7.
Chín giờ tối, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, tất cả mọi người rời khỏi phòng học.
Mà tôi vẫn phải giải quyết những vấn đề khó khăn này. Linh hồ sau khi tu hành trưởng thành lịch kiếp mới có thể thành thần.
Đồng Lan và tôi giống nhau như đúc, Đồng Lan chính là kiếp số của tôi.
Trong thời gian này, tôi sẽ tìm hiểu tất cả các loại kiến thức của con người. Bởi vì cô ấy chỉ có một chấp niệm, đó là hy vọng ba mẹ cô có thể sống những ngày tốt đẹp.
Mà những thứ này, tôi vốn chỉ cần thi triển chút pháp thuật là có thể làm được. Nhưng nếu tôi thật sự làm như vậy, đó chính là trái với thiên đạo.
Thiên đạo không cho phép tôi tồn tại, thì cũng sẽ không cho phép người nhà Đồng Lan trải qua cuộc sống tốt.
Cho nên tôi muốn lấy thân phận này, giúp cho ba mẹ cô ấy được sống những ngày tháng tốt lành.
Sau khi học xong, tôi nhìn đồng hồ: "Chín giờ rưỡi.”
Lúc này mới chậm rãi đi về phía phòng âm nhạc. Đi được một nửa, một tiếng bước chân rất nhỏ khác vang lên.
Tôi rũ mắt xuống, bước chân nhanh hơn. Không mất nhiều thời gian để tôi thoát khỏi tiếng bước chân đó.
Tôi trốn trong bóng tối nhìn người đó, cậu ta hết nhìn đông rồi lại nhìn tây để tìm tôi. Mặt cậu ta vừa hay hướng về phía tôi, là Trương Lệ.
Đây cũng là niềm an ủi duy nhất của cô ấy tại ngôi trường này. Tôi từ phía sau vỗ vai cậu ta một cái: "Cậu đang tìm tôi?"
Trương Lệ bị dọa nhảy dựng lên. Vừa thấy là tôi, cậu ta mới yên lòng. Tiếp theo cậu ta khẩn trương kéo tay tôi, lắc đầu với tôi nói: "Lan Lan, cậu đừng đi. Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, thầy Vu không phải người tốt. Hẹn cậu vào lúc này nhất định không có ý tốt.”
“Cậu không tin tớ sao?”
8.
Tôi nghĩ đến người thầy đeo kính gọng vàng lúc ban ngày, là một người nhã nhặn.
Theo lời của Trương Lệ thì đây không phải lần đầu tiên hắn tìm Đồng Lan. Thấy tôi có chút mê mang, Trương Lệ thở dài mới nói: “Thầy giáo kia hình như từng d âm ô một cô gái xinh đẹp, sau đó dẫn đến cô gái kia phải nghỉ học.”
“Cậu đẹp như vậy, thầy Vu nhất định muốn q uấy r ối cậu.”
D âm ô? Tôi nhướng mày, cười cười nhìn về phía cậu ta: "Nhưng làm sao cậu biết thầy Vu tìm tôi?"
Trương Lệ ấp úng nói: "Hôm nay lúc tớ đi tìm cậu đúng lúc nhìn lén thấy thầy ấy nhét tờ giấy cho cậu.”
“Lan Lan, cậu đừng nóng giận, mặc dù làm như vậy có chút không đạo đức, nhưng tớ không thể nhìn cậu nhảy vào hố lửa được.”
Cậu ta chặn trước mặt tôi, dang hai tay ra, dáng vẻ cố chấp. Rất có thể nếu tôi không đáp ứng cậu ta, cậu ta sẽ cưỡng chế mang tôi đi.
Tôi nhìn về phía phòng nhạc. Lớp học âm nhạc tắt đèn, nhưng tôi thấy rõ hình dáng của một người đàn ông.
Từ khi tôi gặp Trương Lệ, thân ảnh này liền không nhúc nhích. Dường như đang đợi người.
Tôi thu hồi tầm mắt, cúi đầu nói với Trương Lệ: "Được, tôi nghe lời cậu.”
Trương Lệ lúc này mới cười rộ lên: "Vậy cậu đi cùng tớ đi, bạn trai tớ đang chờ chúng ta ở cổng trường.”
“Có bạn trai tớ ở đây, Chu Nghi cũng không dám tìm gây phiền toái cho cậu.”
Tôi gật đầu. Tôi đi cùng cậu ta ra ngoài, Trương Lệ liếc tôi một cái hỏi: "Lan Lan, ngày hôm qua sinh nhật tớ cậu nói sẽ tới, nhưng tại sao lại không tới?"
Bởi vì hôm qua Đồng Lan đã chet. Tôi cười với cô ấy: "Hôm qua tôi bị ngã, tỉnh lại đã cảm giác như đã quên gì đó, ngay cả tại sao mình lại ở đó cũng không biết. Sau đó, tôi liền trực tiếp về nhà.”
“Lệ Lệ, thật ngại quá, không thể tham dự sinh nhật của cậu.”
Trương Lệ nghe xong vẻ mặt lo lắng nhìn tôi, còn chuẩn bị bắt đầu sờ sờ gáy tôi. Tôi không thích người khác chạm vào, liền tránh đi.
Tay Trương Lệ cứng đờ, mới nhỏ giọng nói: "Cậu không sao là tốt rồi, lần sau cần phải cẩn thận một chút.”
Tôi gật đầu.
9.
Bạn trai Trương Lệ lớn lên vô cùng cao lớn, nhìn cách ăn mặc không giống sinh viên.
"Bạn trai cậu không phải người của trường chúng ta?"
Trương Lệ kinh ngạc nhìn tôi: "Lan Lan, cậu làm sao vậy, không phải đã sớm biết rồi sao?"
“Tớ và anh ấy là yêu qua mạng mà.”
Tôi không đọc được phần ký ức này, chỉ cười ha ha nói: “Quên mất.”
Khi bạn trai Trương Lệ nhìn thấy tôi, thần sắc lại có chút kỳ quái.
“Lệ Lệ, cô ấy......”
Trương Lệ cau mày, liếc anh ta một cái nói: "Đồng Lan là bạn tốt của em, sao vậy, anh cũng bởi vì những lời đồn kia mà có thành kiến với cậu ấy sao?"
Anh ta giật mình, cúi đầu than thở: "Nếu không phải do tác phong bất chính của mình, thì lời đồn ở đâu ra.”
Những lời này đúng là có chút buồn cười. Cái gì mới tính là tác phong bất chính?
Đồng Lan cố gắng đi học, lúc rảnh thì phụ giúp gia đình, một khắc cũng không ngừng nghỉ.
Bất quá chính là bởi vì bộ dạng đẹp mắt khiến người ta ghen tị, lại làm cho đàn ông thèm nhỏ dãi, mới dẫn tới họa s át thân. Cái này, cũng gọi là tác phong bất chính?
Tôi nhìn về phía bạn trai Trương Lệ, cười nhạo một tiếng. Người này cũng rất hài hước. Trương Lệ kéo tay tôi xin lỗi nói: "Lan Lan, cậu đừng để ý, anh ấy chính là như vậy.”
Tôi lắc đầu, nhìn chằm chằm anh ta không nói gì. Ngay sau đó, Trương Lệ hỏi tôi: "Lan Lan, tớ nghe chú Ngụy nói cậu không đi làm ở quán bar nữa?"
Đi làm ở quán bar? Trong đầu tôi hiện lên một chỗ, là một nơi cực kỳ chướng khí mù mịt làm cho người ta ghê tởm.
Tôi nhìn Trương Lệ, trầm tư một hồi nói: "Tôi không đi. Tôi muốn tìm công việc khác, dùng đầu óc kiếm tiền.”
Trương Lệ "Phụt" một tiếng bật cười.
“Lan Lan, mặt mũi cậu cũng rất đẹp, cậu đã quên rồi sao, cho dù cậu có chăm học thế nào, thứ hạng cũng không tăng lên được."
“Bây giờ cậu lại nói với tớ cậu muốn dựa vào đầu óc để học tập?"
Trương Lệ như là đã quen nói những lời như vậy, và cậu ta cũng không cảm thấy có gì sai khi nói những điều đó.
Tôi lạnh mặt. Đồng Lan không thông minh sao?Nhưng trường trung học này rõ ràng là trường tốt nhất, điều này không phải nói rõ Đồng Lan thật sự có thực lực à.
Từ khi lên trung học đến nay, cuộc sống của Đồng Lan chỉ phủ một màu đen tối. Đoạn ký ức nặng nề cùng với áp lực đè lên vai khiến cô ấy chỉ có thể tự do ở cuối.
Trương Lệ kéo tay tôi, khổ sở khuyên tôi: "Cậu làm ở chỗ chú Ngụy, làm vài năm thôi thì cậu và ba mẹ cậu sẽ có cuộc sống tốt đẹp.
“Khi đó cậu sẽ được rời khỏi nơi này. Dù sao bây giờ cậu đến chỗ chú Ngụy còn có thể kiếm tiền.”
10.
Lúc về đến nhà, đã hơi muộn. Lúc ba trở về, mặc dù ông cố gắng nhịn nhưng tôi vẫn nhìn ra ông có gì đó không thích hợp.
"Ba, chân của ba làm sao vậy?"
Ba cố nén đau đớn nhìn tôi cười cười nói: "Không sao đâu, bị trật một chút thôi á mà.”
Tôi nhìn dấu giày trên quần, mím môi. Ba theo tầm mắt của tôi nhìn về phía ống quần, ông cuống quít vỗ hai cái.
“Ai, gió lớn quá, bụi bặm cũng nhiều.”
Tôi không vạch trần lời nói dối vụng về của ba. Ông ấy cẩn thận lấy từ trong túi áo ra một miếng bánh ngọt nhỏ đưa cho tôi: "Cầm lấy đi, đây là bánh ngọt, ăn rất ngon, con đem chia cho mẹ ăn cùng đi.”
Có lẽ là sợ tôi hỏi, ông xua tay: “Ba ăn rồi.”
Tôi cầm miếng bánh nhỏ, hình như nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang xin bánh.
Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra với ba. Mà kẻ biết làm loại chuyện hạ đẳng này chỉ có Chu Nghi, người tự cho là bản thân đã lăn lộn trong xã hội.
Nửa đêm, tôi đến nhà Chu Nghi. Cô ta ngủ rất say, tôi hiện ra bản thể, tát một cái vào mặt cô ta.
Trong nháy mắt cô ta bừng tỉnh, ôm mặt ngồi dậy. Thấy trên giường có một con hồ ly, cô ta hoảng sợ, há miệng mắng chửi: “Súc sinh ở đâu chui ra vậy?”
“Súc sinh?”
Một lực mạnh quấn lấy cổ của cô ta, cô ta còn không kịp suy nghĩ tại sao hồ ly lại nói tiếng người, đã bị lực trên cổ s iết ch ặt đến mức sắp t ắt thở.
“Cứu...... Cứu mạng.”
Mắt tôi bắt đầu đỏ dần. Cho đến khi cơn đau dữ dội từ trái tim kéo lý trí của tôi trở lại.
Tôi từ từ thoát lực.
Chu Nghi vuốt ngực, thở dốc. Tôi nắm lấy cổ áo cô ta, thì thầm vào tai cô ta: “Nếu còn gây phiền toái cho Đồng Cường, thì lần sau tao sẽ lấy m ạng mày.”
11.
Ngày hôm sau, Chu Nghi quấn một cái khăn lụa trên cổ. Sắc mặt cũng tương đối kém.
Thấy tôi nhìn chằm chằm mình, cô ta đi tới đá vào bàn của tôi một cái.
“Nhìn cái gì mà nhìn, mày là đồ chó, rác rưởi cũng không bằng.”
Tôi ngước mắt liếc cô ta một cái, cô ta bị dọa đến té trên mặt đất, ngón tay chỉ về phía tôi, miệng hét lên: “Hồ ly!”
Chờ đến khi cô ta kịp phản ứng thì phát hiện cả lớp đều nhìn về phía mình, chụm đầu ghé tai nghị luận sôi nổi.
Tôi cúi người, kéo cô ta đứng lên, vỗ vỗ bụi cho cô ta, dùng thanh âm không lớn không nhỏ vừa vặn có thể để cả lớp nghe thấy, nói: "Chu Nghi, cậu mới thua tôi một lần mà đầu óc đã hỏng rồi sao, nếu không đi gặp bác sĩ đi?"
Tiếng nói chuyện dần dần lớn hơn một chút.
“Đ iên rồi, ở đây làm gì có hồ ly?”
“Sẽ không phải mới thua một lần mà có bóng ma tâm lý chứ.”
“Nhưng cũng đúng, Chu Nghi ỷ vào mối quan hệ với những đại ca trong xã hội thường hay kiêu ngạo, bây giờ cũng biết cảm giác mất mặt rồi.”
Chu Nghi oán hận nhìn tôi, tôi chỉ cười cười với cô ta. Loại cảm giác bị cô lập, bị chỉ trỏ này là chuyện thường ngày của Đồng Lan.
Mà Chu Nghi lúc này chỉ mới bị một lần, mà đã nhịn không nổi rồi.
Tôi nhìn sự độc ác hiện lên trong mắt cô ta, bình tĩnh quay đi chỗ khác.
12.
Sau đó trong giờ học, tôi lại gặp thầy Vu. Lần này, anh ta vẫn không nói gì, chỉ nhét cho tôi một tờ giấy.
Nó cũng chỉ ghi thời gian và địa điểm: [Chín giờ tối thứ bảy, quán bar sau ngõ.]
Quán bar sau ngõ chính là quán bar Đồng Lan làm trước đó. Chuyện Đồng Lan làm việc ở quán bar chỉ có nguyên thân và Trương Lệ biết, tại sao anh ta lại biết?
Theo lý thuyết, Đồng Lan và tôi cộng lại đã lỡ hẹn hai lần, hoặc là hắn cứng rắn tới, hoặc là hắn buông tha.
Nhưng anh ta vẫn siêng năng dùng phương thức này hẹn tôi.
Điều này làm cho tôi hoài nghi, có phải thật sự anh ta chỉ là bởi vì Đồng Lan lớn lên xinh đẹp, nên nổi lên ý niệm quấy rối trong đầu với cô ấy hay không.
Hôm nay sau khi tan học, tôi vừa bước ra khỏi cổng trường, chưa đi bao xa đã có một đám người chặn tôi lại.
Trong những người này có Chu Nghi, một số tên côn đồ xăm mình, còn có Kỷ Bắc và bọn côn đồ đeo dây chuyền vàng sau lưng.
Kỷ Bắc ngậm điếu thuốc, nheo mắt. Chu Nghi đứng ở giữa, vẻ mặt uy nghiêm, dường như đã lấy lại được cảm giác cao cao tại thượng trước đây.
"Mày ở trong trường không phải rất lôi thôi sao?"
“Nào, các người tới tưới nước cho bé đáng thương một chút, mấy ngày nay bé đáng thương tính khí rất lớn, chỉ sợ là quá rảnh rỗi rồi.”
Đám cặn bã xã hội phía sau Chu Nghi xoa tay tới gần tôi. Kỷ Bắc rít mạnh một hơi, phun ra một vòng khói, lấy ra một túi bột màu trắng.
“Chơi thôi thì có gì vui, đồ chơi này tao cho tụi bây hưởng thụ một chút.”
Bột màu trắng này tôi đã từng thấy qua trong ký ức của Đồng Lan. Cô ấy đối với việc này rất kiêng kỵ, nội tâm rất hoảng hốt.
Như vậy xem ra, không phải là thứ thú vị gì. Tình cảnh bây giờ của tôi thật giống như cừu non đợi làm thịt, mà chung quanh đều là đồ tể mài d ao.
Nhưng ai nói tôi chính là cừu non?