Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
1.
Ta là người xuyên không.
Ta xuyên đến một thế giới khác, không có cái gọi là bàn tay vàng.
Ta đợi ở bãi đá cạnh sườn núi bên ngoài thành Trường An ba ngày.
Trên người không có gì, lại không có kỹ năng gì đặc biệt, vào thành với trang phục kì quái như thế này đương nhiên sẽ bị người khác xem là yêu quái.
Ta suýt chút nữa c/h/ế/t đói ở bãi đá cạnh sườn núi, cũng may lúc đó ta gặp phu quân.
Chàng sống trên núi gần đó, mỗi ngày sinh sống bằng việc săn bắn.
Chàng đưa ta về nhà, còn săn cho ta một con gà rừng, cứu lấy người gần như rơi vào tuyệt vọng là ta.
Phu quân không thích nói chuyện, chàng sống trên núi một mình.
Để trả ơn cứu mạng, ta giặt giũ nấu cơm cho chàng.
Ngày qua ngày như vậy, hai ta bắt đầu nảy sinh tình cảm.
Dù sao thì ta không thể quay trở về thế giới của mình nữa rồi, thế nên ta chấp nhận số phận.
An tâm ở lại thế giới xa lạ này.
Trong hoàn cảnh vừa xa lạ vừa cô đơn, phu quân có ý với ta, mà ta cũng có tình cảm với chàng.
Cho nên bọn ta thành thân ngay trong nhà tranh.
Chàng hứa đời này kiếp này sẽ đối xử với ta thật tốt.
Nhưng nếu ta xuyên qua được, chắc chắn người có thể xuyên qua không chỉ có mình ta.
Nghe đồn, Tam tiểu thư Lâm Nguyệt của phủ Thừa tướng trong thành Trường An sau khi rơi xuống nước đột nhiên trở nên thông minh, không chỉ tỏa sáng trên hội thơ mà còn dễ dàng ngâm được một bài thơ lưu danh thiên cổ.
Tiểu hầu gia kinh tài tuyệt diễm ái mộ nàng ta, Tam hoàng tử tôn quý cũng ngày ngày kề cạnh nàng ta.
Ngay cả Vinh Vương điện hạ phóng đãng, không thích trói buộc chỉ yêu mỹ nhân cũng bỏ cả rừng hoa, trong mắt chỉ còn Tam tiểu thư.
Khi đó ta đã biết.
Nếu thế giới này có nữ chính thì vị Tam tiểu thư kia chắc chắn là nhân vật nữ chính tỏa hào quang khắp nơi.
Nhưng những chuyện này không liên quan đến ta.
Ta chỉ muốn ở bên cạnh phu quân, cứ như vậy trải qua cuộc sống bình yên là được.
2.
Thành thân được ba tháng.
Phu quân lên núi đi săn bị thương, ta bảo chàng vào thành tìm đại phu, chàng lại nói phí khám bệnh trong thành rất đắt, khuyên thế nào cũng không chịu đi.
Hết cách, ta chỉ có thể cõng sọt lên núi hái chút thảo dược.
Ta vừa lên núi thì bắt gặp Tam tiểu thư Lâm Nguyệt nằm hôn mê trong rừng cây.
Phong thái của nàng ta yểu điệu, đuôi mắt có một nốt ruồi đỏ.
Ấn kí rõ ràng như vậy, ta vừa nhìn đã nhận ra nàng ta.
Đều là người xuyên đến, dù sao ta không thể thấy c/h/ế/t không cứu được.
Ta đưa nàng xuống núi, chăm sóc ba ngày.
Lâm Nguyệt tỉnh lại.
Nàng ta nói ta là ân nhân cứu mạng của nàng, còn nói đích tỷ trong phủ ghen ghét nàng ta thế nào, nhân lúc nàng ta ra khỏi thành rồi ra tay độc ác với nàng ra sao.
Nàng ta đưa cho ta một khối ngọc bội.
Nàng ta nói ơn cứu mạng không thể không báo đáp, nếu như ngày sau ta gặp phải chuyện gì thì có thể mang khối ngọc bội này đến tìm nàng ta.
Mấy ngày Lâm Nguyệt ở đây, vì để không ảnh hưởng đến thanh danh khuê môn quý nữ nên phu quân ta lên rừng đi săn.
Trong nhà tranh cũ nát chỉ còn lại ta và Lâm Nguyệt.
Có lẽ vì đều là người hiện đại nên ta và nàng có rất nhiều chủ đề chung, hơn nữa còn có cảm giác tiếc nuối vì không gặp nhau sớm hơn.
“Nhu Nương, nếu như ngươi đồng ý thì ngươi có thể về phủ Thừa tướng với ta. Ta đảm bảo cả đời này ngươi sẽ được sống trong vinh hoa phú quý.”
Lâm Nguyệt khuyên nhủ ta rời đi cùng nàng ta.
Nhưng ta không muốn.
Ta biết nàng là nữ chính của thế giới này, đương nhiên nàng ta sẽ vướng vào đấu tranh quyền lực và dây dưa tình cảm này nọ.
Trong quá trình này chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị thương.
Ta chỉ là một người bình thường, chỉ muốn một cuộc sống bình thường.
Cho dù ở trong một túp lều tranh thì sống hạnh phúc với phu quân vẫn là chuyện mà ta muốn làm nhất.
Hơn nữa, lần này ta cứu nàng chỉ là tiện tay mà thôi.
Sau khi Lâm Nguyệt rời đi, ta không gặp lại nàng ta thêm lần nào.
Vốn cho rằng cuộc gặp gỡ với nữ chính này chỉ là bèo nước gặp nhau, không ngờ lần nữa nhận được tin tức của nàng ta cũng là khi phu quân ta mất mạng.
3.
Thi thể phu quân ta bị ném ở bãi tha ma.
Nghe nói phủ Vinh Vương chê chàng xúi quẩy nên ném chàng vào bãi tha ma ngay trong đêm, thậm chí còn chẳng đắp nổi cho chàng một manh chiếu.
Phu quân đáng thương của ta cứ như thế mà phơi thây nơi hoang dã.
Ban đêm, ta mang theo đèn lồng, từng bước từng bước đi vào bãi tha ma.
Trên đất đều là thây người, cảnh vật hoang tàn.
Có một số thi thể vẫn còn mới, hai mắt trợn trừng, c/h/ế/t không nhắm mắt.
Có một số chỉ còn x/ư/ơ/n/g trắng, tỏa ra mùi hôi thối vô cùng khó ngửi.
Ta che miệng mũi, cố gắng đẩy những thi thể này ra.
M/á/u đặc dính lấy tay ta, ta cố nén sự buồn nôn, tìm gần nửa canh giờ mới thấy phu quân đáng thương của mình.
Ta gần như không nhận ra chàng.
Trên mặt chàng có một vết d/a/o dài, m/á/u tươi đông lại trên mặt, không nhìn rõ diện mạo thường ngày.
Bên hông cũng bị ch/é/m một đao, m/á/u nhuộm đỏ áo trong ta làm cho chàng, vết thương trí mạng là vết thương ở tim.
C/h/ế/t không nhắm mắt.
Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu được, vì sao Tam hoàng tử lại ra tay độc ác như vậy?
Rõ ràng… Phu quân ta chỉ là một hộ viện bình thường.
Ngay cả đ/a/o bên hông chàng cũng chưa từng rút ra, chàng chỉ đứng ở một góc hẻo lánh trong viện tử mà vẫn bị Tam hoàng tử g/i/ế/t c/h/ế/t tại chỗ.
Câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân khiến toàn bộ thành Trường An xôn xao.
Hắn ta nói:
“Vinh Vương dám làm Nguyệt Nhi bị thương dù chỉ một chút, bản hoàng tử sẽ khiến cả phủ Vinh Vương chôn cùng!”
Có lẽ vì để lời uy hiếp thêm chân thật nên Tam hoàng tử mới dùng bảo kiếm vua ban nhắm vào phu quân ta.
Một kiếm làm mặt chàng bị thương.
Hai kiếm cắt ngang eo chàng.
Kiếm cuối cùng đ/â/m xuyên qua tim phu quân.
Phu quân trung thực trung hậu của ta cứ như vậy c/h/ế/t không rõ ràng, để lại một mình ta.
Thế nhân đều cảm thán chuyện Tam hoàng tử làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng chẳng một ai đau lòng cho phu quân của ta.
Thế gian này bất công đến nhường nào.
4.
Ta ném đèn lồng trong tay đi, dùng hết sức lực mới cõng được phu quân lên.
Chàng vốn là người khỏe mạnh, ta cõng chàng đi ba bước lại phải dừng lại nghỉ một chút.
Đi mãi đến sáng, khi tia nắng đầu tiên chiếu lên khuôn mặt, ta mới cõng chàng về đến bãi đá bên sườn núi.
Ta thật sự không còn sức nữa.
Hai chân ta run rẩy, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi dù chỉ một bước.
Ta vốn muốn cõng chàng về nhà, nhưng dốc núi quá cao, ta không thể đưa chàng về được.
Ta lấy tất cả bạc trên người ra, khẩn cầu người qua đường có thể giúp ta một tay.
Thế nhưng sau khi những người kia thấy phu quân ta thì đều sợ đến mức vội vàng lùi về sau.
Người gan lớn hơn lại có ý xấu.
Cướp bạc của ta thì thôi đi, còn mắng chửi phu quân ta.
Mắng chàng dọa sợ bọn họ.
Nói phu quân ta chính là chó săn của Vinh Vương, bắt nạt Tam tiểu thư lá ngọc cành vàng của phủ Thừa tướng người ta, c/h/ế/t cũng đáng đời.
“Chó săn mà thôi, để hắn phơi thây nơi hoang dã đi. Tam hoàng tử vẫn còn từ bi đấy, lẽ ra nên để hắn mục x/ư/ơ/n/g mới đúng.”
“Chỉ là một hạ nhân mà thôi.”
“Hạ nhân hay không không quan trọng, c/h/ế/t thì c/h/ế/t thôi.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy chàng không quan trọng.
Nhưng chàng lại là phu quân quan trọng nhất với ta, là người ta yêu quý nhất ở nơi này, là phu quân cả đời này ở bên cạnh ta.
Chàng rất quan trọng.
Nước mắt ta đã khô cạn, ta chỉ có thể dùng hai tay, từng chút từng chút đào hố đất.
Hết cách rồi.
Ta thật sự không có cách nào đưa phu quân ta về nhà cả, chỉ có thể ch/ô/n chàng ở nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Hai tay ta đào hố, đôi tay để thêu thùa mà giữ gìn vô cùng cẩn thận lúc này nhuốm đầy m/á/u và bùn đất, nhìn vô cùng xấu xí.
Những người đi ngang qua không khỏi sợ hãi, có lẽ không thể nhìn được nữa nên có người đưa cuốc đất trong tay cho ta.
Ta quỳ xuống, cảm tạ đại ân đại đức của họ.
Ta đào một ngày một đêm mới đào được một cái hố to.
Ta dùng hết sức lực đặt phu quân vào trong đó, có thể do động tác hơi mạnh nên đã làm rơi một cây trâm từ trong tay áo chàng.
Là cây trâm bằng bạc xinh đẹp.
Trên cây trâm có khắc mấy chữ:
Tặng nương tử Nhu Nương của ta.
Ta cầm trâm, lại lần nữa khóc không thành tiếng.
Phu quân không thích nói chuyện của ta đến cuối cùng vẫn nhớ về nương tử hay giận dỗi là ta.
Thỉnh thoảng chàng sẽ tặng ta vài thứ gì đó.
Mấy ngày trước ta thuận miệng nhắc đến trâm bạc.
Nên lúc này cây trâm đã xuất hiện trước mặt ta.
Trâm bạc được chế tác tinh xảo, nhìn qua đã biết tốn không ít ngân lượng.
Chỉ cần là thứ ta muốn, chàng đều nguyện ý mang về cho ta.
Ta cố nén nước mắt, xúc từng lớp đất đắp lên mặt phu quân.
Lại một buổi tối trôi qua.
Cuối cùng ta đã đắp xong mộ cho phu quân, trên bia mộ là dòng chữ xiêu vẹo ta tự tay khắc, nhưng ta sẽ mãi mãi không quên người nằm bên trong ngôi mộ này.
5.
Cạn kiệt sức lực, ta không chịu nổi nữa mà hôn mê bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại ta thấy bản thân đang ở một nơi vô cùng xa lạ.
Màn che bằng lụa, giường ngọc gối mềm, không có chỗ nào không tinh xảo.
Ta đang định ngồi dậy thì có một bàn tay trắng như ngọc giữ ta nằm yên.
“Cơ thể ngươi vẫn còn suy yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Ta nhìn về phía phát ra âm thanh, cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mắt. Khuôn mặt như hoa, phong thái yểu điệu, ở đuôi mắt là một nốt ruồi đỏ, chỉ cần mỉm cười đã thấy khuynh thành.
“Tam tiểu thư?”
Ta gọi nàng ta một tiếng, dường như nàng ta vẫn còn nhớ ta là ai. Nàng ta ngồi trên giường kéo tay ta, trong mắt là ý cười không che giấu.
“Hôm kia ta gặp phải người xấu, mẹ nói ta ra chùa Ngọc An ngoài thành thắp hương bái phật đuổi xui xẻo. Ai ngờ lúc về lại thấy ngươi ngã bên cạnh một ngôi mộ nên ta vội vàng đưa ngươi về đây.”
Nàng ta vẫn tốt bụng như trong quá khứ.
Nhưng tâm trạng của ta lại không như một năm trước được.
Ta tự nhiên rút tay lại, thuận theo lời nàng mà hỏi:
“Chuyện của Tam tiểu thư ở phủ Vinh Vương là sao vậy?”
Nàng ta à một tiếng, dường như có hơi tức giận.
Sau đó bắt đầu kể lể với ta:
“Vinh Vương là người có lòng tham không đáy, ta không may trúng kế của hắn. Không ngờ hắn lại to gan giam lỏng ta ở trong phủ, cũng may Tam hoàng tử hắn… hắn đã cứu ta.”
Nói đến Tam hoàng tử, vẻ mặt Lâm Nguyệt có hơi e thẹn.
Ta gật đầu, cố gắng đè nén cảm giác chua xót trong lòng. Ta ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyệt đang vui tươi hớn hở:
“Ta nghe qua rồi, nghe nói Tam hoàng tử giận dữ vì hồng nhan mà g/i/ế/t một hạ nhân canh gác ngoài cổng viện của phủ Vinh Vương.”
Lâm Nguyệt nhún vai, vẻ mặt không mấy quan tâm.
“Đúng vậy.”
“Vinh Vương là người như vậy thì thị vệ hay hạ nhân bên cạnh hắn ta chắc chắn cũng không phải người tốt lành gì, g/i/ế/t thì g/i/ế/t thôi, toàn bộ người trong thành Trường An đều nói Tam hoàng tử đang trừ hại cho dân đó.”
G/i/ế/t… Thì g/i/ế/t thôi?
Trái tim ta không ngừng đau nhức.
Rõ ràng phu quân ta chỉ muốn kiếm chút bạc nuôi sống gia đình, chàng chưa từng làm gì nên tội, chàng chỉ đứng ở cửa biệt viện, làm hộ vệ canh gác viện cho người ta.
Sau đó chàng bị Tam hoàng tử g/i/ế/t.
Phu quân lập tức thành chó săn xấu xa trong miệng toàn bộ người dân thành Trường An.
C/h/ế/t chưa hết tội.
Dù sao cũng là Tam hoàng tử vung kiếm.
Nhân vật tôn quý như vậy, vì nữ nhi tôn quý của Thừa tướng mà g/i/ế/t một hạ nhân không biết danh tính.
Sẽ không có ai để ý.
Nhưng ta lại… Hận.
Xem thêm...
Bình luận truyện