1
“Phụ hoàng, ngài thật sự muốn thoái vị sao?”
Ta không thể tin được nhìn vị đế vương trước mặt, trong tay ông cầm chiếu thư nhường ngôi, quyết tâm đưa ngôi vị khó khăn lắm mới giành được dâng cho kẻ khác.
“Giang sơn sao có thể so sánh với nụ cười của mỹ nhân!”
Phụ hoàng nắm tay thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, trong mắt đều là yêu thương dịu dàng, không còn một chút uy nghiêm nào của đế vương.
Nói ra mấy lời nhường ngôi không một chút do dự.
Ông vừa mới mở miệng, nàng ta đã lộ ra ánh mắt khiêu khích, đưa tay vỗ nhẹ phần bụng hơi nhô lên, như để biểu thị nàng ta đã chiến thắng.
Phụ hoàng cầm chặt tay nàng ta.
“Ta chỉ muốn Ninh Nhi, ta muốn cùng nàng danh chính ngôn thuận ở bên nhau, cho nàng thân phận chính thê!”
Chính thê?
Ta nhìn mẫu hậu ở cách đó không xa đang âm thầm rơi nước mắt, bà mới là chính thê của phụ hoàng, ta cảm thấy không đáng cho bà.
“Vậy mẫu hậu của ta thì sao?”
Ta hỏi phụ hoàng, ông ta lại lựa chọn im lặng.
Trong mắt mang theo một chút áy náy, cuối cùng lại không quan trọng bằng nữ nhân bên cạnh.
Phụ hoàng và mẫu hậu ta làm phu thê từ thời thiếu niên, cũng coi như là cầm sắt hòa minh, cùng nhau trải qua minh thương ám tiễn mới có thể đi đến ngôi vị hoàng đế.
Tuy hậu cung cũng có phi tần, nhưng mẫu hậu ta là chính thê duy nhất.
Nhưng đến ba tháng trước, công chúa tiền triều bị giải vào cung, phụ hoàng vừa gặp nàng ta đã yêu, muốn nạp vào hậu cung.
Lại bị triều thần phản đối, thậm chí liều chết can gián!
Công chúa tiền triều tên là Nạp Lan Ninh, có tư thế khuynh thành, trước đây đã mang danh hồng nhan họa thủy, bây giờ lại khiến đế vương si mê không bỏ, triều thần tất nhiên lo lắng.
Hoàng thúc hiến kế…
Đế vương không thể lấy công chúa tiền triều, nhưng Vương gia không thực quyền thì có thể.
Chỉ vì Đế vương mang trọng trách gánh vác giang sơn, mỗi quyết định đưa ra đều thân bất do kỷ, nếu bị công chúa tiền triều mê hoặc, xã tắc sẽ lâm nguy.
Muốn mỹ nhân thì phải từ bỏ giang sơn.
Phụ hoàng không chút do dự, quyết định nhường ngôi cho hoàng đệ duy nhất còn sống, còn mình đưa theo Hạ Lan Ninh đến Vân Châu làm một Vương gia nhàn tản.
Ông ta không cần cái gì hết.
Không cần giang sơn, không cần ngôi vị hoàng đế, không cần con cái, cũng không cần tình nghĩa phu thê với mẫu hậu.
Ông ta chỉ cần Hạ Lan Ninh vừa gặp đã yêu.
Cho dù ông biết hoàng thúc đối với mẫu hậu là yêu mà không có được đến mức trở nên điên cuồng, cũng như phụ hoàng của ta, vì người yêu trước mắt mà đẩy ta và mẫu hậu vào tình thế nguy hiểm.
Cho dù ta đau khổ cầu xin như thế nào, phụ hoàng vẫn không thay đổi quyết định, trước khi đi ông chỉ sờ đầu ta.
“Dao Chi, ngươi chưa nếm được tình yêu, không hiểu được ảo diệu trong đó. Nếu sau này ngươi gặp được người trong lòng, sẽ nguyện ý cùng hắn sinh tử không rời.”
“Tình yêu to lớn đến mức quan trọng hơn trách nhiệm? Quan trọng hơn huyết nhục thân tình sao?”
Ta lạnh lùng nhìn phụ hoàng, nam nhân này vì tình yêu trở nên xa lạ, giờ phút này ta hoàn toàn thất vọng.
“Nếu như tình yêu hoang đường như vậy, Chu Dao Chi ta cả đời sẽ không yêu bất kỳ nam nhân nào!”
Phụ hoàng vẫn thờ ơ như trước, ta nhìn mẫu hậu nói: “Người mang Hạ Lan Ninh đi, còn ta và mẫu hậu làm sao bây giờ?”
Ông ta im lặng hồi lâu, chỉ nói một câu bảo ta chăm sóc mẫu hậu thật tốt, rồi dẫn Hạ Lan Linh rời cung.
Đi dứt khoát thật đấy! Không một chút do dự hối hận.
Mẫu hậu khóc đến sắp mù mắt, bi ai ôm ta vào lòng, dường như người đã biết trước vận mệnh của mình.
“Dao Chi, về sau mẫu hậu không thể giúp con nữa rồi!”
Quả nhiên…
Biểu chiều đầu tiên sau khi hoàng thúc đăng cơ, hắn phái người kéo mẫu hậu ta vào tẩm cung đế vương, ép buộc bà thị tẩm.
Mẫu hậu trung trinh, không nguyện ý nương thân người khác.
Tiếng kêu gào vang lên cả đêm.
Ta bị thị vệ bắt quỳ bên ngoài tẩm cung một đêm, tiếng mẫu hậu kêu gào thê lương, còn có tiếng người của hoàng thúc.
Mãi đến hoàng hôn ngày thứ hai. Mẫu hậu mới bị người khiêng ra ngoài, bà đã không còn hơi thở, khắp người bầm tím, trên cổ còn có một vết hằn.
Bà không chịu nổi nhục nhã, cuối cùng tìm được cơ hội thắt cổ.
Hoàng thúc tràn đầy phẫn nộ: “Nàng thà chết cũng không muốn ở bên ta!”
Ta ôm thi thể mẫu hậu khóc róng… rút trâm cài trên búi tóc, nhân cơ hội đâm vào tim hắn ta.
“Nếu để phụ hoàng biết, ông nhất định sẽ giết ngươi!
Hoàng thúc đẩy ta ra, không để ý đến vết thương, dùng chân giẫm lên mặt ta, cười một cách điên cuồng.
“Ngươi cũng biết phụ hoàng kia của ngươi ngu như heo mà! Là tự tay hắn dâng mẫu hậu ngươi cho ta, muốn hận thì hận phụ hoàng của ngươi.”
Sau đó hắn tự tay giết ta.
Thanh kiếm tượng trưng cho uy quyền của hoàng đế xẹt một đường qua cổ ta, máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả mặt đất.
Hoàng thúc vẫn còn cười, cười càng điên cuồng hơn.
“Mẫu hậu ngươi trên đường Hoàng tuyền chắc chắn cô đơn lạnh lẽo, Chu Dao Chi ngươi đến bầu bạn với nàng đi.”
Quá đáng hận!
Hoàng thúc Chu Sở, phụ hoàng Chu Trầm, còn có công chúa tiền triều Nạp Lan Ninh ba phen mấy bận khiêu khích mẫu hậu ta.
Trên tay mỗi người đều dính máu tươi của ta và mẫu hậu.
Cho đến hơi thở cuối cùng, trong lòng ta hận ý ngập trời, chết không nhắm mắt.
Mở mắt lần nữa…
Mẫu hậu ngồi bên giường của ta, lúc bà dịu dàng vỗ nhẹ đôi má của ta, ta nhịn không được ôm chặt lấy bà.
“Mẫu hậu!”
Mẫu hậu luôn luôn dịu dàng, ta nghe bà dạy bảo, cũng cố gắng làm một công chúa đoan trang dịu dàng, tuyệt đối không làm hoàng thất mất mặt.
Như con gái nhà khác làm nũng, ta cũng ít khi làm.
Mẫu hậu có chút bất ngờ, có lẽ vì ta hiếm khi làm nũng như vậy. Nhưng bà vẫn ôm chặt ta, dịu dàng vỗ nhẹ lưng, giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ dỗ đanh ta.
“Dao Chi rơi xuống nước sao lại trở thành đứa trẻ thích làm nũng thế này?”
Rơi xuống nước?
Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, trước khi công chúa tiền triều vào cung một ngày, ta vì ham chơi cứ muốn hái sen trong ao, không cẩn thận trượt chân ngã vào trong ao.
Hôn mê suốt một ngày, còn vì thế bị kinh sợ.
Mẫu hậu đau lòng ta, mấy ngày liền đều ở tẩm cung của ta. Thế nên hôm sau Nạp Lan Ninh vào cung, cùng phụ hoàng vừa gặp đã yêu, mẫu hậu mới không biết hai người họ âm thầm gian díu.
Chờ ta và mẫu hậu phát hiện đã quá muộn.
Thời gian ba tháng.
Phụ hoàng hoàn toàn yêu Nạp Lan Ninh đang mang thai đứa con của ông ta, còn nghe theo hoàng thúc xui khiến, ý định thoái vị, dẫn người đi Vân Châu, cho nàng ta thân phận chính thê.
Mọi bi kịch đều bắt đầu từ lúc Nạp Lan Ninh vào cung.
2
“Công chúa tiền triều bị bắt áp giải vào cung. Hoàng hậu nương nương cần phải đi xem.”
Ta mới buông lỏng ta ôm mẫu hậu, có cung nữ đi tới, nói những lời y hệt kiếp trước.
Ta trùng sinh trước một ngày, đã không còn cách nào ngăn Hạ Lan Ninh vào cung.
Nhưng không sao…
Lần này dù thế nào ta cũng sẽ bảo vệ mẫu hậu thật tốt.
Còn có… báo thù!
Mẫu hậu nhìn cung nữ, nói lời y hệt kiếp trước, bà lắc đầu: “Bổn cung không đi, bổn cung phải ở đây chăm sóc công chúa, ngươi bẩm báo với bệ hạ, để cho ngài một mình…”
“Con đi thay mẫu hậu.”
Không đợi mẫu hậu mở miệng, ta nhanh chóng mở miệng trước, bất chấp người còn nóng sốt, nhanh chóng xốc chăn lên.
“Sao có thể được? Thân thể con còn yếu, thái y bảo con phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Mẫu hậu có ý ngăn trở, bà chỉ quá lo lắng cho ta.
Càng khiến ta đau lòng hơn.
Mẫu hậu tốt như vậy phụ hoàng không biết quý trọng, lại bị hoàng thúc ba phen mấy bận làm nhục. Dáng vẻ dịu dàng như nước, tính tình lại quyết liệt mạnh mẽ, không chịu nỗi nhục nhã mới lựa chọn tự sát.
Quá đau đớn…
“Mẫu hậu, con rất muốn nhìn thử dáng vẻ của vị công chúa này. Đi nhìn một chút rồi quay lại liền.”
Ta kéo áo choàng lên. Bất chấp thân thể bệnh tật, vội vàng chạy ra ngoài.
Chỉ mong mọi thứ vẫn còn kịp.
Hạ Lan Ninh bị đưa đến cung điện của phụ hoàng, có trọng binh trông coi, ta chạy đến vừa hay phụ hoàng đang mở ra cửa lớn cung điện.
Hạ Lan Ninh rất đẹp, lúc trước nổi tiếng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Xinh đẹp không gì sánh được, một cái nhíu mày, một nụ cười đều toát ra vẻ quyến rũ, khiến cho người khác hận không thể chết chìm trong ánh mắt nàng ta, trở thành đồ chơi trong tay nàng.
Cũng như lúc này.
Phụ hoàng vừa mở cửa, Hạ Lan Ninh ngồi trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy vệt nước mắt, cằm hơi ngẩng lên, mặt mũi tràn đầy quật cường nhìn chằm chằm người trước mặt.
Dáng vẻ khuynh thành, liếc nhìn một cái đã câu mất nhân tâm.
Phụ hoàng giật mình.
Mắt nhìn Hạ Lan Ninh trước mặt tràn đầy kinh diễm.
Trong lòng ta cười lạnh, chỉ vì một túi da mà vứt bỏ thê tử kết tóc, thậm chí không cần ngôi vị hoàng đế, thế nhân đồn đại là một giai thoại phong lưu, ta lại cảm thấy buồn nôn.
Ta nhìn long ỷ ngay trong điện.
Nếu như ông ta vì tình yêu cam nguyện từ bỏ tất cả, không cần ngôi vị hoàng đế.
Sao ta không thể ngồi lên đó?
Lòng ta đã quyết.
Ta nhanh chóng đi đến bên cạnh Hạ Lan Ninh, sau đó nhìn phụ hoàng còn đang sững sờ, nhẹ giọng nói: “Không biết phụ hoàng muốn xử trí dư nghiệt tiền triều như thế nào?”
3
Ta đang nhắc nhở ông ta.
Hạ Lan Ninh không chỉ là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mà còn là dư nghiệt tiền triều.
Bạo quân tiền triều hoang dâm vô đạo, khiến dân chúng lầm than, khởi nghĩa nổi lên khắp nơi để đả đảo chính sách tàn bạo, mong muốn dân chúng trong thiên hạ có một thời đại thái bình thịnh thế.
Cuối cùng Hoàng gia gia đã giành chiến thắng, thành lập nên vương triều Đại Chu.
Có lẽ bởi vì quanh năm chinh chiến vất vả khiến thân thể suy kiệt, đăng cơ được vài năm đã buông tay nhân thế.
Phụ hoàng ta lại trổ hết tài năng, nổi bật nhất trong đám huynh đệ, dựa theo tài năng và thủ đoạn của bản thân, vất vả đủ đường mới leo lên được ngôi vị hoàng đế.
Cho nên chỉ cần là người liên quan đến tiền triều. Đều bị dân chúng trong thiên hạ thống hận.
Sau khi phụ hoàng nghe được lời của ta, cũng hồi thần lại. Ho nhẹ hai cái mới chịu dời ánh mắt về phía ta.
“Dao Chi, dư nghiệt tiền triều tuy đáng hận. Nhưng nàng cũng chỉ là một cô nương yếu ớt, hoàng thất chúng ta nhân từ, cần chi đuổi cùng giết tận một cô nương yếu đuối?”
Nghe phụ hoàng nói lời này ta chỉ muốn cười.
Hạ Lan Ninh là công chúa nhỏ tuổi nhất tiền triều, lại được bạo quân sủng ái, e rằng được nuôi dưỡng cưng chiều đến tận trời, theo như tính tình của phụ hoàng nàng ta, không coi thái giám cung nữ là người, cứ tùy ý sát hại.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng không biết trên tay dính bao nhiêu máu tươi của người vô tội.
Cho nên nàng ta mới bị thế nhân coi là hồng nhan họa thủy.
Đế vương không thể bị tiêm nhiễm những chuyện như vậy.
Nếu không uy nghiêm nhiều năm gây dựng, trong một phút sẽ bị phá vỡ.
Chỉ là sống lại một đời, ta sẽ không xúc động tranh luận với phụ hoàng, dù sao hành động lần này cũng không có ý nghĩa gì.
Vì thế trước khi phụ hoàng đưa ra quyết định, ta tạm thời “bảo vệ” Hạ Lan Ninh trước mặt thái giám cung nữ.
“Phụ hoàng nói có lý, chỉ là thân phận nàng đặc biệt, lại là thân nữ nhi, nếu không xử lý tốt, trong triều sẽ rung chuyển bất an."
Ta chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Lan Ninh.
Nàng ta mặc một bộ quần áo rách nát, để lộ làn da và xương quai xanh, giống như một con hồ ly tinh muốn hút não người, bị mê hoặc trong im lặng.
Cho nên ta nhanh chóng cởi áo choàng khoác cho nàng ta, sau đó che phủ nàng ta vô cùng chặt chẽ, đảm bảo không lộ ra chút da thịt nào.
“Công chúa chịu ủy khuất rồi, cũng không biết là tên nô tài nào cho ngươi mặc quần áo như thế này, đến cả kỹ nữ thanh lâu mặc vào còn cảm thấy xấu hổ.”
Ta giả bộ tức giận.
Nhìn thấy sắc mặt Hạ Lan Ninh thay đổi, ta nhanh chóng kéo nàng ta đến bên cạnh.
“Phụ hoàng, hay là để Hạ Lan Ninh ở cung của ta. Có ta trông chừng sẽ không có ai ức hiếp nàng, cũng không có ai dám tiếp cận nàng.”
Đây là biện pháp xử lý tốt nhất.
Đều là nữ tử, đám đại thần sẽ không cần lo lắng ta bị Hạ Lan Ninh mê hoặc.
Mà có ta che chở, người trong hậu cũng sẽ không dám ra tay với nàng ta, có thể dẹp yên không ít phong ba, còn có thể giữ người bên cạnh tự mình theo dõi.
Tất nhiên phụ hoàng không có cách nào cự tuyệt.
Chẳng qua là dường như Hạ Lan Ninh không muốn, vốn là công chúa vong quốc. Một khi đã từ trên cao ngã xuống, nếu có thể được đế vương yêu thích, lại có thể lên cao, trở thành người trên vạn người.
Cho nên nàng không muốn theo ta. Ánh mắt chứa đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào phụ hoàng, ý đồ khiến ông ta mềm lòng thay đổi quyết định.
Ta lập tức phủ một tầng sa mỏng lên đầu nàng.
“Vì ngăn ngừa người khác nghị luận, công chúa vẫn nên che mặt.”
Che mặt sẽ không thể quyến rũ người khác.
Nếu không suy nghĩ cho đại cục, ta thật sự muốn hô hào mọi người tới nhìn.
Nhìn một đế vương không có não trông như thế nào!
4
Buổi chiều đầu tiên Hạ Lan Ninh đến cung điện của ta.
Vị phụ hoàng trong đầu toàn chuyện nam nữ kia của ta vẫn như trước không cách nào cưỡng lại mỹ mạo của Hạ Lan Ninh. Nửa đêm trèo tường ý đồ nhìn trộm tuyệt thế giai nhân.
Đã có vết xe đổ kiếp trước.
Ta hiểu ông là người như thế nào, tất nhiên cũng biết ông sẽ làm ra hành động gì.
Cho nên khi ông lén vào cung điện, chuẩn bị mở cửa phòng Hạ Lan Ninh.
Một đám cung nữ thái giám từ bốn phía vọt ra, một đám người đem theo đèn đuốc sáng loáng, chiếu sáng tâm tư xấu xí của phụ hoàng.
“Phụ hoàng, sao người lại ở chỗ này?”
Lúc ta dẫn người vọt ra, trên mặt phụ hoàng khó chịu, vẫn chỉ có thể cắn răng nói ta sắp xếp ổn thỏa.
Dù sao ta chủ động nói bảo vệ Hạ Lan Ninh, hôm nay có người lén lút đến gần sương phòng của nàng ta, ta lập tức phái người bắt lại. Vô cùng xứng đáng với nhiệm vụ.
“Lần trước ngươi rơi xuống nước, thân thể chưa khỏe. Phụ hoàng lo lắng nên mới đến thăm ngươi.”
Trước mặt mọi người đương nhiên đế vương phải giữ thể diện.
Cho dù đang đứng trước cửa khuê phòng công chúa tiền triều, còn có thể mặt không đổi sắc nói dối, mượn chuyện phụ từ tử hiếu để lấp liếm chuyện này.
Làm sao ta có thể để ông ta được như ý?
Cho nên chuyện đế vương nửa đêm muốn lén lút vào khuê phòng của công chúa tiền triều đã lan truyền khắp kinh thành, thậm chí ồn ào xôn xao.
Thanh danh đế vương xem như bị hủy một nửa.
Rất nhiều dân chúng bắt đầu lo lắng, đế vương dây dưa không rõ với công chúa tiền triều, thiên hạ chỉ mới thái bình vài năm, không lẽ lại sắp thay đổi nữa sao?
Trong thời gian ngắn lòng người trở nên hoang mang.
Tất cả mọi người đều lo lắng tương lai của vương triều.
“Đều là người hoàng thất, tại sao công chúa lại không thể tham dự triều chính?”
Ta nhìn bàn cờ, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Từ xưa đến nay, hậu cung không được can chính.
Nhưng nếu trong tay nắm thực quyền, mấy lời này cũng chỉ là một câu nói mà thôi, sẽ không có tác dụng gì.
Trời sáng choang…
Ta quay đầu nhìn cung nữ thiếp thân bên cạnh: “Sai người bí mật mời Chu Hoài vào cung, nói bổn công chúa có việc tìm hắn.”
Chu Hoài là con nuôi của hoàng thúc Chu Sở.
Về phần tại sao lại là con nuôi, là vì hoàng thúc kia của ta từng ái mộ mẫu hậu, vì thế làm ra một số việc hoang đường, khiến cho mẫu hậu chán ghét, tình nghĩa thanh mai trúc mã nhiều năm cũng không cần.
Mà mẹ đẻ Chu Hoài, dáng vẻ giống mẫu hậu ta đến bảy phần.
Ngày Chu Sở gặp mẹ đẻ Chu Hoài là lúc nàng đang khó sinh, bởi vì dung mạo có mấy phần tương tự đó, hắn ta liền đem Chu Hoài còn trong tã lót về vương phủ.
Con nuôi nhất định chịu đủ bắt nạt.
Cho nên hắn cần một cơ hội, một cơ hội bước lên trời, cơ hội trở thành người trên người. Mới có thể rửa sạch khuất nhục phải chịu nhiều năm.
“Công chúa muốn lợi dụng ta lật đổ nghĩa phụ?”
Sau khi Chu Hoài nghe xong lời ta nói, trên mặt cũng không có nhiều kinh ngạc, chẳng qua là hứng thú nhìn ta chằm chằm.
Ta cũng nhìn hắn.
Chu Sở là một kẻ bệnh hoạn, rõ ràng là một đứa con trai lại nuôi dưỡng như con gái.
Cho nên thuở nhỏ Chu Hoài chỉ được mặc quần áo màu trắng, bị các huynh đệ khác cười nhạo, trong lòng không biết ôm bao nhiêu hận.
Lúc trước chưa từng cùng xuất hiện. Ta từng nghe nói nhưng cũng không ra tay giúp đỡ.
Dù sao cũng là chuyện nhà người ta, lại liên quan đến danh dự của mẫu hậu, phụ hoàng mượn cơ hội nhắc nhở hai lần đều không có kết quả, ta cũng từ bỏ ý nghĩ này.
Chỉ là bây giờ, Chu Hoài sẽ là trợ thủ tốt nhất của ta.
“Lật đổ hoàng thúc, vương vị của hắn sẽ cần người kế thừa.”
Bởi vì lợi ích mới tụ họp, dứt khoát nói thẳng ra.
“Công chúa làm sao bảo đảm một đứa con nuôi như ta có thể kế thừa vương vị của nghĩa phụ?”
Nụ cười trên mặt Chu Hoài biến mất, tuy không nói thẳng ra nhưng trong mắt hắn vẫn có vài phần kích động.
Ta có thể cho hắn thứ hắn muốn nhất, tất nhiên hắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của ta.
Cho nên ta đưa viên cờ trắng trong lòng bàn tay cho hắn, nắm chặt tay hắn, để cho hắn nhìn thấy kiên định trong mắt ta.
“Nếu ta có thể bảo đảm thì sao?”
Hắn im lặng một lúc, cầm ngược lại tay của ta.
“Vậy thì hợp tác vui vẻ.”