Lâm Tự mắc chứng rối loạn tâm thần hoang tưởng rất nghiêm trọng.
Tôi sợ anh nhìn thấy chiếc xe tải lao về phía anh như đang nhìn một đám mây lửng lơ, tôi sợ anh nhìn thấy nòng súng chĩa về phía anh như một cây kem ốc quế thơm ngon.
Đối với người bình thường, thế giới thật bình thường, nhưng đối với anh, nó có thể đầy rẫy những nguy hiểm.
Đây cũng là lý do vì sao tôi luôn đóng cửa, không cho anh ra ngoài.
Tôi và người của Giang Đình hợp lực tìm kiếm, từ nơi ở của cô ta tìm xung quanh bán kính một trăm mét.
Lúc mới thực tập ở cục cảnh sát, thật ra việc tôi làm nhiều nhất là đi tìm người mất tích.
Nhưng khi đó tôi không biết là hóa ra tìm một người quan trọng với mình lại hoảng loạn như vậy.
Ban đầu tôi bung dù chạy dưới mưa, nhưng được một lúc lại thấy quá phiền nên tôi vứt dù đi.
Trái tim đập liên tục, tầm mắt bỗng nhiên lướt qua một cái đèn neon.
Rõ ràng đã nói sẽ không quan tâm đến anh nữa, nhưng tôi tự hỏi bản thân đang làm gì đây.
Chỉ một lần này nữa thôi, chỉ một lần, chỉ quan tâm anh thêm một lần nữa.
Dường như tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, tôi bất chấp xung quanh chạy về phía trước, nhưng bất ngờ va phải một người đi xe đạp đang lao ra từ góc phố.
“Cô không muốn sống nữa à!”
Tôi bị tông ngã ven đường, sặc một ngụm nước mưa, làn da cọ xuống mặt đường, khiến tôi đau rát.
Cố tình lúc này đầu tôi lại choáng váng, tôi che trán, cố gắng thích nghi với tầm nhìn ngày càng nhòe đi của bản thân.
Tôi muốn đứng lên nhưng thử rất nhiều lần cũng không đứng nổi, ngã trong mưa, người nọ thấy tôi không động đậy, vội vàng leo lên xe đi mất.
“Không liên quan tới tôi nhé, do cô tự vượt đèn đỏ đó.”
“...”
Trong lúc bừng tỉnh lại, đột nhiên tôi nhìn thấy một bóng hình, chống đầu gối đứng bên cạnh tôi.
“Này, cô làm sao thế này, đồ ngốc."
Đó là... khi tôi và Lâm Tự còn là cộng sự ở đồn cảnh sát.
Anh cũng đang truy bắt kẻ chạy trốn, từ cách xa trăm mét, anh dùng chai bia đập chính xác vào lưng nghi phạm, sau đó nghiêng người trêu chọc tôi.
Trong nháy mắt, bóng dáng của anh biến mất.
Mấy ngày nay trời vẫn mưa to, những sợi mưa lạnh buốt lùa vào cổ áo tôi.
Tôi loạng choạng đứng dậy, đã tìm kiếm suốt nhiều giờ đồng hồ nhưng chẳng có chút manh mối nào.
Hơn nữa, trước đó vẫn thấy người của Giang Đình, bây giờ lại không thấy nữa, tôi sợ cấp dưới của cô ta sơ suất nên muốn gọi điện cho tôi ta.
Nhưng cuộc gọi không thông.
Tôi đành quay lại chỗ cũ, toàn thân rét run.
Tôi đoán ngày mai mình sẽ không thể thoát khỏi cơn cảm cúm, lúc cởi tay áo bên trong, mới phát hiện trên cổ tay mình đầy máu.
Đầu tôi đau quá, đau đến sắp nổ tung, tôi định đến căn cứ của Giang Đình trước để nhờ cô ta lấy cho tôi một ít nước nóng.
Tuy nhiên, còn chưa tới địa điểm, tôi đã nghe thấy âm thanh nói chuyện.
"Ngu ngốc, đừng bảo người phụ nữ kia vẫn còn đang đi tìm đấy."
"Để cô ấy đi tìm dưới mưa. Cô ấy có biết mình là người bị ghét nhất không?"
...
Bọn họ... Đã tìm được Lâm Tự.
Nhưng không có ai nói cho tôi.
Bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt chế giễu, tôi bỏ qua những ánh mắt đó, bước tiếp vào trong sân, ở nơi đó Giang Đình dịu dàng đưa một chiếc khăn cho Lâm Tự.
Xem ra, Lâm Tự không ghét Giang Đình giống như ghét tôi.
Chắc trông tôi thảm hại lắm, tôi đã ngu ngốc tìm anh bên ngoài lâu như vậy mà.
Dường như do sự có mặt của tôi mà trong sân yên tĩnh hẳn đi.
Quần áo tôi dính đầy bùn, tóc cũng bết dính, tôi bỗng nhớ lại ngày mà Lâm Tự được cứu về, tôi cũng thảm hại như thế này tới nhìn anh.
Hôm đó cũng như vậy, tôi chạy xe đạp, trên đường mưa tầm tã, vì lúc nhận được tin quá gấp gáp nên tôi chạy ngã mấy lần mới tới nơi.
Cũng không trách Lâm Tự, điều đầu tiên anh nhìn thấy sau khi mở mắt là tôi, tóc bết dính đầy bùn đất lao vào lòng anh.
Cho nên sau này anh mới ghét tôi như vậy nhỉ?
Tôi lảo đảo đi về phía ánh đèn ấm áp trong sân.
Tôi cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với anh.
Nhưng mà lời nói tới miệng rồi lại cảm thấy mọi thứ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thế nên tôi chỉ kiễng mũi chân lên xoa đầu anh.
“Lâm Tự ngốc nghếch.”
“Kiếp sau đừng gặp nhau nữa nhé.”
11.
Đến đầu mùa xuân khi tuyết đã tan, Giang Đình mời một bác sĩ tâm lý giỏi nhất cho Lâm Tự.
Dưới ánh nắng chiều nhàn tản, Lâm Tự nằm trên ghế tiếp nhận liệu pháp thôi miên.
“Vậy thì câu hỏi đầu tiên tôi dành cho cậu là cậu nghĩ cậu đã bị nghiện ma tú.y như thế nào?”
Bác sĩ loay hoay với chiếc nẹp, Lâm Tự cảm thấy câu hỏi này rất vớ vẩn.
Đương nhiên là do người phụ nữ kia lây nhiễm cho anh, nếu không thì sao anh lại ghét cô đến thế.
“Cậu nghĩ cậu ghét Trương Tư Niên vì cô ấy tiêm thuốc cho cậu à?”
Câu hỏi này rất kỳ lạ, anh cảm thấy không biết là sai chỗ nào.
“Hay là… Nguyên nhân là do anh muốn bản thân mình ghét cô ấy nên anh mới nghĩ cô ấy tiêm ma tú.y cho anh?”
Lần đầu tiên trong mắt Lâm Tự hiện lên vẻ bối rối.
Bác sĩ đóng sổ ghi chép nhật ký khám bệnh lại, mỉm cười với anh.
“Lần trị liệu đầu tiên của chúng ta kết thúc ở đây, cậu Lâm, cậu có thể ngẫm lại buổi trị liệu hôm nay của chúng ta nhé.”
P
Lần trị liệu thứ hai diễn ra trong một buổi sáng đầy mưa và sương mù.
Bác sĩ đưa cho anh một cái hộp, bên trong có ba mũi tiêm.
“Lần này chúng ta sẽ có ba đợt trị liệu, nghe nói đêm qua cậu lại tái phát cơn nghiện, chích thuốc này có thể giảm bớt cơn đau của cậu, ngoài ra còn có thể giúp cậu nhớ lại.”
“Vậy tôi hỏi cậu, lần đầu tiên cậu sử dụng ma túy là khi nào?”
Quá trình trị liệu tâm lý có đau đớn không?
Lâm Tự không biết, anh chỉ biết mỗi lần nhớ lại chuyện này đều cực kỳ dằn vặt.
Lúc trước Trương Tư Niên cũng từng hỏi anh như vậy, nhưng thấy anh ôm đầu khó chịu, cô đã đau lòng chuyển sang nói chuyện khác.
Nhưng hiện tại người trước mặt là bác sĩ, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho anh.
Nếu Trương Tư Niên là người khiến anh bị nghiện, vậy lần đầu tiên anh sử dụng ma túy cũng là do cô, nhưng vừa há miệng ra lại không thể nào thốt lên cái tên đó.
Cơn đau đầu ập tới, trước mắt xuất hiện những hình ảnh mơ hồ.
“Tiểu Lâm, đây là lần đầu tiên cậu hít à? Tôi nói cậu nghe, cậu phải làm như này nè.”
Nhìn lên trên, hình như anh đang ở trong một tầng hầm tối tăm, ẩm ướt, xung quanh có mấy người vây anh lại.
Quần ma loạn vũ, một ống hít được đưa tới trước mặt anh.
Anh bị nhấn xuống hít một hơi, cảm giác buồn nôn xông lên ập vào mũi.
Sau đó, sau đó thì sao…
Ý thức của anh rơi vào hôn mê.
Hôm nay là ngày 5 tháng 5, đầu mùa hè.
Thời tiết nóng không hề dự báo trước ập tới, Trương Tư Niên ngồi trên giường bệnh, vuốt ve đầu mình.
Haizz, vì phải phẫu thuật nên cô cạo trọc đầu.
Lí Châu khoanh tay tựa vào mép giường bệnh của cô.
“Lần cuối gặp Lâm Tự, sao chị không tẩn hắn vài cú?”
Đêm mưa hôm đó đúng là lần cuối cô nhìn thấy anh.
Hơn nữa cô cũng biết rõ có thể sau này không còn cơ hội nào gặp anh nữa.
Cô cười cười, đạp nhẹ lên chân Lí Châu.
“Cậu thì biết cái gì, con người trước khi chết thường hay nói lời thật lòng.”
Lí Châu sờ đầu, hít hít mũi, lắc đầu.
Thật ra mấy ngày nay cô sống quá khổ, ban đêm đau đến mức lăn qua lăn lại không ngủ nổi, mấy chuyện này đều do hộ sĩ nói cho cậu ta biết.
Chị cứ vậy mà đâm đầu vô yêu Lâm Tự?
Trương Tư Niên đã từng nghĩ tới vấn đề này, có rất nhiều lần Lâm Tự bóp cổ cô, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn cô.
Nhưng cô vẫn yêu Lâm Tự như vậy.
Cho dù anh trở nên như thế nào thì em vẫn yêu anh.
Đây là lời nhắn cô đã viết trên thiệp cho Lâm Tự rất lâu về trước.
Hiện tại cô thật sự làm được như những gì mình đã nói.
Lần thứ ba trị liệu, tiếng ve sầu kêu inh ỏi khắp hành lang vào buổi chiều.
“Gần đây tôi đã mơ rất nhiều.”
Lâm Tự che trán, đây là lần đầu anh chủ động nói chuyện với bác sĩ.
Bác sĩ nhướng mày, nghiêng người về phía trước nhìn anh.
“Cậu có thể kể thêm cho tôi biết về nội dung giấc mơ được không?”
“...”
Không có gì khác ngoài giết người phóng hỏa.
Ở trong mơ, anh là một tên đàn em của một tổ chức.
Nói đúng ra là anh từ một tên đàn em từ từ bò lên vị trí cao hơn.
Anh bắt đầu nhận được sự tin tưởng của tên cầm đầu, cái giá phải trả cho sự tin tưởng đó chính là nhiễm đủ mọi loại ma tú.y.
Anh hít ma túy ngay trước mặt đám người kia, sau đó chạm vào lợi của mình, cho tới một ngày anh thấy sắc mặt mình trắng bệch giống như người chết.
Mà anh, ngày đó cũng lấy được tin tình báo giao dịch quan trọng của tổ chức.
Anh đã hít quá nhiều thuốc, loạng choạng đi lại, cuối cùng nhìn thấy một bóng người mặc váy trắng.
Váy cưới à.
Anh nhớ rõ anh đã đồng ý cưới ai.
Nhưng…
Nhìn vào những lỗ kim dày đặc trên cánh tay anh.
Anh có xứng không?
“Trương Tư Niên, chị sẽ không sao đâu, không sao hết, đừng khóc.”
“Đừng khóc, hít thở thật sâu, bác sĩ tới ngay đây, đang chuẩn bị phẫu thuật cho chị đó, đừng khóc nữa.”
Lí Châu ôm chặt cô gái.
Nhưng cô gái đang nằm trên giường vẫn run rẩy không ngừng, máu tuôn ra từ thất khiếu của cô liên tục.
Cô nức nở nói bản thân đau quá, đau sắp chết rồi.
Lúc trước khi còn là cảnh sát, thời điểm bị kẻ bắt cóc đè trên mặt đất mà đánh, cô cũng chưa bao giờ khóc.
Vậy cô phải đau tới mức nào chứ?
“Em không muốn chết.”
“Em không muốn chết, em phải làm sao, Lâm Tự?
Cô coi cậu ta là một người khác.
Sau khi phẫu thuật xong, cô nằm trên giường bệnh.
Liên tục gọi một cái tên.
“Lâm Tự.”
Lâm Tự…
Lần thứ tư trị liệu.
Bác sĩ đưa cho anh ống tiêm cuối cùng.
Bác sĩ nói lượng thuốc lần này nhiều hơn so với hai ống thuốc trước, có thể giúp anh nhớ lại ký ức đã được giấu thật sâu nơi mà anh không muốn nhớ tới.
Đó là… Ký ức đau khổ nhất đối vói anh.
Anh nghiêng đầu, anh cảm thấy chẳng có gì có thể đau khổ hơn so với tình cảnh hiện tại.
Sau đó mũi tiêm từ từ đẩy vào cơ thể.
Ý thức trống rỗng trong chốc lát, anh nhìn thấy một bóng người.
Anh cho rằng đau khổ đối với anh có là gì.
Chỉ là tầng hầm không thấy ánh mặt trời, một kẻ cầm dao chém về phía đồng nghiệp mình chảy đầy máu, hoặc là bản thân đang dần dần nghiện ma tú.y.
Nhưng những chuyện đó không xảy ra, anh chỉ thấy được trận mưa to suốt mấy ngày liền.
Một bóng người đứng dưới ánh đèn đường, đưa tay ra xoa đầu anh.
“Lâm Tự ngốc nghếch.”
“Kiếp sau đừng gặp nhau nữa nhé.”
Bỗng nhiên trái tim nhói lên một cái.
Tại sao lại cảm thấy đau khổ?
Tại sau lại đau như vậy?
Rõ ràng cô là người mà anh ghét nhất.
Anh sững sờ tại chỗ, nhớ tới rất lâu về trước, cô về nhà ôm anh một cái.
Anh nhớ tới có một lần anh đẩy cô ra, sau đó đầu cô đập vào tủ đầu giường, rách da đầu.
Màu máu đỏ tươi chọc vào mắt, cứ như có một con dao sắc bén chém lên người anh.
Nhưng cho tới cuối cùng anh vẫn không đỡ cô dậy.
Tới cuối cùng giọng điệu của anh vẫn không hề mềm đi chút nào.
Cuối cùng anh cũng có thể đuổi cô rời khỏi mình.
Được như mong muốn.
…
Trương Tư Niên nằm trên giường bệnh, cô mơ một giấc mơ.
Cô và Lâm Tự mỗi năm sẽ gặp nhau một lần cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Một là để trao đổi tình báo gần nhất, hai là những người yêu nhau cuối cùng cũng có cơ hội được gặp mặt nhau.
Cuộc gặp gỡ lần đó diễn ra trên tàu điện ngầm.
Trong giờ cao điểm buổi sáng, ai ai cũng vội vã.
Giữa lúc mọi người đang chen lấn nhau, bỗng nhiên cô bị một người ôm vào lòng.
Xương cổ tay bị nhéo ba cái, đây là ám hiệu đã được thống nhất với nhau từ trước.
Lâm Tự đứng sau lưng cô ho nhẹ một tiếng.
Vốn dĩ Lâm Tự không hút thuốc lá nhưng hiện tại trên người anh vương một mùi thuốc lá thoang thoảng.
“Địa điểm giao dịch tiếp theo là quán bar Sênh Ca.”
Lắc lư trong tàu, bỗng nhiên cô nắm lấy cổ tay anh.
“Anh… Vẫn tiếp tục hả?”
Cô nhẹ giọng hỏi anh.
Trên cổ tay anh có mấy lỗ chích nhỏ.
Lúc tàu điện ngầm đi qua đường hầm, anh im lặng đứng dưới ánh sáng của những tấm biển quảng cáo.
Sau đó anh khẽ ừ một tiếng.
Đẩy cổ tay cô ra, anh đi theo dòng người xuống tàu điện ngầm.
“Trương Tư Niên! Tỉnh lại đi! Cố gắng lên!”
Có ai đó đang vừa đẩy giường bệnh vừa gọi tên cô.
Cô mở mắt ra chỉ thấy tầm nhìn mơ hồ, hôm qua lúc hội chẩn bác sĩ có nói khối u đã chèn lên thần kinh thị giác.
Cuối cùng cô cũng chẳng thể nhìn thấy gì nữa.
Cô hơi hé miệng, phát hiện mình vẫn có thể nói chuyện được.
Mơ mơ màng màng, mê man nặng nề.
Lí Châu đưa tai ghé sát miệng cô nghe cô thì thầm.
“Đáng lẽ ngày hôm đó tôi không nên hỏi anh ấy.”
“Chắc hẳn anh ấy nghĩ tôi ghét anh ấy lắm.
“Nhưng chỉ cần là anh ấy, thì nghiện ma túy cũng có sao đâu.”
Bánh xe lăn trên mặt đất, những tiếng la hoảng loạn vang lên, Trương Tư Niên bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cùng lúc đó, Giang Đình đang treo đèn dây hình ngôi sao lên trước hiên nhà.
Lò sưởi ấm áp khiến người ta buồn ngủ, ánh sáng lốm đốm từ thủy tinh ánh lên trong mắt Lâm Tự.
Anh đang chờ đợi năm mới đến.
Pháo hoa nổ giòn giã trên bầu trời.
Có lẽ hôm nay là lần điều trị cuối cùng.
Chỉ là bác sĩ lại không đến.
Lâm Tự ngồi trên ghế, Giang Đình nói hôm nay là đêm giao thừa nên trong phòng mới trang trí ấm áp.
Chỉ là chờ đến tận tối bác sĩ cũng vẫn không đến.
Giang Đình cũng không ở lại đây.
Anh ngồi đó đợi rất lâu.
Có lẽ anh không cần điều trị nữa.
Một vài ký ức đã khôi phục lại trong giấc mơ mấy ngày qua, chúng khuấy động anh rồi nghiền nát, sau đó ghép lại với nhau.
Anh từ từ đi tới trước gương.
Những ngón tay ghép thành hình khẩu súng nhắm về phía cổ mình.
Ngày đó là nhiệm vụ cuối cùng…
Ông trùm của anh luôn điên rồ, ông ta nổi tiếng vì sự tàn nhẫn.
Nói thẳng ra ông ta chính là một kẻ điên, nhưng anh phải lấy được thông tin từ kẻ điên này.
Nhiệm vụ đang thu lưới, chỉ thiếu mắt xích quan trọng nhất đó chính là anh.
Chỉ cần đêm đó anh không lộ, anh sẽ thắng đậm.
Nhưng cố tình ngay thời khắc quan trọng nhất, ông trùm điên của anh đã yêu cầu anh mở giếng trời cho người mua xem.
Mở giếng trời nghĩa là gì? Là tiêm một lượng lớn heroin vào động mạch.
Đó là nơi giao dịch diễn ra và anh chỉ có một sự lựa chọn duy nhất.
Tự tiêm cho bản thân.
Chỉ có cách này, sự hy sinh của các đồng nghiệp trong cục mới không trở nên vô ích, mạng lưới triển khai sẽ không xảy ra sơ sót, rất nhiều ma túy sẽ không bị thất lạc trong đám đông.
Đêm giao thừa hỗn loạn tràn vào thành phố.
Nhưng không ai biết mở giếng trời sẽ xảy ra chuyện gì.
Co rút, ảo giác nặng, cái chết, nghiện ma túy nặng.
Anh mỉm cười nhìn thẳng vào mắt ông trùm, không chút do dự đâm kim tiêm vào da mình.
Trước khi não bị kích thích dữ dội, điều anh nghĩ tới đó là.
Đẩy cô gái của anh ra xa.
Anh mở cửa sổ trời.
Anh lên cơn nghiện ma túy không bao giờ chấm dứt.
Nghiện ma túy, mắc kẹt trong vũng lầy.
Cuối cùng… Không xứng với cô nữa.
Tiếng chuông năm mới vang lên inh ỏi, anh chợt bừng tỉnh, thở hổn hển nhìn vào bản thân trong gương.
Dường như đã trôi qua một thời gian rất dài, dài như một thế kỷ đã qua.
Ánh đèn neon nhấp nháy ngoài cửa sổ, tiếng chuông leng keng vui vẻ vang lên.
Đã qua rất lâu mà nhịp tim anh vẫn chưa trở lại như bình thường, anh bỗng đứng dậy chạy như điên ra ngoài cửa.
Đường phố tấp nập người, anh chạy như phát điên.
Sau khi phát hiện ra mình nghiện ma túy, anh không bao giờ viết thư cho cô nữa, cũng không đến thăm căn cứ bí mật thêm lần nào.
Cho nên tấm thiệp cuối cùng cô gửi cho anh, anh vẫn chưa từng xem.
Hộp thư cạnh trường tiểu học cũ trông như bị bỏ hoang, không có chìa khóa, anh lắc thùng thư.
Dường như sức mạnh của anh có tác dụng với nó, nắp hộp thư bật mở ra.
Những cánh hoa bị hư rơi lả tả xuống đất, còn có một tấm thiệp ố vàng.
Lau sạch bụi trên đó, mực viết đã bị nhòe từ lâu.
Anh run rẩy cầm tấm thiệp, trong lòng đau âm ỉ.
Anh mê mang nhìn về phương xa.
Không biết chim đang gọi tên ai.
Nghe nói đó là âm thanh tiếc thương sự ra đi của một người bạn cũ.
12.
Linh đường.
Anh đặt một bó hoa trắng trước hũ tro của cô.
Những người đến viếng đều là đồng nghiệp cũ, sau khi nhớ lại mọi chuyện anh có thể nhận ra rất nhiều người trong số họ.
Có người vẫy tay anh bên ngoài linh đường.
Hình như cậu ta tên là Lí Châu, cũng là cảnh sát chìm cùng thời với anh.
Anh đi qua đó, Lí Châu đi phía trước anh nói muốn đưa anh tới một nơi.
Quanh co lòng vòng cuối cùng cũng tới một nơi không có ai.
Lí Châu nhìn xung quanh xác định chắc chắn không có ai nhìn lén mình.
Cậu ta đấm một cái lên mặt anh.
“Mẹ nó.”
“Một đấm này là tao đấm thay Trương Tư Niên.”
“Cú đá này tao cũng đá thay Trương Tư Niên.”
“Mẹ mày.”
“Thằng chó đẻ, mày có biết Trương Tư Niên lúc mất đau đớn như thế nào không?”
“Mày có biết là cuối cùng thì chị ấy vẫn còn gọi tên mày hay không!”
“Mày đã ở đâu thế thằng chó này!”
Người đàn ông liên tục đấm và đá anh, như thể muốn dùng những lời ác độc nhất trong cuộc đời mình để mắng anh.
Mặc dù vậy nhưng anh chỉ dựa vào tường nhận hết mọi thứ.
Ánh sáng mờ ảo của mặt trời lặn chiếu lên hai hình bóng đối diện nhau.
Tiếng quạ kêu vang vọng khắp hành lang.
Anh không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm hướng nào đó như người chết.
Lí Châu túm cổ áo anh khẽ nói.
“Mày đừng có mong mà đi tìm chết.”
“Chết thì nhẹ nhàng cho mày quá, mày phải tận hưởng luyện ngục nhân gian này đi.”
“...”
Đúng vậy, nó đúng là luyện ngục nhân gian.
Cơn nghiện thuốc chưa hết, bây giờ lại thêm nỗi khao khát nào đó khuấy động vào máu thịt mỗi khi nhớ lại.
Người đàn ông đánh xong thì bỏ đi, để lại anh một mình dựa vào hành lang.
Sau đó anh loạng choạng đứng dậy.
Những bóng người tới viếng cũng tản đi, anh lang thang trên đường phố.
Anh cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lấy điện thoại từ trong túi.
Điện thoại reo lên, là bác sĩ nhắc anh tới trung tâm cai nghiện ma túy.
Anh trả lời được, sau đó đưa tay vào túi muốn lấy điếu thuốc ra hút.
Nhưng mò mấy lần vẫn không chạm được vào điếu thuốc
Gần đó có tiếng chuông xe đạp vang lên, là một nhóm học sinh cấp ba.
“Ê nhanh lên coi, nhanh lên.”
“Tên ngốc này, đụng vào người ta bây giờ.”
Một cậu bé đang đạp xe, đưa tay vuốt mái tóc của một cô bé đang đạp xe bên cạnh.
Tiếng chuông reo xa dần.
Bỗng nhiên anh đứng yên đó.
Chú chó con đang vội vàng kéo cô chủ chạy về phía trước.
Người đàn ông bán bánh gạo lại cất giọng rao hàng sau một lúc im lặng.
Không ai biết vì sao người đàn ông đứng bên đường lại bật khóc.
Một chiếc lá rơi ngang qua.
Ngày đó, cô viết cho anh một câu.
“Lâm Tự, cho dù anh có như thế nào thì em vẫn yêu anh.”
(Toàn văn hoàn)