[Zhihu] Nữ Đế

Chương 2




5

Đã có Chu Hoài hỗ trợ.

Hơn nữa ta đem chuyện phụ hoàng nửa đêm trắng trợn vào khuê phòng của công chúa tiền triều rêu rao, trên dưới trong triều đều nghị luận.

Đều nói phụ hoàng ta bị yêu nghiệt tiền triều mê hoặc.

Năm đó hoàng thúc Chu Sở chỉ kém ngôi vị hoàng đế một bước chân, nếu không phải vì mẫu tộc của mẫu hậu thế lớn, có lẽ đế vị này chính là của hắn.

Cho nên hắn không cam lòng.

Bây giờ cơ hội đang nằm trước mắt, hơn nữa bên cạnh còn có người cổ động, hoàn thúc đương nhiên muốn thử một chút

Hắn vào cung…

Nói với phụ hoàng mấy lời giống như kiếp trước…

Đế vương không thể lấy công chúa tiền triều, nhưng Vương gia không thực quyền thì có thể.

Nhưng lần này phụ hoàng lại tức giận.

Phụ hoàng bị mê hoặc là thật, nhưng kiếp trước hai người họ sớm chiều ở chung ba tháng, Nạp Lan Ninh còn mang thai, nên phụ hoàng mới cam nguyện vứt bỏ tất cả, chỉ cần có mỹ nhân ở bên.

Nhưng lúc này lại quá vội vàng.

Trèo tường bị người bắt được, bị soạn thành kịch biểu diễn rộng rãi trong dân gian, đã mất hết mặt mũi, hôm nay hoàng thúc còn đề nghị như vậy, ngoại trừ khiến Đế vương ngoài mặt tức giận, còn nổi lên lòng nghi kỵ.

“Không biết vì sao hoàng thúc lại đề nghị như vậy?”

Ta bóp vai cho phụ hoàng, làm bộ như lơ đễnh nhắc tới chuyện này.

“Hiện nay nữ nhi không có hoàng đệ, hậu cung không có hoàng tử. Nếu phụ hoàng chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, vậy ngôi vị hoàng đế này sẽ nhường cho ai?”

Ta nói xong câu này, sắc mặt phụ hoàng lập tức thay đổi.

Dù sao câu này chả khác nào ý nói: huynh đệ như tay chân của ngươi muốn đoạt long ỷ của ngươi.

“Chu Sở lại dám có tâm tư không nên có! Cho dù là huynh đệ duy nhất, trẫm cũng sẽ không nuông chiều!”

Phụ hoàng tức giận, không hề nể mặt hoàng thúc.

Trực tiếp phạt 100 đại bản trước mặt mọi người, tịch thu một nửa điền trang, cửa hàng và nô dịch, cứ thế vả vào mặt của hắn.

Nỗi nhục này còn hơn là đoạt đi tính mạng của hắn.

“Hy vọng sau chuyện này, hoàng thúc có thể cẩn trọng lời nói và cách làm việc. Dù sao ngôi vị hoàng đế là của phụ hoàng, không ai có thể cướp đi.”

Ta nhìn phụ hoàng trước mặt, trong mắt tràn đầy sùng bái và kính ngưỡng.

Hoàng thúc nhớ thương quyền lực ngôi vị hoàng đế, đó là cố tình mưu phản. Ta sẽ không như thế.

Ta là cốt nhục duy nhất của phụ hoàng, dịu dàng hiểu chuyện, chuyện triều chính khiến phụ hoàng đau đầu ra cũng có thể hỗ trợ một chút.

“Dao Chi, nếu ngươi là hoàng tử thì tốt biết mấy.”

Ánh mắt phụ hoàng nhìn ta có chút vui mừng, lại có chút tiếc nuối.

Ta từ chối cho ý kiến.

Nếu ta là nam nhi, là một hoàng tử. Gặp phải tình cảnh như đời trước, ông ta vì mỹ nhân không cần giang sơn, ngôi vị hoàng đế chắc chân rơi vào tay ta.

Hoàng thúc là lựa chọn bất đắc dĩ.

Vì hoàng thất chưa từng có hoàng tử, chưa từng có người thừa kế.

Đối với ông ta, ta là nữ nhi, không làm được chuyện lớn.

Là nữ nhi thì như thế nào?

Ta nhìn phụ hoàng ngồi trên long ỷ, tay cầm tấu chương, sau đó từng bước đến gần.

Một ngày nào đó ta cũng có thể ngồi lên.

6

Mỗi ngày ta đều đến làm bạn với phụ hoàng.

Bắt đầu vô tình đề cập đến triều chính, về sau còn có thể cho phụ hoàng ý kiến.

Còn giúp ông phê duyệt tấu chương, để ông có thời gian đến gặp người trong lòng.

Ông muốn mỹ nhân, nên không rãnh bận tâm triều chính.

Đối với đứa con gái dịu dàng hiểu chuyện là ta, tất nhiên phải giúp hắn một tay.

Sau khi ta xử lý xong chuyện triều chính phụ phòng giao cho, ta lại thu nạp một đám đại thần, trong triều có người của mình, làm việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Cũng sẽ không còn người dám nói công chúa không thể tham dự triều chính.

Những đại thần bị ta nắm giữ điểm yếu, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần.

“Hôm nay nên cùng mẫu hậu dùng cơm trưa.”

Ta đi gặp mẫu hậu, vẻ mặt của bà không tốt.

Kiếp trước mẫu hậu và ta đều mơ mơ màng màng, tận ba tháng mới biết chuyện phụ hoàng và công chúa tiền triều gian díu, thậm chí còn có đứa nhỏ.

Nhưng lúc này đây, mẫu hậu đã biết, vẻ mặt tiều tụy hơn rất nhiều, trong mắt còn có phần ưu thương, chỉ vì một kẻ không xứng đáng.

“Mẫu hậu, phụ hoàng không đáng để người đợi như vậy.”

Ta nắm chặt tay mẫu hậu.

Hôm nay vốn dĩ phụ hoàng cũng nên đến cung Trường Ninh dùng bữa với mẫu hậu.

Hôm nay chính là sinh thần của mẫu hậu.

Vốn nên tổ chức lễ hoành tráng nhưng mẫu hậu bởi vì không muốn vì mình hao tài tốn của, phung phí bạc trong quốc khố để tổ chức yến tiệc, chỉ cần ta và phụ hoàng cùng bà dùng bữa là được rồi.

Quốc mẫu ở đây đợi chờ. Mà Đế vương lại cùng công chúa tiền triều dạo bước trong ngự hoa viên.

“Ta và phụ hoàng con đã làm phu thê 20 năm, chưa từng thấy hắn điên cuồng như vậy, vì công chúa tiền triều lại gây ra tình trạng như thế này.”

Khóe miệng mẫu hậu đắng chát, vô cùng đau lòng.

Ta đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy mẫu hậu, tựa đầu vai của bà, kiên định nói: “Cho dù phụ hoàng như thế nào, nữ nhi vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh mẫu hậu.”

7

Hạ Lan Ninh vốn cũng không phải người an phận.

Kiếp trước sỡ dĩ không chịu ở lại trong cung làm hậu phi, là vì quan lại trong triều phản đối, dân chúng mắng chửi, chuyện gây ồn ào quá lớn, nàng ta không thể yên ổn ở hậu cung hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Nếu vậy chi bằng làm một Vương phi tốn quý.

Còn lần này vẫn ồn ào như trước, Hạ Lan Ninh cố gắng hết sức đến gần phụ hoàng, cuối cùng vẫn nảy sinh tình cảm không nên có.

Thậm chí còn đến cửa diễu võ dương oai.

“Hoàng hậu nương nương hiện nay tuổi tác đã cao, tóc bạc không ít, làm thế nào có thể lôi kéo quân tâm đây?”

Hạ Lan Ninh vừa đến đã mở miệng trào phúng.

Nàng ta vốn là một chủ tử cực kỳ kiêu ngạo, lúc trước vẫn là công chúa đã cao cao tại thượng, không để bất kỳ ai vào mắt.

Hôm nay Đế vương có tình với nàng ta, càng to gan trực tiếp khiêu khích hoàng hậu.

Đơn giản vì nàng ta biết sau lưng mình có người che chở. Cho nên không hề kiêng kị.

Ta biết Hạ Lan Ninh đến khiêu khích mẫu hậu, lập tức bỏ sự vụ trong tay, vội vàng đến tẩm cung của mẫu hậu.

Còn chưa bước vào đã nghe Hạ Lan Ninh mở miệng trào phúng.

“Nhan sắc suy tàn thì tình yêu cũng phai nhạt, cho dù chiếm được hậu vị thì đã sao, cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.”

Hạ Lan Ninh đưa tay vỗ nhẹ đôi má mềm mại của mình.

Từng câu đều đâm vào trái tim yếu đuối của mẫu hậu ta.

Mẫu hậu bị nàng ta chọc tức giận đến đỏ mắt, bà là người dịu dàng sẽ không cùng nàng ta tranh luận.

Như vậy còn ra thể thống gì.

“Công chúa tư thái lớn quá nhỉ.”

Ta trực tiếp đi vào, đứng trước mặt nàng ta. Lấy tay bóp cầm của nàng ta, cẩn thận đánh giá.

“Người không biết chuyện nhìn thấy còn tưởng rằng công chúa mới là chính cung hoàng hậu.”

Lực tay ta rất lớn, làn da Hạ Lan Ninh trắng nõn, ta chỉ cần dùng một chút sức, gò má nàng ta đã có một dấu đỏ.

Trong mắt còn có chút nước mắt, dáng vẻ lê hoa đái vũ.

Chỉ tiếc ta không phải phụ hoàng trong đầu chỉ có tình yêu, dùng vài giọt nước mắt làm vũ khí, ta chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Người như thế nào, thân phận như thế nào. Chỉ sợ công chúa học không được, bổn công chúa cũng không ngại dạy dỗ ngươi một phen.”

Ta cố tình để móng tay dài xẹt qua má nàng ta.

Vài giọt máu xuất hiện ngay lập tức.

Hạ Lan Ninh ôm lấy má bị thương, không tranh luận với mẫu hậu ta nữa, chẳng qua là hung hăng trừng mắt với ta, bụm mặt đi ra ngoài.

Vừa đi vừa nói: “Chu Dao Chi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Cho nên sau khi nàng ta nói câu này, buổi tối phụ hoàng tức giận đùng đùng đến tẩm cung của mẫu hậu, đưa tay muốn đánh ta.

Mậu hậu tuy nhu nhược, nhưng ta là nữ nhi duy nhất của bà, tất nhiên sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào, kể cả phụ hoàng, cũng tuyệt đối không thể ở trước mặt bà khi dễ ta.

“Dao Chi làm gì sau? Người vừa đến đã đòi đánh nó!”

Ánh mắt phụ hoàng tức giận, chỉ tay vào ta: “Nó không có chút nào dịu dàng hiểu chuyện của nữ nhi, lại đi ức hiếp một cô nương yếu đuối, còn dùng móng tay cào bị thương mặt Hạ Lan Ninh. Sao trẫm lại có đứa con độc ác như ngươi!”

Nhìn xem, chỉ vì một nữ nhân mà nói con gái mình độc ác, trên đời này sao lại có người phụ thân như vậy?

Dường như ông ta còn chưa hả giận.

Vậy mà đẩy ngã mẫu hậu, vung tay cho ra một tát. Ta mặc kệ gương mặt đau đớn, lập tức đỡ mẫu hậu dậy.

“Phụ hoàng vì một dư nghiệt tiền triều, người muốn làm tổn thương lòng của mẫu hậu sao?”

Ta nghiêm nghị chất vấn.

Hôm nay trong đầu phụ hoàng đều là tình yêu, nói gì cũng không chịu hiểu. Trong mắt chỉ có hình ảnh Hạ Lan Ninh yếu ớt tựa vào lòng khóc thút thít, cho dù là con gái ruột của ông ta thì như thế nào?

Là thê tử kết tóc thì như thế nào?

Chỉ cần xả giận cho người trong lòng, tất cả đều xứng đáng.

Bi thương khiến con người chết tâm.

Chỉ là di tình biệt luyến, có thể mẫu hậu chỉ đau lòng khổ sở.

Nhưng lại vì nữ nhân khác mà làm tổn thương ta, cho dù là thiếu niên lang ở trong lòng bà nhiều năm, cũng sẽ khiến lòng bà cảm thấy lạnh lẽo, do đó đã cắt đứt đoạn tình cảm kia.

Trong lòng ta không khỏi cảm thấy áy náy.

Dù sao mọi thứ đều do ta cố ý thúc đẩy.

Tình sẽ khiến chính mình bị thương, nhất là đối với người không đáng, giải quyết dứt khoát, để mẫu hậu nhìn rõ phụ hoàng là người như thế nào, từ đó hết hy vọng.

Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, mẫu hậu cũng không quá đau lòng.

Mẫu hậu bỏ đi dịu dàng hiền lương lúc trước, lần đầu tiên trong mắt lộ ra ý lạnh với ông ta: “Hóa ra mắt ta bị mù, trước đây đã nhìn lầm ngươi!”

Ta đoán đúng, giữa ta và phụ hoàng, mẫu hậu nhất định sẽ chọn ta.

Cho nên khi trời tối, ta lập tức phái người đưa thư cho Chu Hoài.

Lúc trước muốn từ từ thực hiện, nhưng bây giờ nước mắt mẫu hậu rơi ngày càng nhiều, đau dài không bằng đau ngắn, vẫn nên chấm dứt sớm thì tốt hơn.

8

Đại thọ 50 của phụ hoàng.

Trong cung tổ chức yến hội vô cùng lớn, Hạ Lan Ninh bị trở ngại thân phận, không thể lộ diện, nếu không vừa đến sẽ dấy lên sóng gió.

Hôm nay cho dù mẫu hậu không còn ôm bất kỳ hy vọng nào với phụ hoàng, nhưng thân là Quốc mẫu, cũng phải làm cho đủ mặt mũi.

Ở bên cạnh phụ hoàng, tiếp nhận tham bái của triều thần.

Ta nhìn Chu Hoài ngồi đối diện, hắn nhẹ nhàng gật đầu với ta, ta lập tức thực hiện bước tiếp theo.

“Phụ hoàng, tửu lượng nhi thần không cao. Hồi cung trước thay quần áo, lát nữa sẽ trở lại bầu bạn cùng phụ hoàng và mẫu hậu.”

Vốn là lúc trước đã trở mặt. Nhưng dù sao xương cốt cũng liền gân, ta là nữ nhi duy nhất của ông ta, cãi vả một trận, cũng chỉ là lạnh nhạt với ta một chút. Thật sự không quan trọng.

Đã thất vọng hoàn toàn, tất nhiên sẽ không cầu xin tình thương cha con buồn cười kia.

Ta mượn cớ rời khỏi yến hội, hiện tại ta đang ở điện Khánh Vân, cách nơi tổ chức yến hội cũng không xa.

Ta không trực tiếp bước vào điện Khánh Vân, mà đứng ở cửa chờ Chu Hoài.

Hắn mở miệng trước: “Càng ngày ta càng không biết công chúa muốn làm gì. Một khi chuyện hôm nay nháo lớn, mặt mũi hoàng gia coi như bị hủy.”

Ta cười lạnh: “Mặt mũi hoàng gia?”

Phụ hoàng trong đầu toàn là tình yêu kia của ta, cả ngày ở bên cạnh công chúa tiền triều, sớm đã bị dân chúng chê cười.

“Còn có nghĩa phụ của ngươi, hành vi điên cuồng thất thường, đưa không biết bao nhiêu mỹ nhân về vương phủ, từ lâu đã không còn cái gọi là danh tiếng.”

Nếu đã như thế, thì cho một mồi lửa đốt cháy sạch.

Sau đó bắt đầu lại từ đầu.

Lúc ngọn lửa trong điện Khánh Vân bùng cháy, cố ý để lại một đường duy nhất có thể chạy ra ngoài, sớm giội chút nước, cháy sạch không rõ ràng.

Ngọn lửa cao ngút trời.

Triều thần tất nhiên không biết công chúa ta đây vẫn còn ở điện Khánh Vân, phụ hoàng mẫu hậu vội vàng chạy tới, miệng không ngừng gọi tên ta. Lại nhìn thấy Hạ Lan Ninh và hoàng thúc quần áo không chỉnh tề, vội vàng từ điện Khánh Vân chạy ra ngoài.

Hạ Lan Ninh ngày xưa kiêu ngạo không ai bì nổi, ở trước mặt một đám người quần áo không chỉnh tề, vô cùng bối rối.

“Không, không phải như các ngươi nhìn thấy.”

Nàng ta muốn giải thích, muốn xông đến giải thích với phụ hoàng.

Dù sao mất cái thang trèo lên mây là phụ hoàng ta, thì ngay cả tính mạng cũng khó giữ.

Ta và Chu Hoài nhìn nhau, tặng hắn một ánh mắt tán thưởng.

Hắn được Chu Sở yêu thích, cho nên dù trong rượu có gì đó chỉ cần Chu Hoài tự tay dâng lên, cũng không bị nghi ngờ, sau đó một hơi uống cạn.

Người đã được sắp xếp đưa hắn ra đến Thiên điện của điện Khánh Vân, cũng chính là phòng ngủ của Hạ Lan Ninh.

Mà huân hương trong phòng đã sớm bị đổi thành hương thôi tình. Lại gặp cháy lớn, quần áo không chỉnh tề chạy ra ngoài cũng là việc nằm trong dự đoán.

Trước mắt bao người, cả triều thần văn võ chứng kiến một màn này, sắc mặt phụ hoàng tái nhợt, bị người thương phản bội vô cùng đau đớn, còn hận thù hoàng thúc đã đoạt nữ nhân của mình.

“Trẫm muốn giết các ngươi!”

Phụ hoàng gào thét một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, té xỉu trên mặt đất.

9

Ta là đứa con gái hiếu thuận. Phụ hoàng bị bệnh ta tất nhiên phải ở bên giường dốc lòng hầu hạ.

Cho nên khi ông tỉnh lại, nhìn thấy ta tận tâm tận lực hầu hạ.

“Đôi cẩu nam nữ kia đâu?”

Giọng nói của phụ hoàng có chút khàn, ánh mắt lúc nhìn ta dịu dàng một chút, nhưng khi nhắc đến hoàng thúc và Hạ Lan Ninh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Trên đầu đội nón xanh, ông ta là một Đế vương sao có thể chịu nổi!

“Con gái đã phân phó người giam bọn họ vào thiên lao riêng biệt, Hạ Lan Ninh dù sao cũng là cô nương yếu đuối, con gái đã phân phó người chăm sóc nàng.”

Lúc ta nói lời này, cố ý quan sát sắc mặt của phụ hoàng.

Nếu là Đế vương bình thường sẽ nghiêm khắc trách cứ ta. Thế đạo đối với nữ nhân vô cùng bất công, vô cùng hà khắc. Trên thực tế nếu xảy ra chuyện như vậy, một dải lụa trắng hoặc nhét lồng heo dìm xuống nước là xong.

Nhưng phụ hoàng ta không giống vậy.

Ông nghe xong lời của ta, thở dài một hơi đầy khó hiểu. Đưa tay vỗ nhẹ vai ta.

Sau đó nói: “Dao Chi rất được lòng trẫm!”

Phụ hoàng muốn gặp Hạ Lan Ninh, ta liền phái người tới thiên lao áp giải nàng ta đến. Chỉ là thiên lao cách tẩm cung Đế vương một khoảng xa, cung nữ nấu thuốc đã đưa thuốc tới, ta tự mình hầu hạ ông ta uống.

“Cho dù thế nào phụ hoàng cũng phải chăm sóc thân thể mình tốt mới được.”

Ta từng muỗng từng muỗng hầu hạ ông ta uống hết.

Đợi đến khi ông ta uống xong, ta mới cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay của mình. Đầu ngón tay có một chút bột phấn màu đỏ, lúc ta hầu hạ ông uống thuốc, đầu ngón tay chạm vào thìa, thìa lại để vào trong thuốc.

Những bột phấn màu đỏ kia… cứ thế im lặng hòa tan vào trong thuốc.

Phụ hoàng muốn một mình nói chuyện với Hạ Lan Ninh.

Ta lập tức bưng chén thuốc đã uống hết rời khỏi cung điện, vừa ra đã gặp Chu Hoài, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua cái chén, trong mắt hiện ý cười không rõ.

“Lòng dạ công chúa lại có thể độc ác như vậy, lại ra tay với phụ hoàng của mình. Không biết ngày nào đó hợp tác kết thúc, có đối xử với ta như vậy hay không?”

Ta thuận thế đặt tay lên cánh tay hắn: “Đã có tiếp xúc da thịt, nếu ngươi không hai lòng, giang sơn này ít nhất ngươi cũng có một nửa, không tốt sao?”

Dùng giang sơn làm mồi nhử, trước giờ dã tâm của Chu Hoài chưa bao giờ nhỏ.

Nếu không sẽ không dám leo lên giường của ta, trở thành thần dưới váy của ra, ý đồ cùng ta trị vì giang sơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.