10
Hạ Lan Ninh vừa nhìn thấy phụ hoàng, không nói hai lời đã khóc rống lên, đem tất cả mọi chuyện đổ lên người hoàng thúc.
“Vương gia say rượu, lôi kéo nô không chịu buông tay. Nhưng trong lòng nô chỉ có bệ hạ, sao có thể nguyện ý ủy thân cho hắn? Nếu không có trận cháy lớn kia, nô đã sớm không còn trong sạch. Bệ hạ, trong lòng nô chỉ có ngài…”
Thủ đoạn thật cao minh!
Nếu mọi chuyện không phải do một tay ta thiết kế.
Nhìn dáng vẻ nàng ta khóc đến lê hoa đái vũ, ta thật sự nghi ngờ, có phải hoàng thúc không nên thân kia của ta, bởi vì thèm muốn mỹ mạo của Hạ Lan Ninh mà làm ra chuyện hoang đường.
Cho nên phụ hoàng tin. Tin lời người thương trước mặt, trong mắt đều là đau lòng nàng ta, nâng nàng ta dậy rồi ôm vào lòng.
“Là trẫm trách oan Ninh nhi!”
Giường bệnh, mỹ nhân, áy náy…
Rất nhanh trong tẩm cung đã truyền đến âm thanh xấu hổ, những lão thần lo lắng long thể của Đế vương… thời điểm nghe được âm thanh thì sững sờ, lập tức đỏ mặt, tức giận quay đầu rời khỏi.
Vừa đi vừa nói: “Đại Chu sắp xong rồi!”
Sau một đêm triền miên, tình cảm của phụ hoàng và Hạ Lan Ninh còn mạnh mẽ kiếp trước. Chỉ là kiếp này hoàng thúc chọc phải đầu quả tim của phụ hoàng.
Một câu ta không ra tay, ta bị vu oan…
Nhưng dưới sự tức giận của Đế Vương vẫn mất đi tính mạng.
“Dù sao cũng là hoàng thúc của nhi thần, cũng là cốt nhục tình thân, để nhi thần tự mình tiễn hắn một đoạn!”
Ta tiếp nhận thánh chỉ của phụ hoàng, mang theo rượu độc và dao găm đến thiên lao.
Ngày xưa làm Vương gia phong quang vô hạn, lúc này lại mặc quần áo tù nhân, ở phòng giam phủ kín rơm rạ, nhưng nói ra toàn lời hùng hùng hổ hổ.
“Đợi bản vương rời khỏi đây, sẽ chém đầu tất cả lính canh ngục không biết trời cao đất dày các ngươi!”
“Các ngươi dám cho bản vương ở loại nhà tù này, bản vương phải giết các ngươi, giết các ngươi!
Ta dẫn người đi vào, hoàng thúc thấy ta thì không hét nữa. Mà ghé vào cửa nhà tù, giọng nói tràn đầy ra lệnh: “Chu Dao Chi, mau thả bản vương ra!”
“Thả ra?”
Ta dùng khăn che miệng, cười khẽ một tiếng.
“Hoàng thúc say rượu mất lý trí, suýt chút nữa dâm ô công chúa tiền triều. Phụ hoàng tức giận, phán quyết hoàng thúc tội tử hình. Dù sao cũng là cốt nhục tình thân, phụ hoàng cho ngươi lựa chọn rượu độc và dao găm.”
Ta vừa nói xong, hoàng thúc đã lại gào lên: “Bản vương bị người hãm hại!”
“Là Chu Hoài, là hắn! Là hắn cho ta uống rượu có hạ thuốc, bản vương bị hắn tính kế!”
Khiến lỗ tai ta có hơi đau.
Cho nên ngoại trừ giữ lại hai tâm phúc bên ngoài, ta ra lệnh cung nữ thái giám khác rời khỏi nhà lao, sau đó tự mình nói cho hắn biết: “Hoàng thúc đoán sai rồi.”
Hắn nghi ngờ: “Sai rồi?”
“Độc bên trong rượu là ta hao hết tâm bỏ vào. Chu Hoài? Nếu hắn nguyện ý làm theo lời ta, ngươi nghĩ ngươi sống được đến bây giờ sao?”
Ta không chê giấu chút ác ý nào.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, trong mắt mang theo sát ý, vô cùng thoải mái!
“Rượu độc hay dao găm, ta chọn thay ngươi!”
Lúc này hoàng thúc trở nên vô cùng tỉnh
táo: “Chu Dao Chi, vì sao ngươi muốn giết ta? Là vì mẫu hậu ngươi sao? Mẫu hậu ngươi phụ bạc ta, hôm nay còn muốn giết ta, quả nhiên là đồ tiện nhân!”
Hoàng thúc lại gầm thét, cho dù năm đó hắn đơn phương mẫu hậu, mẫu hậu cự tuyệt hắn, hắn vẫn cho là mẫu hậu sai, còn trở nên điên cuồng hơn.
Giải thích với loại người như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Ta ra lệnh cho hai tâm phúc bắt giữ hắn lại, sau đó nắm chặt dao găm trong tay, từng bước đến gần hoàng thúc.
À không, Chu Sở.
Ta cầm chặt dao găm trong ray, đâm mạnh vào vị trí lồng ngực của hắn, ta cố ý không đâm vào vị trí trái tim, cho nên hắn không lập tức mất mạng.
Hắn gào khóc đau đớn, trên trán đổ mồ hôi lạnh: “Chu Dao Chi, ngươi là đồ tiểu tiện nhân!”
Ta không thèm để ý hắn mắng cái gì, phối hợp mở miệng: “Thật ra dáng vẻ ngươi mặc long bào rất xấu, không hề có phong thái của Đế vương.”
Chu Sở sững sờ, không hiểu ta đang nói cái gì.
Dù sao kiếp này hắn không kịp mặc long bào, không kịp làm nhục mẫu hậu ta, càng không kịp giết ta.
Thù kiếp trước, kiếp trước chưa từng báo. Vậy thì trả ở kiếp này đi.
“Chu Sở, ngươi là cái thá gì? Lại dám nhớ thương mẫu hậu ta, vô cùng buồn nôn, mỗi lần mẫu hậu ta gặp ngươi đều cảm thấy rất bẩn!”
Biết rõ hắn để ý cái gì nhất, mỗi một câu nói đều đánh thẳng vào lòng hắn.
“Ngươi im miệng! Chu Dao Chi, là mẫu hậu ngươi thấy sang bắt quàng làm họ, phụ tấm chân tình của ta, nàng dựa vào cái gì không muốn gặp ta, dựa vào cái gì!”
Ta lại cầm dao găm đâm từng nhát lên người hắn.
Trong đầu hiện lên hình ảnh mẫu hậu bị người ta khiêng ra ngoài ở đời trước, toàn thân xanh tím, chịu mọi làm nhục.
Cho nên Chu Sở không thể chết thoải mái như vậy được.
Ta cố ý thỉnh giáo thái y, biết rõ chỗ nào đâm dao xuống sẽ không chết ngay lập tức, máu sẽ chảy từ từ mà chết.
Đau đớn sẽ kéo dài vô hạn.
Cuối cùng chết trong đau đớn và sợ hãi.
Đây vốn là kết cục ta chọn cho Chu Sở.
Nhưng bây giờ ta đã thay đổi ý định.
11
Chu Sở bỏ chạy.
Trong phòng giam uy hiếp công chúa, lại cùng mấy đứa con trai nội ứng ngoại hợp, hơn nữa trong tay có binh quyền, lấy danh nghĩa thanh quân tiến đến kinh thành.
Chu Hoài mặc áo giáp màu trắng bạc, cưỡi ngựa đứng bên cạnh hắn ta.
Chén rượu độc kia ta thay hắn nhận, hắn vẫn như trước là con rối con nuôi của Chu Sở.
“Chu Trầm, năm đó phụ hoàng vốn định ban Vân nhi cho ta, tính luôn cả vạn dặm giang sơn đều muốn giao cho ta. Là ngươi, là ngươi cướp của ta!”
Vân nhi, Nạp Lan Vân.
Là khuê danh của mẫu hậu ta.
Sắc mặt phụ hoàng dĩ nhiên vô cùng khó chịu, bây giờ có ta trợ giúp, ông và Hạ Lan Ninh đã phát triển đến bước đó, trong bụng cũng có đứa nhỏ.
Chỉ là chưa kịp vui mừng, đã nhìn thấy đệ đệ duy nhất của ông ta binh lâm thành hạ.
Đã từng nhớ đến máu mủ tình thâm.
Mới yên tâm giao binh quyền cho Chu Sở, hôm nay lại trở thành đao đòi mạng mình.
“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần sẽ ra cửa thành nghênh chiến, bảo vệ giang sơn của phụ hoàng!”
Dĩ nhiên vào lúc sinh tử tồn vong, là công chúa thì như thế nào?
Mặc giáp ra trận, ta tự mình mở cửa thành. Nhìn mấy vạn đại quân trước mặt và Chu Sở cười đến điên cuồng.
“Chu Dao Chi, nếu như ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, nể tình mẫu hậu ngươi, ta có thể tha cho ngươi một mạng, thậm chí vẫn giữ lại tôn vinh của công chúa, như thế nào?”
Ta nở nụ cười.
“Làm sao hoàng thúc xác định có thể đoạt được hoàng quyền?”
Vừa dứt lời Chu Hoài đã giơ kiếm trong tay lên, đâm vào tim hắn ta với tốc độ cực nhanh.
Chu Sở ngã ngựa, Hổ phù trong tay bị Chu Hoài giặt lấy.
Đại quân chỉ nhận Hổ phù, Chu Hoài trở thành chủ nhân mới của Hổ phù.
Ta cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía trước, nhìn Chu Sở nằm trên mặt đất không ngừng phun máu tươi, dùng ngân thương chọt hào quần áo hắn ta: “Đã nói với ngươi rồi, ta sẽ tự mình lấy mạng của ngươi.”
Không biết sau khi bị mấy vạn đại quân chà đạp, thi thể có còn nguyên vẹn không nhỉ?
“Nếu công chúa muốn biết, sao không thử một chút?”
Trong mắt Chu Hoài tràn đầy ý chí báo thù, giơ cao Hổ phù trong tay, trực tiếp hạ lệnh công thành, mấy vạn đại quân chà đạp lên Chu Sở mà đi.
12
Mọi thứ đã xong, trong tay cầm thanh kiếm đã từng lấy đi tính mạng của ta, thanh kiếm thuộc về Đế vương.
Hôm nay cầm trong tay cảm thấy có hơi nặng.
“Chu Dao Chi, ngươi chỉ là phận nữ lưu, lại dám mưu toan tham lam ngôi vị hoàng đế, ngươi thật sự không muốn sống nữa!”
Lửa giận trong mắt phụ hoàng khó tiêu, thậm chí còn hiện lên sát ý.
Nếu đằng sau ta không có mấy vạn đại quân, có lẽ ông đã sớm ban cho ta cái chết.
“Phụ hoàng, người già rồi. Đầu óc không còn dùng được nữa, chỉ vì một tên dư nghiệt tiền triều mà phụ lòng mẫu hậu ta, phụ vạn dân trong thiên hạ, thật sự không phải là hành động sáng suốt.”
“Nhưng không sao, chuyện người làm sai, nhi thần thay người đền bù từng chuyện một, thay người ngồi trên ngôi vị hoàng đế, cho dân chúng một thái bình thịnh thế.”
Hôm nay đi đến bước này, dĩ nhiên không cần che giấu dã tâm nữa.
Sau khi phụ hoàng nghe thấy lời của ra, đột nhiên cười lớn: “Ngươi chỉ là phận nữ lưu, cho dù giết cha giết vua, hoàng thất không có người kế vị. Ngươi cho rằng triều thần sẽ ủng hộ ngươi làm hoàng đế sao? Ngu xuẩn, chỉ là làm mai cho người khác mà thôi!”
Khi ông ta nói xong lời này, ánh mắt nhìn tới Chu Hoài đang cầm Hổ phù.
Hôm nay hắn nắm binh quyền, lần này giống như loạn thế, muốn tự mình xưng đế cũng không phải việc gì khó khăn.
“Phụ hoàng không cần lo lắng, nếu nhi thần muốn làm nữ đế, dĩ nhiên sẽ không chắp tay nhường ngôi vị hoàng đế cho người khác.”
Ta quay đầu nhìn Chu Hoài, trong mắt hắn mang theo chút ẩn nhẫn nhưng vẫn đưa Hồ phù cho ta.
Dù sao muốn có được vinh hoa phú quý cũng phải có mạng mới hưởng được.
Ta hạ độc trên người mình, mỗi lần triền miên ngày đêm, hắn đã trúng độc bôi trên da thịt của ta, trở thành vũ khí tốt nhất để ta khống chế Chu Hoài.
Ta có thể cho hắn nắm quyền, trở thành quyền thần độc nhất vô nhị trong triều đình.
Chỉ cần thần phục ta.
Quyền thế và mỹ nhân hắn đều có được.
Nếu không thần phục, hắn sẽ trúng độc mà chết.
Dùng độc khống chế Chu Hoài mới là giao dịch an ổn nhất.
“Thủ đoạn của công chúa thật cao minh!”
Chu Hoài vẫn như trước nghiến răng nghiến lợi, hắn đương nhiên cũng tham luyến ngôi vị hoàng đế, nhưng lại phát hiện mình trúng độc, hơn nữa không thể tìm thấy thuốc giải, đành phải dẹp bỏ ý nghĩ này.
Giữ lại mạng mới có thể có được những thứ khác, đạo lý này rất đơn giản.
Ta bước đến trước mặt phụ hoàng, lấy ra một viên thuốc màu nâu, nhét vào miệng Hạ Lan Ninh.
“Chu Dao Chi, ngươi muốn làm cái gì!”
Phụ hoàng gào thét, hôm nay đã hoàn toàn yêu mến, vọt tới trước mặt Hạ Lan Ninh, ôm nàng ta vào lòng.
“Thuốc độc mà thôi!”
Ta cười lạnh: “Thuốc độc sau khi đi vào ruột, ruột sẽ bắt đầu thối rữa, sau đó là toàn thân.”
Nhìn thấy Hạ Lan Ninh sợ hãi, trong lòng ta rất thoải mái.
Ở kiếp trước nàng ta ba lần bốn lượt khiêu khích mẫu hậu ta, sau lưng dở không biết bao nhiêu thủ đoạn, những thứ này còn chưa đủ đâu.
“Chu Dao Chi, sao ngươi lại biến thành người như thế này!”
Phụ hoàng nghiến răng nghiến răng nghiến lợi.
Ta lắc đầu: “Nhi thần từ trước đến nay đều thiện tâm, tất nhiên cũng sẽ không tùy ý hại tính mạng người khác. Độc này phụ hoàng cũng có phần.”
Ta lấy trong ngực ra một bình sứ khác, trong bình chỉ có một viên thuốc.
“Nhưng đây là thuốc giải, chỉ có một viên thôi. Phụ hoàng muốn cứu mình hay là cứu người trong lòng đây?”
Ta đưa thuốc giải tận tay ông ta.
“Phụ hoàng, hôm nay vẫn nên để ngài lựa chọn.”
Lúc trước giữa giang sơn và mỹ nhân, người chọn mỹ nhân. Hôm nay giữa tính mạng và mỹ nhân, người sẽ chọn thế nào nhỉ?
Phụ hoàng trong tay cầm thuốc giải, sắc mặt do dự. Ông ta yêu Hạ Lan Ninh trước mặt là thật, nhưng nếu không còn tính mạng, tình yêu cũng không cần tồn tại nữa.
Hạ Lan Ninh cũng phát hiện phụ hoàng dao động.
Nắm thật chặt cổ tay của ông, sau đó đặt lên chiếc bụng còn bằng phẳng của mình.
“Nô đã cốt nhục của người, người đành lòng tự tay giết nô sao?”
Mỹ nhân khóc đến lê hoa đái vũ.
Phụ hoàng quả nhiên vẫn mềm lòng.
Vì vậy đưa ra một biện pháp xử lý, đưa tay ôm mỹ nhân, sau đó dứt khoát nói: “Nếu như không có cách nào vẹn toàn, vậy thì chúng ta cùng chết. Đến suối vàng có thể làm một đôi phu thê bình thường.”
Ta nở nụ cười.
Cười lạnh nhìn trò cười trước mặt.
Hạ Lan Ninh im lặng, sau đó nhanh chóng cướp lấy thuốc giải trong tay ông ta, nhét vào miệng.
“Ai muốn làm phu thê với ông già ngươi, nếu không thể cho ra được sống, ta còn cần ngươi làm gì!”
Hạ Lan Ninh nuốt viên thuốc xong, cũng lột bỏ lớp ngụy trang, nhìn phụ hoàng với ánh mắt chán ghét.
Nên là như thế.
Một công chúa mới qua mười sáu tuổi, một Đế vương qua tuổi năm mươi.
Nếu trong gia đình bình thường, cháu gái cũng tầm đó tuổi.
“Nàng, nàng lại nghĩ như vậy sao?”
Trong mắt phụ hoàng đều là khiếp sợ, dường như không thể tin được nữ nhân lúc trước còn cùng mình nói lời yêu đương, lại ở giờ phút này lộ bộ mặt thật, thậm chí còn nói mấy lời đâm vào tim ông ta.
“Ngươi nhìn lại bản thân mình bao nhiêu tuổi, trên mặt toàn là nếp nhăn, sao có thể xứng đôi với bổn công chúa!”
Hạ Lan Ninh không giả bộ nữa.
Giải độc, vạch mặt, cười đến mức mê hoặc.
“Thật sự chỉ có một phần thuốc giải sao?”
Chu Hoài vẫn luôn đứng bên cạnh vẫn luôn không nói gì, nhẹ giọng nói ra những lời này.
Ta gật đầu.
“Chỉ có một phần thuốc giải, ta chưa bao giờ nói dối.”
Hơn nữa ta cũng đã cho phụ hoàng, là bản thân ông không giữ được, trong đầu chỉ toàn là tình yêu, cho nên dù có mất mạng, thì có liên quan gì đến ta?
Là Hạ Lan Ninh, là dư nghiệt tiền triều này đoạt mất sinh cơ của ông ta.
Thiên hạ ai dám nghị luận ta giết cha?
13
Ta không giết Hạ Lan Ninh.
Lúc trước đã nói người uống viên thuốc giải kia sẽ được sống, tất nhiên ta sẽ không nuốt lời.
Chỉ là ở hậu cung có rất nhiều nơi thú vị.
Nàng ta từng khiêu khích khi nhục, cũng phải trả lại từng cái một. Ta tự mình đưa nàng vào lãnh cung, đó là một nơi có thể biến người bình thường thành kẻ điên, cũng sẽ là chốn trở về cuối cùng của Hạ Lan Ninh.
Nhưng phụ hoàng thì không.
Đã mất đi viên thuốc giải cứu mạng, chỉ kéo dài chút hơi tàn. Ba năm ngày liền không còn tiếng động.
Trước khi ông nói muốn gặp ta một lần.
“Lúc trước chỉ nghĩ coi ngươi như con gái nuôi dưỡng trong lòng bàn tay, sau đó tìm cho ngươi một nhà chồng tốt. Không ngờ ngươi lại có dã tâm này, lại thèm muốn ngôi vị hoàng đế.”
Ta cười lạnh: “Nếu không có phụ hoàng như người, tất nhiên ta cũng nguyện ý làm một công chúa vô ưu vô lo.”
Thế nhưng không được.
Nếu ta muốn vĩnh viễn bảo vệ mẫu hậu, trong tay phải có quyền lực, phải leo lên vị trí tối cao.
“Phụ hoàng, kiếp sau hãy đầu thai làm người bình thường đi. Dù người có hãm sâu vào tình yêu như thế nào, cũng không hại người khác mất nhà mạng vong.”
Ông nghe ta nói lời này, hình như có chút mơ hồ, nhưng ta chưa từng muốn ông ta sẽ hiểu lời ta nói có ý nghĩa gì.
Dù sao cũng đã sinh dưỡng ta một đoạn thời gian, sau khi tạm biệt cũng cắt đứt đoạn tình cảm phụ tử này.
“Ta sẽ trở thành Tân hoàng, thay người quản lý giang sơn, cho dân chúng thiên hạ một thái bình thịnh thế.”
Sau khi mẫu hậu biết chuyện, một mình ở trong tẩm cung suốt một ngày.
Mãi đến hôm sau mới đi ra ngoài, sau đó đưa tay ôm ta vào lòng: “Vậy thì hy vọng Dao Chi của ta sẽ trở thành một Đế vương tốt!”
Nhất định, ta nhất định sẽ trở thành một Đế vương tốt.
Mẫu hậu cũng sẽ trở thành Thái hậu tôn quý nhất trên đời này.
14
Ngày ta đăng cơ thành Nữ đế.
Chu Hoài tới tìm ta: “Công chúa mưu tính thật tốt, không biết chuyện này qua đi, có phải muốn tính mạng của ta hay không?”
Ta vuốt vuốt bình sứ trong tay.
Thuốc giải có thể áp chế độc tố trong cơ thể Chu Hoài, ít nhất ba tháng sẽ không phát tác.
Ta đưa bình sứ cho hắn: “Ta cho ngươi làm quyền thần, là vì làm phúc cho dân chúng trong thiên hạ. Chỉ cần ngươi không hai lòng, làm một vị quan tốt chính trực, ta tuyệt đối không lấy mạng của ngươi.”
Đây là hứa hẹn.
Khi ta có khả năng khống chế tính mạng của hắn, có thể yên tâm đưa ra hứa hẹn.
Chu Hoài đưa tay nhận lấy bình sứ, sau đó chậm rãi quỳ xuống, hướng ta hành lễ: “Thần cung chúc bệ hạ đăng cơ!”
15
Ta đã trở thành Nữ đế.
Ngay từ đầu có rất nhiều người nói nữ tử đăng cơ, vương triều Đại Chu sớm muộn gì cũng hủy trong tay ta, tin đồn truyền khắp nơi.
Nhưng ta không giống mấy đời Đế vương trước.
Trấn an hậu cung tiền triều, chăm lo việc nước, thậm chí có thế lấy mình đo người, bảo vệ nữ tử trong thiên hạ.
Ta cố gắng làm tốt hết sức có thể.
Đế vị này, ta Chu Dao Chi, cho dù là thân nữ tử, sao lại không thể ngồi?
---Hoàn Thành---