Lúc trước chú Thành chấp nhận kết án, có liên quan đến việc khám nghiệm tử thi của Thành Song đúng không?"

"Chú ấy chửi Trình Đối là thằng kh..ốn nạn, có liên quan tới kết quả khám nghiệm đúng không?"

13.

Gần như là tôi xông thẳng vào ký túc xá nam, túm cổ Trình Đối lôi ra ngoài.

Nửa đêm, không ai còn thức, bọn tôi không gây ra tiếng động gì làm ảnh hưởng đến bạn cùng phòng của anh ta.

Trình Đối đẩy tay tôi ra, chỉnh lại cặp kính trên mặt: "Khương Mạn Mạn, em nổi đi..ên cái gì đó?"

Một dấu tay lập tức đáp lên mặt anh ta, tôi nghiến răng mắng: "Mày là thằng s..úc vật!"

"Em đi…ên à!"

Tôi xông lên nắm cổ áo anh ta, hai mắt đỏ bừng: "Tao ch..ửi sai rồi, mày không bằng s..úc vật mới đúng! Mày có biết cậu ấy phải trái qua những ngày thế nào không, phải tự đi đến một phòng khám chui, tự mình xử lý hết, mày biết không!?"

Trình Đối sửng sốt: “Phòng khám chui gì? Xử lý cái gì?"

"Giờ mày còn giả bộ cái gì?"

"Tôi giả bộ cái gì?" Trình Đối giận tới mức bật cười, "Khương Mạn Mạn, em giải thích cho đàng hoàng!"

Tôi cười lạnh buông cổ áo anh ta ra, đẩy mạnh một cái: "Nếu tao là Thành Cử Quốc, hôm đó tao sẽ giec mày."

"Trình Đối, không cần biết Thành Song thích mày cỡ nào, mày cũng không được ép cậu ấy chấp nhận cho mày, mẹ nó mày có còn là con người không?"

Bầu không khí chợt trở nên im lặng, vẻ mặt Trình Đối cứng đờ.

Há, làm người ta b..uồn n..ôn.

Nghĩ tới Thành Cử Quốc, để bảo vệ trong sạch cho con gái mình, chú ấy trơ mắt nhìn người ta kết án, lương tâm phải giãy dụa biết bao nhiêu lần.

Trình Đối là một thằng k..hốn nạn!

Tôi quay lưng đi về, cánh tay bỗng bị người ta giữ chặt.

Anh ta run rẩy hỏi: "P..há thai cái gì? Em nói rõ ra đi."

"Trình Đối, chuyện cũng đã làm rồi, mày phải tự biết chứ."

Một lúc lâu sau, anh ta mới khó khăn trả lời: "Khương Mạn Mạn, nếu anh nói anh và Thành Song chưa từng làm chuyện đó thì sao."

Tôi sững người, không dám tin quay lại nhìn anh ta.

Dưới ánh đèn đường, tròng kính anh ấy phản chiếu lại ánh sáng, khiến tôi không nhìn rõ cảm xúc của anh lúc này.

"Hè năm ngoái, Thành Song đột ngột đòi chia tay."

"Em ấy sợ em lo lắng, không cho anh nói với em."

14.

Mọi chuyện đột nhiên phát triển thành một hướng tôi không thể tưởng tượng nổi.

Tôi ngồi sụp xuống góc tường, toàn thân không ngừng run rẩy.

Sao tôi lại vô tâm như vậy?

Lúc đó rõ ràng tôi có biết, giữa hè nhưng cậu ấy lại mặc áo tay dài, bỗng dưng rất thích tắm rửa, đột nhiên không thích nói chuyện nữa, lâu lâu cứ muốn nói lại thôi.

Trong kỳ nghỉ hè cậu ấy còn không chịu gặp tôi, toàn viện mấy lý do vụng về dễ đoán.

Còn tôi, chỉ lo việc ba mẹ mình ly hôn, thoái thác không chịu nuôi dưỡng mình, không phát hiện ra mấy điểm khác thường của Thành Song.

Tôi phải sớm biết mới đúng, nếu vậy... có lẽ cậu ấy sẽ không chec?

Tề Phóng đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, rút ra phải đến mấy đi…ếu thuốc, rốt cuộc dặn tôi: "Chú biết rồi, bây giờ cháu khoan nói cho lão Thành biết, chú sợ nó đ..iên lên."

Tôi cầm trong tay tờ khăn giấy người nọ mới đưa, thì thào: "Chắc chắn không phải do cậu ấy tự nguyện, chắc chắn, lúc đó cậu ấy rất sợ hãi..."

"Chú đưa cháu về trường."

"Cảnh sát Tề." Tôi đột ngột ngẩng đầu nhìn người nọ, nói một cách khẳng định: "Đinh Thuần cũng có liên quan tới chuyện này, chị ấy còn có thể là -- người bị hại."

Nguòi nọ khựng lại: "Cháu biết chuyện gì?"

"Kết quả khám nghiệm t..ử t..hi của Thành Song có một vết thương, cháu cũng từng thấy vết thương ở chỗ đó trên người Đinh Thuần."

Tôi vẫn luôn nghĩ, Đinh Thuần và Thành Song là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.

Một á..c qu..ỷ, một thiên thần.

Nhưng giờ tôi đã hiểu ra, trên đời này làm gì có á..c q…uỷ trời sinh.

Một Đinh Thuần tâm lý cực đoan vặn vẹo, hẳn cũng khao khát có được cuộc sống giống của Thành Song.

Nhưng chị ta chỉ có thể tránh trong một góc tối âm u, yên lặng che đi miệng vết thương, giấu hết những vết sẹo trên người, thậm chí còn không dám nhích thêm nửa bước đến gần người mình thích.

Tề Phóng dập thuốc, thở ra một làn khói.

"Về lo học hành đi. Đừng nhúng tay vào chuyện này nữa."

Tôi không đáp, nắm ba lô quay lưng bước ra khỏi cục cảnh sát.

"Khương Mạn Mạn." Người nọ gọi tôi, có hơi do dự nói: "Chú ý... an toàn."

Tôi dừng bước, quay lại nhìn người nọ.

"Chú cảnh sát, chú muốn cháu cẩn thận một người."

"Là Đinh Thường Thành. Đúng không?"

15.

Trình Đối vẫn qua lại với tôi như thường, hôm nay anh ấy đem bài tập đã ghi chú cẩn thận đến cho tôi.

Trên mặt anh ấy vẫn còn dấu tay tôi, một bàn tay đỏ nhạt hằn nguyên trên gương mặt.

Tôi cúi đầu, cảm xúc vô cùng phức tạp, không biết phải đối diện với anh ấy thế nào.

"Xin lỗi." Trình Đối mở lời.

Hướng lấy sáng của thư viện rất tốt, ánh nắng chiếu lên người ấm áp, anh ấy ngồi xuống đối diện tôi.

“Anh không để ý, nếu anh phát hiện em ấy không giống bình thường sớm một chút thôi..." Anh ấy chưa nói hết câu đã nghèn nghẹn.

Tôi vòng tay lên bàn, úp mặt nhắm mắt, nghe giọng nói nghẹn ngào của anh ấy.

"Anh chỉ nghĩ em ấy chán mình rồi, hoặc là... ba em ấy phản đối, anh không bao giờ ngờ tới còn có nguyên nhân khác."

"A Song tốt như vậy, đến bây giờ, anh vẫn chưa quên được em ấy..."

Tôi hít sâu một hơi, đẩy bình thủy tinh mới đầy một nửa sang cho Trình Đối: "Cậu ấy chưa kịp tặng anh."

Ánh nắng chiếu lên bình thuỷ tinh, giống như một tia sáng rọi qua sương mù.

"Em có một câu hỏi."

Trình Đối ngẩng mặt.

"Lúc Đinh Thuần ng..ã lầu, anh không đến nhà thực nghiệm như đã hẹn, tại sao?

Bàn tay Trình Đối cứ co lại rồi thả ra, cuối cùng anh ấy cầm lọ thủy tinh lên, những đốt ngón tay đã trắng bệch.

Anh ấy nhìn tôi qua một cặp kính: "Xin lỗi, anh là một thằng đào binh."

"Lúc đó, anh lại nghĩ tới A Song, chắc chắn em ấy không muốn bọn mình cứ kẹt lại trong vũng lầy này."

"Rồi sau đó, Đinh Thuần thật sự ngã chec. Đúng như những gì mình mong muốn, vậy thì sao cậu ấy lại chec, có liên quan gì tới mình nữa đâu, đúng không?"

"Nếu để em nghĩ cái chec của Đinh Thuần là do em, em đã bá .o th..ù được cho A Song, như vậy em mới có thể buông bỏ quá khứ, đi về phía trước."

Kim giây đồng hồ tích tắc quay, tôi thở hắt ra một hơi, nhận quyển bài tập Trình Đối đem tới, đứng dậy.

"Bạn học Trình Đối, cảm ơn."

"Khương Mạn Mạn." Anh ấy cầm bình thủy tinh, bước đến gần tôi: "Lúc A Song đòi chia tay anh, có nói một câu."

"Em ấy nói, Mạn Mạn là người em ấy lo lắng nhất, nếu được, em ấy muốn có thể mãi mãi đứng phía trước bảo vệ cho em."

Ngực tôi chua xót, tôi ngẩng mặt nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, chói mắt quá, nhưng cũng thật ấm áp.

Giọng Trình Đối khàn khàn: “Giờ mình hãy nhìn về phía trước."

"Ừm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.