[Zhihu] Nhà tôi rất giàu

Chương 2: Phần 2




5.

Xung quanh nhất thời yên tĩnh.

Tất cả mọi người mở to hai mắt, cằm cũng sắp rớt xuống rồi.

Trần Trân Trân và Hứa Bạch đứng tại chỗ, cả người cứng ngắc, bàn tay vươn ra cứ như vậy xấu hổ dừng lại trên không trung.

"Chị nhầm rồi.”

Nghe đến tên Trần Trác, Hứa Bạch nhíu mày, phản ứng đầu tiên.

Ai mà không biết, cậu ta và Trần Trác nổi tiếng không hợp nhau.

“Đúng rồi, đài truyền hình vừa rồi còn phỏng vấn chúng tôi, không phải mọi người cũng tới phỏng vấn sinh viên đại học Thanh Bắc sao?"

"Vị bạn học này, tôi đã nói rất rõ ràng, chúng tôi tới là để phỏng vấn hai trạng nguyên toàn tỉnh, hơn nữa tới phỏng vấn các bạn chính là khu đài truyền hình cấp huyện, còn chúng tôi là đài truyền hình cấp tỉnh."

Tất cả mọi người bị khiếp sợ tại chỗ, sắc mặt của Trần Trân Trân cùng Hứa Bạch đầy màu sắc.

Hai trạng nguyên toàn tỉnh!

Tôi nhìn về phía Trần Trác, không nghĩ tới tôi và cậu ấy lại đạt được số điểm như nhau.

Tình huống này rất hiếm.

Nữ phóng viên có chút không kiên nhẫn, nhìn về phía hiệu trưởng bên cạnh: "Hiệu trưởng Từ, thầy không nói cho hai học sinh kia biết hôm nay phải tiếp nhận phỏng vấn sao?"

Hiệu trưởng Từ sửng sốt nhìn về phía chủ nhiệm bên cạnh, chủ nhiệm lớp phục hồi tinh thần lập tức lôi tôi và Trần Trác ra khỏi đám người, cao giọng nói: "Ở đây, hai người bọn họ ở đây!"

Phóng viên kia nhìn thấy hai người chúng tôi ánh mắt liền tỏa sáng, lập tức bảo máy quay nhắm ngay chúng tôi: "Thật sự là tuấn nam mỹ nữ, các cậu không chỉ có thành tích học tập tốt, diện mạo cũng đẹp như vậy."

Nữ phóng viên ba hoa chích chòe, lúc này cổng trường lại lái vào mấy chiếc xe.

Cửa xe vừa mở ra, mấy người tranh nhau chạy tới, trận chiến kia cực kỳ giống các bác gái cướp trứng gà ở siêu thị.

Tôi và Trần Trác đối diện ống kính trả lời câu hỏi của phóng viên, liền thấy mấy người vọt về phía hai người chúng tôi.

Một người trong đó tiến lên trước một bước trực tiếp đẩy nữ phóng viên ra, nói với tôi: "Là bạn Tiền Đa Đa và bạn Trần Trác phải không, chúng tôi đến từ văn phòng tuyển sinh Thanh Hoa, chúng tôi đặc biệt hy vọng các bạn có thể đến trường chúng tôi học tập."

Giáo sư Bắc Đại không cam lòng rớt lại phía sau, vẻ mặt chờ đợi mỉm cười nói: "Bạn học, Bắc Đại chúng tôi đặc biệt mong bạn gia nhập, chỉ cần bạn nguyện ý đến Bắc Đại học tập, tất cả khó khăn của bạn chúng tôi đều có thể giúp bạn giải quyết."

“Mọi người nghĩ sai rồi, thành tích của Trần Trác tốt cái này chúng tôi đều biết, nhưng nhà Tiền Đa Đa nghèo như vậy, huống hồ cậu ta quanh năm nằm dười đáy, làm sao có thể là Trạng Nguyên Khoa Văn. "

Trần Trân Trân sốt ruột vội nói ra.

"Làm sao có thể tính sai được, thành tích vừa ra chúng tôi đã biết, bạn Tiền Đa Đa và bạn Trần Trác giống nhau, đều đứng thứ nhất toàn tỉnh với 702 điểm."

Giáo sư đại học Thanh Hoa cau mày nhìn cậu ta một cái, hiển nhiên có chút bất mãn với sự nghi ngờ này.

Giáo sư Bắc Đại giành trước một bước phản ứng lại, vỗ tay một cái vui vẻ nói: "Chỉ cần chăm chỉ học hỏi thì sẽ theo kịp, bạn học Tiền Đa Đa chúng tôi đang rất cần những nhân tài có tiềm năng vô hạn như bạn. Trong nhà nghèo không sao cả, Bắc Đại chúng tôi có thể miễn toàn bộ học phí cho bạn, chúng tôi cũng có thể xin học bổng quốc gia cho bạn, đảm bảo bạn không phải lo lắng."

"Đại học Thanh Hoa chúng tôi cũng có thể miễn học phí cho bạn, chỉ cần bạn có thể đến thì không thành vấn đề."

Buổi phỏng vấn tốt đẹp đã trở thành cuộc cạnh tranh quy mô lớn giữa hai trường.

Nữ phóng viên thích thú chụp đến quên cả trời đất, cao hứng nói điểm nóng tháng này của đài truyền hình nhất định có thể hot toàn mạng.

"Bạn học, nói chuyện đi, bạn chọn trường nào?"

“Tôi chọn Thanh Hoa."

Tôi không chút do dự, giáo sư Thanh Hoa cao hứng dậm chân, giáo sư Bắc Đại không cam lòng muốn hỏi tôi tại sao.

Ánh mắt kia, cực kỳ giống vợ cũ bị tên cặn bã vứt bỏ.

"Bởi vì bạn trai cũ của tôi đi Bắc Đại.”

Tôi mỉm cười nhìn về phía Hứa Bạch đứng ở một bên với vẻ mặt thất thần, mọi người nhất thời hiểu ra.

Giáo sư Bắc Đại theo tầm mắt của tôi, nhìn Hứa Bạch với ánh mắt mang theo vài phần u oán.

6.

Tôi được hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp vây quanh đưa hai chúng tôi ra khỏi cổng trường.

Hiệu trưởng vỗ vai tôi và Trần Trác thiếu chút nữa rơi lệ, nói hai chúng tôi đã mang lại vinh quang cho trường.

Tôi và Trần Trác đi ra cổng trường dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của phụ huynh và bạn học, bạn học vừa rồi châm chọc tôi nhất thời nhìn tôi trầm mặc, ánh mắt phức tạp nói không nên lời.

“Thi tốt thì thế nào, nghèo thì vẫn là nghèo. "

Chân chó bên cạnh hoa khôi trường lên tiếng.

Tôi cũng không đành lòng vạch trần biểu cảm mất tự nhiên cùng khóe miệng co giật của cậu ta khi nói những lời này, bộ dáng kia rõ ràng rất ghen tị nhưng nhất định phải chế giễu tôi, thật sự rất buồn cười.

“Đừng nói như vậy, nói không chừng Đa Đa có thể dựa vào tri thức thay đổi vận mệnh. "

Trần Trân Trân khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nếu không nhìn khóe miệng có chút cứng ngắc của cậu ta, thì trông cậu ta thật sự rất bình tĩnh.

“Cho dù tốt nghiệp từ Thanh Hoa thì thế nào, nói không chừng sau này còn phải làm công cho nhà Trân Trân nữa. "

Sự cứng ngắc trên mặt Trần Trân Trân thoáng dịu đi, sau đó nhìn tôi cười nói:" Cũng đúng, dù sao có một số người sinh ra đã ở vạch đích. "

Trần Trân Trân nói xong, một chiếc Maybach liền dừng ở trước mặt cậu ta, cậu ta vén tóc bên tai lên, động tác tao nhã nhìn mọi người nói: "Ba tớ tới đón rồi, tớ đi trước đây."

"Thật vất vả mới kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, mấy ngày nữa mọi người cùng nhau đến sơn trang nghỉ dưỡng nhà tớ chơi đi, tớ sẽ gửi địa chỉ vào trong nhóm, mọi người cùng nhau đến nha."

Nói xong cậu ta mở cửa lên xe, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của một đám bạn học ngồi lên Maybach rời đi.

"Thật hâm mộ Trân Trân nha, trong nhà có tiền lớn lên lại đẹp mắt thành tích cũng tốt, không giống một số người cho dù là Trạng Nguyên toàn tỉnh thì thế nào, tốt nghiệp xong đoán chừng cũng phải lăn lộn không ra trò gì."

Mọi người cùng nhau rời đi giữa tiếng kéo và dậm chân, không ai để ý rằng tôi đang đứng bên đường nhìn chiếc Maybach đã đi khuất, mặt âm u.

Nếu như tôi không nhận lầm.

Chiếc Maybach kia, hình như là xe của nhà tôi.

7.

Về đến nhà, còn chưa vào cửa thôn đã nghe thấy trước cửa thôn khua chiêng gõ trống một trận.

Ba và bà tôi kéo biểu ngữ đang đứng chờ ở cửa thôn, nhìn cái tên cực lớn của tôi trên biểu ngữ, ngón chân của tôi đã vẽ ra được một hình barbie ngộ nghĩnh trên mặt đất.

"Con gái ngoan, con thật sự là khiến cho ba con vẻ vang, Trạng nguyên toàn tỉnh nha!"

“Vừa rồi đài truyền hình tới thôn chúng ta phỏng vấn, uỷ ban thôn cũng phát tiền thưởng cho nhà chúng ta, nói rằng sẽ phát tin của con cho toàn tỉnh biết, một ngày ba lần một lần hai giờ phát sóng liên tục."

Ba tôi hưng phấn mà ôm lấy tôi, bàn tay to kiêu hãnh vỗ sau lưng của tôi, thiếu chút nữa làm tôi nôn hết thức ăn của bữa trưa ta.

Ba tôi nói cho tôi biết, ngay từ đầu ông ở trên mạng tra xét trường kỹ thuật nghề nghiệp Ngũ Đạo Khẩu thì tay đều run rẩy, khi trang tìm kiếm nhảy đến trang của đại học Thanh Hoa ông thiếu chút nữa sợ tới mức đập vỡ máy tính.

"Con gái à, ba đã chuẩn bị xong căn nhà ở Bắc Kinh cho con rồi, năm căn nhà ở trung tâm thành phố con cứ tùy tiện chọn ở."

Ba tôi vung tay lên trực tiếp đặt chìa khóa trước mặt tôi, nhưng bây giờ điều tôi quan tâm lại không phải cái này.

Tôi đi một vòng quanh biệt thự nông thôn cao bốn tầng nhà tôi, sau đó nhìn ba tôi hỏi: "Ba, chiếc Maybach màu đen trắng kia của ba đi đâu rồi?"

Ba tôi có vẻ hơi bối rối, suy nghĩ một chút rồi nhìn tôi nói: “Ba thấy dì Trần đi ra ngoài mua thức ăn bằng chiếc Mercedes-Benz kia sẽ nhanh hơn đi bộ, nên đưa chiếc đó cho dì ấy lái.”

"Làm sao vậy?”

Tôi nhíu nhíu mày, dì Trần là bảo mẫu nhà chúng tôi, lúc tôi còn chưa ra đời thì dì ấy đã làm việc ở đây rồi.

Năm xưa dì ấy ly hôn mang theo hai đứa con, hiện tại hai người anh trai kia đều có sự nghiệp thành công ở Mỹ nhờ nhà tôi chiếu cố.

Tôi hiểu rõ nhân phẩm của dì Trần, dì Trần là người rất nghiêm cẩn, một mình nuôi dạy hai đứa nhỏ rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đem xe cho mượn mà không hỏi nhà tôi.

“Ba, bây giờ dì Trần có ở nhà không?”

"Không, hai ngày trước dì Trần xin ba cho nghỉ phép để bay sang Mỹ thăm con trai của dì ấy."

Ba tôi dường như cảm nhận được có chuyện gì đó, ông lại mở miệng hỏi ngay lập tức.

“Con gái cưng, có chuyện gì sao?”

Tôi mím môi nhìn ba tôi, nói: "Ba, hôm nay con ở cổng trường nhìn thấy chiếc Maybach của nhà chúng ta."

Tôi đem tất cả mọi chuyện nói cho ba tôi biết, ba tôi nghe xong chỉ yên lặng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho dì Trần.

Dì Trần nói với ba tôi, hai ngày trước khi ra nước ngoài dì ấy đã đem chiếc Maybach kia đến salon ô tô 4S bảo dưỡng.

Bởi vì dì ấy đang ở Mỹ không về được, cho nên nhờ em trai mình giúp dì ấy đến salon ô tô 4S đem xe về.

Ba tôi cúp điện thoại, hai ba con chúng tôi đương nhiên rất tín nhiệm dì Trần, đối với những lời dì ấy nói càng tin tưởng không nghi ngờ.

Vì vậy, bây giờ sự thật đã rõ ràng.

Em trai của dì Trần, là em trai ruột duy nhất của dì Trần, mấy năm trước không có việc gì làm không học vấn không nghề nghiệp.

Sau đó dì Trần nhìn không nổi nữa, liền nhờ ba tôi sắp xếp cho ông ta một công việc.

Trước đây tôi từng gặp ông ta một lần, tôi mơ hồ nhớ ra người này hình như đang làm quản lý tại một khu nghỉ dưỡng thuộc sở hữu của gia đình tôi.

Đang nghĩ ngợi, di động trong túi bỗng rung lên.

Tôi lấy điện thoại di động mở ra xem, trong nhóm wechat Trần Trân Trân đã gửi địa chỉ làng du lịch vào trong nhóm.

Tôi mở định vị ra, nhìn số km hiển thị trên định vị, con số cách nhà tôi không quá một km và bật cười.

Hay lắm, ăn trộm trộm lên đầu tôi luôn rồi.

Trần Trân Trân, sao cậu ta dám!

Khu nghỉ dưỡng này cũng là của nhà tôi!

8.

Sáng sớm hôm sau, tôi lái chiếc xe máy cũ kỹ của bà ngoại tới khu nghỉ dưỡng.

Khi nhìn thấy tôi lái chiếc xe máy cho người già, mọi người trong lớp đều bật cười, lại bắt đầu nhịn không được mở miệng trào phúng.

"Tiền Đa Đa, có phải cậu không biết xấu hổ là gì hay không, cậu cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào, có thể ở chỗ này ra vào đều là người của giới thượng lưu, thật sự là nông dân chưa thấy qua việc đời."

"Đúng vậy, nghe nói đây là viện dưỡng lão dành cho người giàu, nhìn quy mô xem nếu không có Trân Trân, có vài người sợ là đời này cũng không có tư cách tới nơi này đâu.”

Đám người này là mắc bệnh nan y không nói lời nào sẽ chết sao?

Chỗ này là chỗ cao cấp sao?

Có làm quá không vậy.

Tôi không nỡ nói với họ rằng đây là khu nghỉ dưỡng tồi tệ nhất trong gia đình tôi, nó được xây dựng chỉ để những người già trong làng chúng tôi thư giãn và giải tỏa nỗi buồn chán mỗi khi không có việc gì làm.

"Tiểu thư, chúng ta......"

Thấy một nhân viên phục vụ mặc âu phục đi tới, tôi trực tiếp thuận tay đặt chìa khóa xe máy vào trong tay anh ta.

“Giúp tôi đỗ xe, cám ơn. "

Mọi người thấy hành động buồn cười của tôi như vậy nhất thời lại cười nhạo ra tiếng.

Trong mắt Trần Trân Trân nhìn tôi lộ ra một tia trào phúng, sau đó từ trong túi xách của mình lấy ra một tờ 100 tệ đặt vào trong tay anh trai nhân viên phục vụ.

“Đa Đa, ở đây nếu muốn nhân viên phục vụ hỗ trợ đỗ xe thì cần phải cho tiền boa. "

"Tuy nhiên có thể lần đầu tiên cậu tới nơi này không rõ quy củ, để tôi giúp cậu đưa."

Trần Trân Trân lại mượn cái gọi là lòng tốt của mình để giẫm đạp người khác, một hành động giẫm lên tôi để tôn lên sự tao nhã cao quý của cậu ta, còn ám chỉ tôi lớn lên thành một con cóc ghẻ ở nông thôn cái gì cũng không hiểu.

“Thật là mất mặt. "

Hứa Bạch đi tới ôm eo Trần Trân Trân, ghét bỏ liếc tôi một cái.

Nhìn hai người cao cao tại thượng tôn bản thân mình lên trời, tôi nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.

Sao tôi không biết trong làng du lịch nhà tôi còn có quy tắc này.

Trần Trân Trân coi đây là nhà hàng ba sao Michelin sao?

Ở đây tìm cho ta cảm giác ưu việt!

“Tôi thấy hai người họ khó chịu đã lâu rồi. "

" Hai người họ có bệnh không? "

Trần Trác không biết đến bên cạnh tôi từ khi nào, hai tay đặt trước ngực đầy vẻ ghét bỏ nói.

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Bỗng nhiên nhìn Trần Trác, ánh mắt tôi lóe lên, híp mắt thần bí nói với cậu ấy:" Trần Trác, có muốn xem một vở kịch vả mặt không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.